Một buổi tối nọ, Taehyung hẹn Park Jimin tới một quán cà phê nhỏ. Không phải dịp để bạn bè tán gẫu mà hơn hết là việc đi tìm tung tích của Jungkook. Hắn nhớ trước đây, cô bé tên Sanny đã từng nhắc đến Jimin khi hắn hỏi về Jungkook. Hiện tại hắn mới nhớ ra, liền hẹn y đến nói chuyện.
“Jimin, cậu thực sự không biết chút gì về Jungkook sao?” Lần này đã là lần thứ ba hắn lặp lại câu hỏi này. Vốn dĩ trước khi đến đây, hắn cứ tưởng sẽ có hi vọng. Nào ngờ...
Jimin ủ rũ gật đầu. Cuối cùng cái ngày này cũng tới. Y phải đối diện với Taehyung. Y quả thực là một người bạn không tốt.
“Ngày đó bởi vì quá giận cậu nên tôi đến thuyết phục em ấy rời đi. Nhưng lại không ngờ đến giữa cậu và Jiyoon là giả. Tôi cũng không nghĩ Jungkook hoàn toàn không để lại tung tích ở đây.” Y rầu rĩ nói, có lẽ cũng đã thất vọng về chính mình nhiều lắm. “Nhưng Taehyung, không biết có nên nói ra với cậu hay không. Kì thực lần đó, Jungkook là đi với Namjoon, nói sẽ gặp mẹ ruột. Nhưng tôi lại không biết bọn họ đến nơi nào.”
Hai con ngươi của hắn một mực trừng lớn, nét mặt nổi lên đầy tia hoang mang. Jungkook là đi với Namjoon. Bây giờ hắn mới nhận ra, thảo nào từ lúc Jungkook biến mất cũng không thấy Namjoon xuất hiện nữa.
“Nếu như vậy để tôi gọi di động cho Namjoon.” Hắn vội vã cầm lấy điện thoại. Nhưng rốt cuộc lại bị lời của Jimin dập tắt hoàn toàn hi vọng.
“Namjoon có lẽ không còn sử dụng số đó nữa. Lúc trước tôi cũng đã thử gọi để hỏi thăm Jungkook, nhưng không ngờ lại nhận được tin số máy không tồn tại.”
Taehyung nắm chặt lấy di động, cánh tay bất lực buông thõng. Thế đấy, một khi đã đi, cậu biến mất như chưa từng xuất hiện bên hắn. Nhìn xem, ở trước mắt hắn, chỗ nào cũng là Jungkook. Cả tháng qua, không có ngày nào hắn không điên cuồng chạy theo một người trông thật quen mắt, để rồi cuối cùng hụt hẫng nhận ra đó hoàn toàn không phải người hắn nhung nhớ. Bây giờ thì hắn đã hiểu, hắn nhớ cậu đến phát điên!
“Taehyung à, cả tháng nay cậu không đến công ty, Jiyoon nói cậu đi tìm Jungkook. Cậu... thực sự có tình cảm với em ấy rồi sao?”
Taehyung tựa người về phía sau, cười nhạt.
“Tôi quá đáng lắm đúng không. Tự gây ra mọi chuyện, tự khiến mình hối hận. Còn khiến Jungkook tổn thương. Tôi thực sự chỉ muốn gặp em ấy để nói câu xin lỗi thôi. Bất luận Jungkook có còn muốn nhìn thấy tôi hay không.”
Nhận thấy đau khổ trong hắn đã dâng đến đỉnh điểm. Có người bạn nào đối với đau khổ của bạn mình lại có thể im lặng mà trơ ra. Jimin, y cũng thấy tội lỗi vô cùng. Chỉ hận bản thân quá nóng vội, quá ích kỉ, đã để lại hậu quả khôn lường như hiện tại.
“Taehyung, trước khi cùng Namjoon rời khỏi Hàn Quốc, tôi có nghe Jungkook nói sẽ đến tạm biệt chị gái, là người chị kế của em ấy. Nhưng tôi lại không có địa chỉ.”
Taehyung vừa nghe Jimin nói, trong đại não lập tức như có dòng điện xẹt qua.
“Người đó tên là gì?”
“Cậu hỏi chị của Jungkook?”
“Ừ.”
“Theo tôi nhớ hình như tên Lee Yeon.”
Hắn ngồi thẳng dậy, mi tâm khẽ nhíu chặt suy nghĩ. Tiếp sau đó vội vàng rời khỏi chỗ ngồi tiến ra xe hơi của hắn đang đỗ ở trước cửa quán. Biểu tình vừa hấp tấp, lại có phần mừng rỡ. Là vì hắn nghĩ đã có thể tìm được tung tích của Jungkook hay chỉ đơn giản là vì nỗi thất vọng hiện tại đã lớn đến nỗi dù chỉ là một phần trăm cơ hội thôi cũng khiến hắn không còn là chính mình nữa.
Jimin đuổi theo phía sau, ra đến nơi, đã thấy Taehyung đứng cạnh xe hơi, tay cầm chiếc di động, hai mắt chăm chú như lục tìm gì đó.
“Có chuyện gì sao?”
“Jimin...” Hắn thở hồng hộc gọi một tiếng.
“Sao?”
“Tìm thấy rồi. Địa chỉ của Lee Yeon.”
Jimin hốt hoảng nhìn hắn. Không có nhầm chứ? Sao có thể nhanh như vậy đã tìm ra.
“Cậu tìm được ở đâu chứ?”
“Ở đây.” Vừa nói hắn vừa chìa chiếc di động ra trước mắt Jimin. Chiếc di động thoạt nhìn đều biết không phải của Taehyung. Mà sao lại có thể giống di động của Jungkook như vậy. “Jungkook không cầm di động theo. Mà trong đây, em ấy có lưu tin nhắn từ Lee Yeon, trong đó có địa chỉ nhà.”
“Vậy bao giờ cậu định đến đó?”
“Ngay bây giờ.”
Taehyung chỉ để lại ba chữ như vậy rồi cứ thế lên xe rồ ga chạy đi mất. Người cuối cùng gặp Jungkook là Lee Yeon. Hắn cũng nên tin rằng Jungkook đã nói với cô mình sẽ đi đến đâu. Chỉ một khắc thoáng qua thôi, Taehyung đã thực sự nghĩ, nếu hắn có thể biết chính xác Jungkook đang ở đâu, hắn nhất định sẽ lật tung cả đất nước ấy lên chỉ để được nhìn thấy cậu.
Đến nơi, đúng như địa chỉ ở trong di động Jungkook thì đây là một ngôi nhà nằm không quá cách xa trung tâm thành phố. Cũng là một ngôi nhà khá ấm cúng và khang trang. Taehyung đến đây cũng là 9 giờ tối. Thời điểm hắn bấm chuông cửa thì Lee Yeon cũng đang chuẩn bị nghỉ ngơi rồi. Thấy trong nhà sáng đèn, sau đó cửa nhà bật mở, Taehyung cũng không ngăn được bản thân lại, tim đập rất vội.
“Cho hỏi anh tìm ai?” Cô gái với mái tóc ngắn bước ra từ trong nhà nhỏ nhẹ hỏi hắn.
“Cô có phải là Lee Yeon?”
“Đúng rồi. Là tôi. Anh tìm tôi có việc gì?”
“Tôi muốn hỏi một số thứ về Jungkook.”
Khi nghe hắn nhắc đến cái tên của đứa em nhỏ, tâm thức của Lee Yeon lại trở về vài tháng trước. Jungkook của cô đã đến đây và đó cũng là lần cuối cùng cậu đã ngồi tâm sự cùng cô thật lâu. Bỗng Lee Yeon nhớ ra một thứ, liền hỏi hắn.
“Cho hỏi anh tên gì?”
“Tôi tên Kim Taehyung.”
Quả thực, vừa nghe được cái tên Kim Taehyung, Lee Yeon lập tức để hắn vào nhà nói chuyện. Nếu như trí nhớ của cô không tồi thì người này chính là người đã cứu Jungkook. Còn có lần cuối cách đây mấy tháng, cậu đã nhắc tới cái tên này, hơn nữa là nhắc tới trong thanh âm nức nở đến đáng thương.
Lee Yeon mang cốc nước mát đến cho hắn. Taehyung hiện tại đang dừng chân trước khoảng tường rộng với vô số những tấm hình được đóng khung và treo một cách tỉ mỉ. Ở những tấm hình ấy, hắn nhìn thấy Jungkook.
“Đó là khi Jungkookie 17 tuổi. Tôi với em ấy ra trước nhà chơi tuyết thì dượng chụp tấm ảnh này.”
Ánh mắt hắn khẽ rung động, ngón tay vươn đến, ôn nhu vẽ nên từng đường nét khuôn mặt cậu. Nụ cười ấy, cả đôi mắt cong cong sáng rực khi cười, cả cái chóp mũi đỏ lự vì lạnh... Bỗng chốc hắn bật cười, hàng lông mi đen láy che khuất đi phần nào sự tiếc nuối dấy lên nơi đáy lòng. Chắc là hắn không hay biết nhưng Lee Yeon, cô đã chứng kiến hết nụ cười ôn nhu từ hắn. Cô thoáng nghĩ, người này, sao có thể khiến Jungkookie đau lòng nhiều đến vậy?
“Được rồi, anh muốn hỏi tôi điều gì về Jungkook?”
Taehyung luyến tiếc rời tay khỏi bức hình. Hắn quay sang nhìn cô.
“Cách đây mấy tháng, em ấy có đến đây không?”
Lee Yeon chậm rãi gật đầu.
“Có. Jungkookie đến để tạm biệt tôi.”
“Vậy em ấy có nói sẽ đi đâu không?”
Hắn nhìn cô, không giấu nổi mong chờ.
“Tại sao anh lại muốn biết? Anh sẽ đi tìm nó sao?”
Taehyung im lặng nhìn cô gái trước mặt xem như thay cho câu trả lời mang tính khẳng định.
“Nhưng anh có dám chắc là sẽ không để Jungkookie phải khóc khi nó gặp lại anh không?”
Tim hắn chợt hẫng một nhịp.
“Em ấy đã khóc?”
“Phải. Nó đã tâm sự với tôi rất nhiều thứ. Kì thực bây giờ tôi mới gặp được anh.”
“Em ấy đã nói gì về tôi?” Hắn hỏi đoạn lại quay đầu nhìn vào bức ảnh thuở bé của Jungkook.
“Jungkookie nói, nếu như tôi có gặp anh, thì cho thằng bé chuyển lời rằng nó mong anh sẽ hạnh phúc.”
Nghe xong lời này, hắn không kìm được mà quay đi. Cậu sao có thể nói như thế vào thời khắc này? Vào lúc mà hắn đang cảm thấy hối hận tột cùng. Quả thật, hắn chưa nhớ ai nhiều bằng cậu. Cũng chưa hề bị ai khiến cho đau đớn thế này...
“Chuyện hôn lễ của anh, tôi cũng đã thấy qua trên tivi. Lúc đó tôi thực sự nghĩ rằng anh là một kẻ tồi tệ, khiến em tôi phải tổn thương. Huống hồ tôi cũng không nghĩ em tôi lại yêu một nhân vật như anh. Thế giới của anh, tôi biết ở trong đó dễ sống nhưng rất khó để sinh tồn.”
Cô nói ra đều đúng cả. Nhưng lời lẽ lại chứa rất nhiều ẩn ý. Ánh mắt khó hiểu của hắn nhìn cô, không biết rằng cô đang định nói điều gì.
“Dù thế nào đi nữa, hôm nay gặp được anh, tôi lại nghĩ anh không phải người xấu. Cho nên nếu có thể, hãy bù đắp cho Jungkook. Trước khi thương tổn mà anh gây ra khiến trái tim đơn thuần của nó biến thành sắt đá.”
“Jungkook hẳn đã kể với cô nhiều điều về tôi. Cô biết tôi đã khiến em ấy đau khổ. Vậy mà cô vẫn tin tôi sao?”
Lee Yeon chỉ mỉm cười một chút rồi nói.
“Tôi biết anh không phải người xấu. Ai đôi khi cũng mắc phải lỗi lầm. Jungkookie nó rời đi để gặp mẹ, cũng là để cắt đứt tình cảm với anh. Nếu như anh cũng không cần tới nó nữa thì hôm nay anh đã không đến tìm tôi.”
Taehyung hắn im lặng. Trong lòng dâng lên loại cảm xúc gì đó không rõ. Dạng tư vị này là lần đầu hắn nếm trải trong đời. Giống như phải mò mẫm trong bóng tối cho đến khi bắt gặp được ánh sáng phía cuối con đường. Rốt cuộc nỗi mong chờ hi vọng ấy cũng có ngày được nguôi ngoai.
“Vậy có thể cho tôi biết em ấy đang ở đâu hay không?”
“Jungkook đang ở Anh.”
Lee Yeon đứng đó, nhìn người con trai bởi vì vui mừng, bởi vì vội vã mà chỉ kịp để lại mấy lời rồi rời khỏi. Bao nhiêu năm cô đã để mẹ mình giày vò Jungkook, một đứa trẻ đáng ra phải được nhận lấy tình thương yêu. Cô cảm thấy có lỗi. Có lỗi rất nhiều. Chỉ mong rằng những việc mà cô làm hôm nay sẽ thực sự mang đến hạnh phúc cho Jungkook. Cũng như người đó có thể thực hiện được lời nói của mình, sẽ suốt đời bảo bọc và trân trọng Jungkook.
Kim Taehyung trở về, nhanh chóng đặt vé máy bay sang Anh. Hắn không muốn lãng phí bất kì một khắc giây nào. Một năm qua hắn đã chậm với tình cảm của chính mình, thế nên hiện tại hắn lại càng khẩn trương hơn. Jungkook đối với hắn giờ phút này phi thường đặc biệt, hắn không muốn bởi vì một giây hắn chậm trễ để cậu trở thành người bé nhỏ trong vòng tay của một ai khác. Hắn tin rằng vẫn còn kịp để hắn được yêu thương Jungkook và được cậu yêu thương.
Chuyến bay cất cánh vào lúc nửa đêm. Ngày hôm nay Taehyung đã bận rộn quá nhiều, nhưng hắn không hề cảm thấy mệt. Ngược lại chiếc xe bốn bánh bon bon trên đường cao tốc để kịp giờ chuyến bay. Niềm hạnh phúc trong lòng, nó khiến hắn cảm thấy mãn nguyện. Càng đi xa thì hắn lại cảm thấy được gần Jungkook hơn, như là hắn bỏ lại tất cả để chạy đến với cậu.
Nhưng có những điều không phải cứ muốn là được. Taehyung có lẽ đã quên rằng sự tàn nhẫn mà hắn đối với Jungkook trước kia. Kể cả khi hiện tại hắn đã nhận ra lỗi lầm của mình thì điều mà ông trời muốn trước hết là sự trả giá. Hắn sẽ gặp được Jungkook, sẽ được nói lời xin lỗi cùng yêu thương. Nhưng ngàn vạn lần không phải là đêm nay...
Người tài xế vì ngủ gục trong lúc lái xe đã vô tình lao xe vào dải phân cách. Chiếc xe lớn mạnh mẽ đâm vào phần đường ngược chiều phía bên kia. Kim Taehyung thấy cảnh tượng trước mắt, ánh đèn pha của chiếc xe tải rọi thẳng vào xe hắn như tử thần lao đến đòi mạng. Hắn hoảng hốt xoay vô lăng né sang một hướng khác. Cuối cùng chiếc xe tải cán lên dải phân cánh rồi bị lật chắn ngang đường. Còn chiếc xe hơi màu đen đâm vào một gốc cây to ven đường. Cây to ngã xuống, đầu xe bể nát đến nỗi không còn nhìn ra hình thù. Bên trong xe mấy giây trước tràn ngập một cỗ hi vọng và yêu thương, giờ phút này hoàn toàn là máu đỏ.
-----------------------------------------
Chap này tặng
@Milk_HunHan
@kth-chieu
@xuanmy123
@TaeBTS3012