Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 47: Chương 47: Kẻ đi tìm. Người học cách quên đi




Hai ngày sau, Kim Taehyung cũng đã giải quyết xong hết mọi công việc. Từ sáng sớm, hắn đã nhận được điện thoại từ mẹ.

“Con nghe..”

“Taehyung, hôm nay mẹ đưa ba con về nước.”

Kim Taehyung nghe đến đó, cặp con ngươi tức thời rung động mạnh. Cũng đã được một khoảng thời gian quá lâu rồi hắn không có nhìn thấy hai người họ.

“Thật sao ạ? Vậy thì tốt quá! Tình hình của ba thế nào rồi mẹ?”

Bà Kim sung sướng nói ở đầu dây bên kia.

“Ba con đã được chữa trị tốt. Lần kia phẫu thuật rất thành công. Mà ông ấy không cho mẹ gọi điện về. Ông ấy bảo muốn tạo bất ngờ cho con.”

“Hiện tại con không có ở thành phố, khoảng mấy giờ hai người về đến để con gọi người ra đón?”

Bà Kim nghe vậy mới cự tuyệt.

“Không, không cần phiền phức như vậy. Mẹ đã thông báo cho tài xế của ba con. Hai chúng ta sẽ về biệt thự của con một chuyến. Cho nên ở nhà chuẩn bị bữa tối là được.”

Taehyung lập tức chấp thuận. Nhưng sau đó, bà Kim đột nhiên nhớ ra một việc mới thấp giọng hỏi hắn.

“Taehyung à, chuyện của con với Jiyoon...”

“Mẹ, việc này con sẽ nói với ba. Mẹ yên tâm, sẽ không sao.”

Nghe hắn quả quyết như vậy, bà Kim cũng an lòng mà tắt máy. Taehyung sau đó cũng nhanh chóng thu xếp đồ đạc chuẩn bị về Seoul.

***

Buổi chiều, thời điểm Jiyoon vừa ở công ty về thì thấy trong nhà sáng đèn. Vào trong mới biết Kim Taehyung đã về nhà từ lúc nào.

“Cậu về rồi sao? Sao không gọi điện báo một tiếng?” Jiyoon để túi xách lên sopha, tiến đến nhà bếp.

“Về từ trưa. Cứ nghĩ cậu bận nên không có gọi.”

Jiyoon nghe vậy, bất quá cũng không hỏi tới nữa. Cô tò mò nhìn hắn đang chuẩn bị bữa tối. Thật là khung cảnh hiếm có.

“Cậu tự dưng hôm nay lại vào bếp? Có dịp gì sao?”

“Lát nữa ba mẹ tôi về nước. Là con trai độc nhất, chí ít cũng phải biết làm một bữa cơm.”

Vừa nghe hắn nói xong, đáy mắt cô cũng ánh lên vài tia ngưỡng mộ.

“Được. Vậy để tôi giúp cậu một tay.”

“Sao cơ?” Hắn nhìn cô, nét mặt đầy tiếu ý. “Cậu biết đứng bếp sao?”

Jiyoon quay người, bật bếp điện. Trước đó đáp trả lại hắn một nụ cười tự mãn.

“Cậu xem thường Hwang Jiyoon này quá rồi.”

Thời gian sau đó trôi qua rất nhanh. Bọn họ tuy đều biết nấu nướng nhưng cũng chỉ biết đến mức đại khái, tạm chấp nhận được. Cho nên thời gian và cả công sức cũng đều bỏ ra nhiều hơn người bình thường một chút. Sức nóng đã bắt đầu tỏa ra gian bếp, cũng có phần vất vả. Vốn dĩ Taehyung có thể thuê người đến làm bữa tối, nhưng mà đó cho cùng cũng là ba mẹ hắn. Dù sao nếu được gặp lại hắn và ăn bữa tối do hắn chuẩn bị thì vẫn có điểm tốt hơn.

Nhưng vẫn có một điều khiến hắn cảm thấy lo lắng. Ba hắn đợt này về, chắc chắn sẽ tìm Jungkook. Nhưng hiện tại cậu không còn ở đây, cũng không hề có tung tích. Nếu như ông hỏi, hoặc thậm chí la rầy thì hắn cũng chỉ còn cách im lặng. Huống hồ việc Jungkook rời đi cũng khiến hắn thực sự khổ sở.

“Taehyung này, hình như ba cậu vẫn chưa biết chuyện kết hôn của chúng ta đúng chứ?” Jiyoon khe khẽ mở lời. Đánh vỡ khoảng không gian im ắng.

Taehyung chỉ ậm ừ mấy tiếng.

“Trước hết, hãy cứ cư xử bình thường thôi. Dù sao tôi nghĩ ông cũng không đến mức quản việc này. Chỉ là nếu ông biết cuộc hôn nhân này là giả, không chừng sẽ không tốt cho bệnh tim vừa khỏi.”

Jiyoon nghe thế cũng gật đầu thuận theo. Cô đã giúp hắn, đương nhiên phải giúp đến cùng.

Bảy giờ tối, xe hơi của ông bà Kim rốt cuộc cũng về đến. Lúc này bữa tối đã được chuẩn bị một cách tươm tất.

Ông bà Kim nhìn thấy hắn, trước hết bà Kim vì nhớ con mà đi đến ôm hắn. Cả gia đình ba người, coi như hiện tại đã sum họp. Còn có cả Jiyoon đứng bên cạnh, bà Kim cũng vui vẻ hết lòng mà đi đến ôm lấy cô, hơn nữa còn lo lắng hỏi han sức khỏe.

Kim Taehyung tiến đến, nhìn ba với ánh mắt vô cùng mừng rỡ. Ngày đó, hắn đã thực sự làm đúng khi quyết tâm chữa bệnh cho ba. Bây giờ cũng có thể thấy thần sắc của ông đã tốt lên mấy phần. Ông Kim vỗ vai Taehyung, sau đó cả bốn người nhanh chóng vào bên trong dùng bữa tối.

Ông Kim ngồi xuống bàn, bây giờ ông mới có cơ hội nhìn rõ người con gái cùng sống chung với Taehyung.

“Cô gái này là?” Ông từ tốn nhìn về phía Jiyoon.

“Ba, đây là Jiyoon, vợ con.”

Ông Kim nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ. Không nói gì. Chỉ gật đầu tượng trưng cho đã hiểu.

Cả ba người còn lại ngay sau đó sửng sốt. Ông không những bình tĩnh một cách bất thường, mà cũng không gặng hỏi về thời điểm bọn họ kết hôn. Ông chỉ đơn thuần thăm dò xem như quan tâm, mà biểu hiện lúc này cũng hệt như ông không hề có ý định để tâm tới. Thực không biết vì lí do gì lại có thể khiến Kim Taehwan bình tĩnh như vậy. Nhưng thế cũng tốt. Ít ra hắn không cần phải giải thích cho ba hắn quá nhiều.

Sau bữa cơm, Jiyoon ngồi ở phòng khách cùng bà Kim dùng tráng miệng. Kim Taehyung cùng ba hắn lên thư phòng. Ông ấy nói có chuyện muốn nói riêng với hắn.

“Ba, có việc gì lại muốn con lên đây?”

Kim Taehwan bình thường là người rất từ tốn hiền lành. Nhưng giờ phút này đối diện với Taehyung, nét mặt ông hiện rõ phần không thoải mái.

“Trước hết, việc con kết hôn, ta sẽ không truy cứu. Nhưng con nên nhớ, ta không có ở đây, không đồng nghĩa với việc ta không biết gì.”

Taehyung nhất thời bất động nhìn ba. Không như hắn suy nghĩ, ông đã biết mọi việc nên mới có thể tỏ ra bình tĩnh như thế.

“Ta rất vui khi thấy con hết lòng vì sự nghiệp của nhà họ Kim và ta sẽ không nghiêm khắc việc con dùng cuộc hôn nhân này lừa dối ta, cũng như tất cả mọi người. Ta nghĩ rằng con đã đủ trưởng thành để quyết định cho hệ lụy về sau. Nhưng Taehyung, ta chỉ tức giận ở con một chuyện. Nhà họ Kim chưa từng dạy bảo con cách làm thương tổn một người. Vậy mà con làm thế với Jungkook. Thằng bé đã đau khổ mà bỏ đi. Đúng chứ?”

Taehyung nhìn ba, thấm thía từng lời mà ông nói. Phải, từ khi còn nhỏ, ông đã dạy hắn phải yêu thương người khác, phải trở thành một người tốt. Nhưng khi ấy, tại sao hắn lại nhẫn tâm như vậy?

“Taehyung, ta tin con biết rõ tình cảm mà thằng bé dành cho con.”

“Con biết...”

“Vậy tại sao còn nỡ làm như vậy? Jungkook là một đứa trẻ tốt. Ta muốn thằng bé ở bên cạnh con vì muốn con đối tốt với nó. Không phải để con giày vò nó như vậy.”

Taehyung cúi đầu. Hắn biết, ngàn vạn lần đều biết hắn sai rồi. Lỗi là do hắn. Lúc trước hắn giày vò Jungkook cho nên bây giờ tâm can hắn mới giày vò chính bản thân nhiều đến vậy.

“Con sai rồi. Con hối hận vì đã để lỡ mất Jungkook. Nhưng hiện tại, đã quá trễ rồi ba à. Con không còn cơ hội nữa.” Hắn vò rối mái tóc, khuôn mặt rầu rĩ đến đau thương gục lên cánh tay.

Kim Taehwan thấy hắn đau khổ như vậy, cuối cùng ông cũng hiểu thì ra con trai ông đã bắt đầu nhận thức được tình cảm của mình. Cho nên từ tức giận, giờ đây biến thành chút gì đó muốn vỗ về.

“Không có gì là muộn màng cả. Bây giờ mọi thứ đã ổn thỏa, con cũng không cần phải hi sinh hạnh phúc của mình. Hãy cứ làm việc gì mà bản thân cho là đúng. Ta tin Jungkook nó sẽ không tuyệt tình với con.”

____

Tối đến, ông bà Kim cũng mang hành lí trở về nhà chính của Kim gia. Taehyung sau khi đã tắm sơ qua, hắn vào phòng của Jungkook, lặng lẽ phát một bài nhạc. Cửa phòng hé mở, âm thanh trôi lọt ra bên ngoài. Jiyoon cũng vì thế mà bước tới.

Hắn ngồi trên bệ cửa sổ, tầm mắt lơ đãng phóng ra bên ngoài. Bệ cửa sổ này ở tầng hai, thoáng nhìn qua thật nguy hiểm.

“Cậu không sao đó chứ?”

Có thanh âm khác xen vào, hắn khẽ quay đầu. Lúc tiếp thu được câu nói của Jiyoon mới nhẹ nhàng nâng khóe miệng tạo thành một đường cong.

“Không sao.”

Jiyoon tiến đến cạnh hắn, tay tựa vào bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

“Taehyung này, tôi có một thắc mắc muốn hỏi cậu.”

“Thắc mắc gì?”

Jiyoon hít một hơi rồi thở ra thật nhàn nhã nhưng cũng chất chứa nhiều suy ngẫm.

“Jungkook là gì đối với cậu?”

Hắn nghe xong, ánh mắt lại trôi dạt ra bầu trời bên ngoài.

“Jungkook là một người luôn khiến bản thân tôi cảm thấy mình thật tệ hại.”

Jiyoon đột nhiên à một tiếng.

“Hẳn là cậu đã đối xử không tốt với cậu ấy, nhỉ? Đều do tôi. Lúc tôi đề nghị với cậu cuộc hôn nhân này, tôi thật không biết rằng hai người...”

“Đó là lỗi của tôi.” Taehyung nhếch khóe miệng như tự cợt nhả chính mình. “Là tôi bỏ mặc, tránh né Jungkook. Nếu không, một người thích khiến mình thương tổn như em ấy sẽ cố chấp ở lại đây dù tôi có kết hôn hay không.”

“Cậu hiểu cậu ấy như vậy?”

Taehyung khẽ cười, tóc mái dài che đi đôi mắt đong đầy tầng suy nghĩ.

“Cậu uể oải như vậy thật không tốt. Sao cậu không thử tìm kiếm Jungkook?”

“Cậu nghĩ tôi có thể tìm được em ấy không?”

Jiyoon nhìn hắn, bằng cái nhìn lạc quan đặt tay lên vai hắn.

“Cậu sẽ làm tốt mà.”

Mọi thứ, tôi biết nó chẳng dễ dàng. Nhưng là bởi vì tôi, là lỗi do tôi nên tôi chấp nhận. Dù có phải đánh đổi bao nhiêu thời gian đi nữa, rồi tôi cũng sẽ tìm thấy em. Tôi yêu em nhiều đến như thế đấy Jeon Jungkook. Vì tôi yêu em quá nhiều để có thể từ bỏ em như em đã từng bước đi khỏi nơi tôi. Cho đến khi tìm được em, nhất định tôi sẽ giữ lấy em cho riêng mình, của một mình Kim Taehyung này thôi.

***

Ở nước Anh, trong khuôn viên um tùm cây xanh và tiếng nước róc rách từ hòn non bộ, Jeon Jungkook từ tốn ngồi trong chòi nhỏ ăn bữa sáng. Cách đây mấy ngày, Christian đột nhiên ngỏ ý muốn cậu làm người yêu của anh ta. Nhưng thay vì từ chối, Jungkook lại chọn cách suy nghĩ. Christian chắc là không thể biết rõ những gì cậu đã trải qua khi ở Hàn Quốc. Vết thương ấy, cho đến hiện tại vẫn quá mực đau đớn. Có những đêm, kí ức bất chợt ùa về, nó lại khiến tim cậu âm ỉ nhói đau. Cho đến cùng, như một thói quen khó bỏ, Kim Taehyung vẫn là người mà cậu nhớ nhung mỗi tối.

Jungkook cảm thấy có lỗi với bản thân. Hơn nữa còn cảm thấy có lỗi với Namjoon. Anh vì muốn giúp cậu quay trở lại Anh mới chuẩn bị nhiều thứ. Còn cố tình cắt đứt mọi liên hệ với Hàn Quốc để cậu có thể sống một cuộc sống tốt hơn, ngày ngày không có sự hiện diện của người tên Kim Taehyung. Nhưng cũng chính vì sự kiên quyết đó của anh lại khiến cậu giận chính mình vì không thể dứt khoát quên đi như đã từng hứa với lòng. Jungkook thoáng nghĩ, cậu có nên mở lòng với một người khác, để người mới, hạnh phúc mới sẽ giúp cậu có thể vĩnh viễn quên đi một người đã sớm không còn giữ hình bóng của cậu trong trí nhớ.

--------------------------------------------

Chap này tặng

taekookisreal0618 @Rumkookie

@jeongha97

@thaolv94

Sau khi suy nghĩ, tui đã quyết định fic sẽ không có sinh tử văn nhé ♡

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.