Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 17: Chương 17: Say




Ba tuần nữa lại trôi qua, kể từ hôm Jungkook bị khủng hoảng khi đến thăm dì, vài lần tới có đến xem cũng không vào trong nữa. Mỗi lần đến, Jungkook chỉ mang thêm tiền đóng tiền thuốc men, chăm sóc. Số tiền lương mà Taehyung phát rất khá. Nếu như cậu tự biết chi tiêu tiết kiệm thì vẫn có thể đủ lo cho bệnh tật của dì và cả gửi tiền hàng tháng cho chị gái. Jungkook không báo với chị gái bởi vì thực không muốn chị phải lo. Chị của cậu thành tích học tập rất khá, hơn nữa tính tình hoạt bát, là một cô gái sôi nổi nên cậu thực muốn chị có một tương lai rộng mở. Thế nên cứ đợi cho đến khi chị chủ động biết được việc này, lúc đó Jungkook sẽ nói ra mọi chuyện.

Hôm nay là một buổi sáng tươi đẹp như bao ngày. Jungkook dậy từ rất sớm, vệ sinh cá nhân xong liền chuẩn bị bữa sáng.

Bảy giờ, bóng dáng ai đó mặc đồ vest chỉnh tề bước xuống cầu thang, bộ dạng cùng vẻ mặt tiêu soái như thường lệ. Sau khi uống một cốc nước đầy, Taehyung mới tiến đến bàn ăn. Thoạt nhìn bữa sáng thịnh soạn hơn mọi ngày, hắn ngồi vào bàn, giọng điệu tò mò.

“Hôm nay ngày gì à?”

Jungkook tiến lại với bát cháo bí ngô nóng hổi đặt trước mặt hắn, thong thả.

“Hôm nay là một ngày thứ năm đẹp trời. Chúc ngài một ngày tốt lành!”

Hắn nhìn cậu, nét mặt ngày càng hiện nhiều tia vui vẻ.

____

Đến công ty, Taehyung bắt tay ngay vào làm việc. Dạo này công việc đã bắt đầu có chút bận rộn. Nhưng hắn vẫn cảm thấy hôm nay có gì đó khang khác so với hôm qua. Khẽ xoay ghế phóng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn có ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua cửa kính, bất kì điều gì đó thoáng qua cũng giống với mọi ngày. Vẫn là không có gì khác biệt. Taehyung thoáng nghĩ. Có phải hay không do tâm trạng của Jungkook sáng nay thực tốt nên hắn cũng cảm thấy tốt theo?

Buổi trưa, Taehyung có hẹn với Jimin cùng ăn trưa. Đúng giờ nghỉ, Jimin đã có mặt tại phòng hắn, còn mang theo một chiếc túi lớn.

Cơm trưa trợ lí đặt ở nhà hàng Châu Âu quen thuộc được mang đến, cả hai đều ngồi thong thả ăn trưa. Ngẫu nhiên còn đề cập đến vài chuyện công việc hay vài ba thứ linh tinh khác. Lúc sau như đột nhiên nhớ ra, Jimin mới đem cái túi lớn kia đưa cho Taehyung.

“Cái gì thế?” Taehyung tò mò nhìn vào bên trong. Phát hiện bên trong chiếc túi ấy là một cái hộp. “Quà à?”

Jimin gật đầu. Khi nhìn thấy cánh tay kia chuẩn bị đem hộp quà gỡ ra mới lên tiếng can ngăn.

“Không được mở. Không phải quà cho cậu.”

Taehyung ngẩng đầu.

“Thế tại sao đưa tôi?”

Jimin buồn cười lên tiếng.

“Tôi vốn dĩ nhờ cậu chuyển cho Kookie. Hôm nay là sinh nhật em ấy.”

Taehyung cầm hộp quà trên tay, bắt đầu cảm thấy lòng bàn tay thực nóng. Mới hiểu cặn kẽ lí do sự vui vẻ của Jungkook sáng nay.

Hóa ra là sinh nhật...

“Biểu hiện của cậu là sao hả? Jungkook không nói cậu biết à?” Jimin cười cười vỗ vai người bên cạnh.

Taehyung cầm đũa tiếp tục ăn uống. Nét mặt coi như không quan tâm.

“Cần gì phải biết chứ. Mà sao chính cậu không tự đến tặng? Lại qua tay tôi?”

Jimin thở dài một lượt.

“Hôm nay tôi phải tăng ca rồi.”

***

Buổi chiều đó tan làm, trên đường lái xe về nhà, Taehyung liên tục gõ gõ vô lăng. Hắn tự cảm thấy bản thân nực cười muốn chết. Vừa nãy xuống nhà xe, bản thân còn định ghé vào tiệm bánh mua bánh sinh nhật? Khiếp thật, ai đánh hắn tỉnh đi. Suy nghĩ gì vậy chứ?!

Dọc con phố lớn về nhà, mỗi lần xe chạy ngang qua tiệm bánh nào đó, ánh mắt hắn liếc tới lại có chút chần chừ. Phanh xe. Sau đó lại nhấn ga chạy tiếp. Thực sự cảm thấy bản thân hình như không ổn rồi. Chỉ là sinh nhật thôi mà.

Chắc có lẽ ảnh hưởng từ phương Tây. Bên đó, mỗi dịp sinh nhật, người ta đều mua bánh kem để chúc mừng nhau. Cái suy nghĩ hiện tại của hắn hẳn cũng là ảnh hưởng từ lối sống bên đó đi. Dù sao cũng nên mua một cái cho có không khí. Bất luận là có ý gì hay không, người ngoài nhìn vào cũng sẽ ca ngợi hắn đối đãi tốt với người làm.

Nghĩ rồi hắn lại quay đầu xe, hướng tiệm bánh kem đi tới.

“Xin chào quý khách, cho hỏi quý khách cần gì ạ?”

“Lấy cho tôi một bánh sinh nhật.”

Người phục vụ quầy niềm nở mang ra các kiểu bánh đẹp mắt, hỏi.

“Ngài ưa thích loại bánh nào ạ?”

Taehyung liếc xuống, cảm thấy việc này có phải quá phiền phức hay không?

“Tùy tiện chọn cái đắt vào!”

“Vâng.” Người phục vụ gật đầu đi vào bên trong tủ lạnh, lấy ra một chiếc bánh. Sau đó lại hỏi.

“Cho hỏi quý danh chủ nhân chiếc bánh? Mừng sinh nhật bao nhiêu tuổi ạ?” Người phục vụ cầm bọc kem đỏ, chuẩn bị viết chữ.

Taehyung lại ngẫm nghĩ. Cái gì lại phiền phức như vậy. Chỉ là bánh sinh nhật thôi mà. Tuy nghĩ vậy, nhưng đúng thật trên bánh sinh nhật nhất định không thể thiếu tên tuổi. Chung quy hiện tại hắn vẫn chưa biết tuổi của người kia bao nhiêu. Lúc này lên tiếng bảo người phục vụ kia đợi một chút, bản thân đi đến ô tô đậu phía ngoài. Lấy hộp quà của Jimin để trong xe, hắn lật xem tấm thiệp chúc sinh nhật Jimin có viết ở trong hộp quà mới biết, thì ra người kia hôm nay tròn 20 tuổi.

Về nhà, hắn mang bánh kem vào trong, đầu tiên cất vào tủ lạnh. Jungkook đang loay hoay chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho mình, hành động đó của người mới về cũng thu vào tầm mắt.

“Đó... là cái gì thế ạ?”

Taehyung đút hai tay vào túi áo măng tô, nhàn nhạt đáp “Bánh kem Jimin đưa.” Rồi đi lên lầu.

Hắn vừa đi, vừa cầm túi quà to của Jimin, ngoài ra còn có một túi nhỏ khác không rõ danh tính lên phòng. Khẽ cau mày. Thật là không hiểu nổi bản thân đang làm gì. Giống như là một loại hành động trong vô thức.

Trong lúc hắn tắm rửa ở trên lầu, bữa tiệc nhỏ tối nay Jungkook đã chuẩn bị xong cả. Lúc này cậu mới khẽ mở tủ lạnh, lấy chiếc bánh kem ra. Ánh mắt phẳng lặng khẽ ngắm nghía chiếc bánh xuyên qua vỏ hộp trong suốt. Khuôn miệng nhỏ khẽ mỉm cười. Đột nhiên có chút gì đó trong quá khứ đột ngột tái hiện...

Ngày đó, Taehyung đón sinh nhật tuổi 16 cùng mình, đứa em trai nhỏ của anh...

Trở về thực tại, bánh kem này dù cho không phải Taehyung dành cho cậu, nhưng Jungkook không trách, cũng không buồn phiền. Hắn vốn dĩ không thể nhớ cậu, cậu biết rõ mà. Chỉ cần tối nay được đón sinh nhật cùng Taehyung, cậu nghĩ đến liền vui mừng.

Bảy giờ, cả hai bắt đầu ngồi bàn ăn tối cùng nhau. Bàn ăn hôm nay tất nhiên phong phú vì đó là công sức cả buổi chiều của Jungkook.

Bánh kem đặt giữa bàn lớn, bên cạnh bày trí rất nhiều món ăn. Taehyung với lối sống ở nước ngoài, tiệc sinh nhật tuổi 20, tất yếu không thể thiếu rượu. Hắn đi đến chiếc tủ có vài loại rượu vang đắt tiền, tùy tiện chọn loại nhẹ nhất. Rót loại chất cồn màu đỏ vào ly thủy tinh, đưa đến trước mặt cậu. Jungkook có chút sửng sốt.

“Tôi... không biết uống rượu.”

Taehyung chậc lưỡi.

“Đằng nào cũng hai mươi rồi. Rượu nhẹ. Sẽ không say.”

Nghe hắn nói, cậu cũng gật đầu an tâm cầm lấy.

Jungkook sau đó hí hửng tắt đèn, thắp nến, bắt đầu hát mừng sinh nhật. Khuôn miệng nhỏ cùng đôi mắt trong veo không ngừng cong lên đầy hạnh phúc. Nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn cũng đột nhiên cảm thấy vui theo. Nhận ra việc mua bánh kem này hoàn toàn đúng đắn. Jungkook hát xong, ước nguyện rồi thổi nến, hắn cũng vui vẻ vỗ tay vài cái không có chủ ý.

Sau đó đưa đến trước mắt Jungkook chiếc túi to của Jimin. Món quà là một chiếc áo ấm cùng khăn choàng len dành cho thời tiết chuẩn bị vào lạnh. Kèm theo đó là một tấm thiệp nhỏ với những lời chúc cho tuổi 20 thật ấm áp mà Jimin dành cho cậu.

Nhận quà của Jimin, Jungkook không tự chủ tiếp tục nhìn về phía Taehyung. Hắn có chút ý cười đáp lại.

“Đón sinh nhật cùng cậu là quà của tôi.”

Jungkook ngượng ngùng mỉm cười. Phải rồi, món quà này chính là tuyệt vời nhất.

Bữa tiệc nhỏ mau chóng qua đi như một bữa cơm tối thông thường. Taehyung trước giờ luôn hài lòng với những món ăn do Jungkook làm. Vì khẩu vị của hắn trước khi chuyển sang Châu Âu đương nhiên phụ thuộc vào mùi vị của Châu Á. Mà may mắn, tay nghề của Jungkook lại có thể hòa hợp cả hai hương vị đó.

Jungkook dọn dẹp đống chén bát xong liền mang quà của Jimin lên phòng. Taehyung cũng trở về phòng riêng của hắn. Ngồi lên giường, tay đưa đến mở ngăn kéo chiếc tủ bên cạnh, lấy ra một chiếc túi nhỏ. Trầm ngâm nhìn vào chiếc túi, ánh mắt hắn có chút do dự. Thật là. Ngay từ đầu hắn đã không hiểu bản thân đã làm cái gì mà. Nhưng nghĩ lại, mua cũng đã mua rồi, sao có thể đem trả. Bằng không cứ đem tặng, chung quy cũng là quà sinh nhật.

Nghĩ rồi hắn đứng dậy, cầm theo túi nhỏ sang phòng Jungkook. Cậu có thói quen ít khi đóng cửa phòng, thế nên nếu hắn thích, liền cứ thế đi vào trong.

Jungkook lúc này ngồi trên giường xoa xoa tóc, cảm giác lâng lâng, tựa hồ như đang mơ. Có phải hay không đã say rượu rồi?

“Cái này... tặng cậu.”

Vì thanh âm khác vang lên, Jungkook liền ngẩng đầu. Nhận ra Taehyung đứng phía trước, còn đem gì đó cho mình. Cậu nén lại mơ hồ, nói.

“Cái này là...”

“Quà của tôi. Mau cầm lấy.”

Taehyung có chút không tự nhiên, hành động đưa quà cứng như cỗ máy.

Jungkook chậm rãi nhận lấy, đuôi mắt mơ hồ khẽ cong lên.

“Cảm ơn vì món quà.”

Nghe chất giọng mềm mại lạ thường, hắn khẽ quay sang quan sát Jungkook. Bất chợt muốn bật cười khi nhìn thấy hai gò má đỏ hồng. Cậu chính là say rồi. Có lẽ hắn không nên làm phiền tới giờ nghỉ ngơi của cậu.

“Thôi được. Cậu ngủ đi.”

Khi hắn định rời khỏi, Jungkook đột nhiên nắm lấy tay hắn, có ý muốn níu lại.

“Chuyện g...” Taehyung quay lại, định mở lời thế nhưng đã bị ánh mắt đượm buồn của cậu đánh gãy lời sắp nói ra. Có một điều gì đó ẩn chứa trong đáy mắt kia khiến hắn không kìm được lòng. Cứ thế... im lặng và đợi chờ...

“Kim Taehyung... anh có biết vừa nãy em là ước nguyện cái gì hay không?”

-----------------------------------------

Chap này tặng @Kookbeanie @Rumkookie @KYSeohye

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.