Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 18: Chương 18: Ánh nhìn ôn nhu




“Em ước rằng anh có thể nhớ trước đây anh đã từng cùng em đón sinh nhật 16 vui đến chừng nào. Ước gì anh biết cảm nhận của em lúc ấy. Em hạnh phúc, em muốn chạy đến ôm anh thật chặt chứ không phải chỉ là một cái ôm phớt qua cùng cái xoa đầu ngợi khen với danh nghĩa từ một người anh lớn. Em không muốn làm em trai của anh, thế nhưng vì em hèn nhát quá nên lúc trước và đến tận bây giờ em vẫn muộn. Anh nói em nghe đi, điều gì ở em khiến anh không thể nhớ? Hay là anh đã sớm muốn quên em rồi? Không còn cơ hội nào cho em sao?”

Ngồi dùng bữa sáng cùng Jungkook, những việc xảy ra tối qua cứ tranh nhau quấn lấy suy nghĩ của hắn. Đối với hắn, mười phút ấy như hoàn toàn ngưng đọng. Lúc đó Taehyung chỉ đứng lặng, mặc kệ cho Jungkook đã tiến đến và ôm lấy hắn thật chặt. Thậm chí cậu còn gục vào lòng hắn một cách khó nhọc và đau thương. Jungkook liệu có phải là đang nhung nhớ đến ai, đau lòng vì ai? Thế giới này không thể tồn tại một Kim Taehyung thứ hai. Nhưng tại sao mỗi cái tên trong vô thức của Jungkook vọng về, từng câu từng chữ đều chính là hắn? Hắn không có bất kì kí ức nào về những việc mà Jungkook gọi là quá khứ, là kỉ niệm. Vậy cho cùng, hắn đã quên hay chính Jungkook đã nhận lầm hắn với một ai đó khác cũng mang cái tên Taehyung?

Nghĩ đến đây lại không nghĩ nữa. Có quá nhiều điều, cũng không thể mang ra hỏi. Hắn cứ thế bỏ mớ suy nghĩ ra sau gáy. Đằng nào hôm qua sau khi nói ra những lời lẽ ấy, Jungkook cũng đã gục đi. Chắc chắn sẽ hoàn toàn không nhớ nên hắn cũng không nhắc lại.

Dùng bữa xong hắn thay áo sơmi thoải mái rồi lái xe ra ngoài. Ở một quán cà phê ở trung tâm quận Gangnam, một người phụ nữ trạc tuổi bốn mươi với mái tóc ngắn, cơ thể mảnh mai trắng nõn dẫu sao vẫn là không nhìn ra đã gần bước đến trung niên. Gương mặt nhỏ nhắn thanh thoát có phần hiền dịu.

Taehyung một thân sơmi xám, quần jean màu sẫm bước đến chỗ ngồi phía trước người phụ nữ mà an tọa. Khuôn miệng có nét cười thốt lên một tiếng chào hỏi.

“Dì Yeon, sao lại không đợi ở sân bay để con đến đón?”

Người phụ nữ tên YeonLim, theo Taehyung gọi là dì Yeon ấy khẽ nhấp một ngụm cà phê sữa, cười mãn nguyện.

“Thật nhớ vị cà phê ở Hàn Quốc quá. Bao lâu rồi nhỉ?”

Taehyung suy nghĩ, sau đó tiếp lời.

“Bảy năm rồi. Từ lúc đứa cháu của dì đây mới học trung học, thế mà dì đã sang Anh định cư.”

“Con nói thế có phải đang trách dì không ở đây lâu hơn để mỗi chiều lại mua cho con một gói bimbim hay không, Taehyungie?”

Nhìn bộ dạng mỉm cười thánh thiện kia, hắn không ngăn được bản thân khẽ bài xích.

“Là chuyện hồi nhỏ rồi dì Yeon. Hơn nữa không có ai gọi một chàng trai 22 tuổi bằng cách đó cả.”

Thấy Taehyung nhăn mày, YeonLim kìm không được bật cười. Lúc nhỏ, một tay y chăm sóc cho Taehyung do anh trai cùng chị dâu đều bận rộn xây dựng sự nghiệp. Đi vài năm, đứa cháu ấy đã trưởng thành khôi ngô tuấn tú thế này, lại còn giỏi giang. Y nghĩ đến thật mãn nguyện.

“À, đợt này dì về đây định ở lại bao lâu?”

YeonLim nhún vai.

“Đến khi ta xong việc ba con nhờ ta giúp.”

“Ba con nhờ dì chuyện gì?” Taehyung có phần ngạc nhiên. Công việc của ba hắn thì liên quan gì đến chuyên ngành của dì?

“Cái này hiện tại nói ra không tiện. Trước hết cho ta gặp cậu bé tên Jungkook đi.”

Trên đường về, não bộ hắn không ngừng bị quẩn quanh bởi vô số thắc mắc. Từ đâu dì Yeon biết được Jungkook chứ? Ba hắn lại muốn làm cái gì đây? Lại còn không thèm báo trước với hắn một tiếng. Hắn phải tốn nhiều công sức mới thuyết phục dì nói ra dự định của ba hắn.

“Ba con muốn ta chiếu cố thằng bé học ballet.”

Hiện tại cả ba ngồi ở phòng khách, Jungkook khi nãy đang loay hoay lau nhà ở trên tầng cũng bị Taehyung vừa về gọi xuống.

“Đây là dì của tôi. Cậu phải gọi là...”

“Cứ gọi ta là dì Yeon giống Taehyungie là được.”

YeonLim nhanh chóng đánh gãy lời của hắn, hiền từ nhìn Jungkook.

Taehyung bị dì ngắt lời, mất tự nhiên hắng giọng. Sau đó lại ai oán dì gọi chính mình là Taehyungie. Thật hết nói nổi.

Jungkook có chút lạ lẫm gọi hai tiếng dì Yeon. Lúc sau lại nghe y gọi hắn bằng Taehyungie, miệng cũng không kìm được cười thầm. Đối với hắn, có lẽ người này rất mực thân thiết đi.

“Thôi được rồi, ngồi xuống đây ta có chuyện muốn nói.”

Taehyung cùng Jungkook không nói gì, đồng loạt ngồi xuống.

“Cậu bé này, ta gọi con Jungkookie được chứ?” YeonLim mỉm cười nhìn Jungkook đang lo lắng.

“Vâng.”

“Ta nghe nói Jungkookie rất thích ballet đúng không?”

Jungkook nghe đến đây bất giác tròn mắt. Cậu chưa từng nói điều này cùng ai. Kể cả Taehyung. Thế nhưng không ngờ có người biết, lại còn hỏi trực tiếp cậu thế này. Jungkook chuyển ánh nhìn kì lạ đặt lên Taehyung ngồi bên cạnh, rốt cuộc chỉ nhận được cái nhún vai.

“Dì Yeon trước đây đã từng làm cố vấn cho học viện nghệ thuật Cheonjae. Cậu nên nhận lời.”

Không nghe được câu trả lời thỏa đáng, thế nhưng chỉ cần hai tiếng Cheonjae, ánh mắt Jungkook lập tức lóe sáng.

“Ta sẽ dạy cho Jungkookie. Khiến con thật giỏi giống như những sinh viên ở Cheonjae. Jungkookie có muốn không?”

Đôi mắt to tròn khẽ dao động. Cậu nhìn chằm chằm vào ánh mắt hiền dịu của y, khóe miệng như bị thôi miên mấp máy. Theo bản năng nào đó, Jungkook không do dự gật đầu. Cứ như là con tim thôi thúc. Lí trí mãi gào thét 'tại sao lại biết cậu thích ballet?' cũng đều trở nên vô nghĩa. Cũng mặc kệ chuyện này xảy đến quá nhanh, huống hồ nhận thức còn chưa thông. Thế nhưng nghĩ đến nếu có cơ hội liền nắm lấy, một giây do dự không chừng cơ hội sẽ tan biến mất.

Tối đó trước khi đi ngủ, Taehyung nhớ ra mới rút di động gọi cho ba. Đằng nào hắn cũng phải biết ba làm vậy là có ý gì.

“Ba.”

Đầu dây bên kia cũng truyền đến tiếng đàn ông trung niên nghiêm nghị.

“Gọi cho ta có việc gì không con trai?”

“Có phải ba nhờ dì Yeon dạy Jungkook học ballet không?”

“Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?” Ông Kim cười trầm.

“Không có gì. Nhưng sao ba lại làm vậy?”

Ánh mắt hắn có chút suy tư. Hôm trước cũng đã nghe Jimin nói qua sở thích của Jungkook. Có bất ngờ nhưng suy cho cùng cũng chỉ dừng lại ở điểm hiểu biết, ngoài ra cũng không có ý định làm gì. Không ngờ ba hắn lại đích thân tìm hiểu. Còn nhờ dì Yeon về nước giúp một tay. Hắn trong lòng tự hỏi ba hắn có phải đã chiếu cố Jungkook quá nhiều hay không? Rốt cuộc là tại sao?

“Con vô tâm thế mà coi được à? Con không nghĩ đến thằng bé ở nhà cả ngày sẽ rất nhàm chán sao? Ta nhờ dì Yeon cũng coi như một món quà nhỏ tặng sinh nhật thằng bé.”

Quả nhiên. Ba hắn còn biết rõ hôm qua sinh nhật Jungkook.

“Ba, rốt cuộc là thế nào chứ? Jungkook là người nhà thất lạc của chúng ta sao? Sao con không biết?” Hắn đưa tay khẽ xoa xoa mi tâm đau nhức khi phải cố nhớ ra những gì bản thân không hề biết.

“Không phải người nhà. Nhưng tương lai ta định sẽ như vậy?”

“Ba nói thế là có ý gì?” Hắn không hiểu, âm quãng cao lên một tí đáp lời.

“Thôi không nói nữa. Trễ rồi, ta nên đi nghỉ ngơi. Con nhớ phải chiếu cố thằng bé.”

Nói rồi ông Kim gác máy, để lại hắn với quãng tiếng píp dài dặc. Hắn thở dài ném điện thoại sang chỗ đệm bên cạnh. Ba hắn dạo này thật kì lạ.

***

Chiều hôm sau, chính là buổi học ballet đầu tiên của Jungkook cùng dì Yeon. Từ sáng sớm, Taehyung đã nghe lệnh dì lập tức cho dọn dẹp sửa sang lại căn phòng trên tầng gác mái, thuận tiện cho việc học. Quần áo và dụng cụ ballet, cũng là do YeonLim đích thân chuẩn bị cho Jungkook. Mặc bộ đồ tập luyện đứng trước gương, áo thun trắng bó sát cùng chiếc quần bó màu đen, đôi giày mũi cứng bao trọn lấy bàn chân từ lâu đã để lại nhiều vết thương nhỏ, Jungkook như trở về ngày còn bé, được học ballet cùng các bạn. Trong lòng nổi lên chút gì đó hạnh phúc, sung sướng, rạo rực không thể thốt nên lời.

Kim YeonLim cũng vận vào bộ đồ tập luyện đơn giản, thuần thục hướng dẫn Jungkook từng bước khởi động đầu tiên. Y cũng như cháu mình, ban đầu đều không hiểu ý của anh trai. Đột nhiên bảo y từ Anh trở về giúp đỡ cậu bé này. Thế nhưng khi nhìn thấy Jungkook, y đã hiểu ra. Ở Jungkook khi cậu chăm chú tập luyện, có một nét gì đó rất giống y ngày trước. Niềm đam mê được giấu nhẹm đi đằng sau ánh mắt nghiêm túc cẩn thận. Jungkook đối với y rất lễ phép, không những thế còn rất biết cách khiến y hài lòng. YeonLim đánh giá rất cao khả năng của Jungkook, y tin chắc chắn sau này cậu sẽ thành công với sở nguyện của chính mình.

Buổi tập luyện thế mà đã trôi qua rất lâu. Cho đến khi Taehyung trở về sau giờ làm cũng vẫn chưa kết thúc. Hắn không vội đi tắm, ngược lại thong dong bước lên tầng gác mái. Tự hỏi buổi tập đầu tiên sẽ diễn ra như thế nào.

Đứng bên cửa kính trong suốt nhìn vào bên trong, nơi phòng tập luyện với ánh sáng sáng bừng cùng tiếng nhạc du dương. Jungkook đang đối diện với chiếc gương đi từng động tác cơ bản theo nhạc. Thân hình nhỏ nhắn mềm mại, tuy không thể gọi là thon thả như nữ nhân nhưng nhìn chung vẫn thực thuận mắt.

Hắn khoanh tay, chăm chú nhìn cậu qua ô cửa sổ. Mặc dù là lần đầu tiên nhưng hắn khẳng định, hắn thích nhìn Jungkook như thế này. Không e dè, không sợ hãi cũng không quá phô trương. Chỉ là nhẹ nhàng, thuần khiết và giản đơn vô cùng. Lúc trước, hắn không đối với cậu gọi bằng một từ ghét, có chăng chỉ là chút ý nghĩ bài xích. Nhưng chung quy cũng là hiểu lầm. Là Jungkook nhận lầm người nên mới xảy ra cớ sự. Sau này ở cùng một chỗ với cậu, Taehyung mới khám phá ra được nhiều thứ ở Jungkook khiến hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Jungkook không phải người như ban đầu hắn nhận định. Jungkook tốt, có thể còn tốt hơn cả hắn, bất chợt từ trong thâm tâm, hắn thấy mình đã làm sai quá nhiều.

YeonLim từ bên trong, bắt gặp đứa cháu đã về từ khi nào đang đứng thẫn thờ bên ngoài, y mới lặng lẽ mở cửa đi ra mà không để Jungkook biết.

“Sao rồi? Sao lại đứng đây?”

“Dì.” Gọi một tiếng xem như chào hỏi.

“Jungkookie vẫn còn luyện tập. Thằng bé rất chăm chỉ. Biểu hiện cũng rất tốt.”

Taehyung theo lời nói của y, tiêu cự lại một lần nữa đặt lên thân ảnh đang say mê bên trong căn phòng. Ánh mắt ôn nhu như từng bước nhảy nhẹ tênh của Jungkook. Ở giữa hai bờ môi mỏng, cổ họng vô tình thốt lên.

“Hơn nữa cũng thực đẹp.”

------------------------------------------

Chap này tặng MinKang_0109 @RumKookie @Kinnie2711

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.