Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 28: Chương 28: Không hề được tin tưởng




Taehyung cầm khay thức ăn bước vào phòng, biểu hiện vô cùng điềm tĩnh. Hắn đi đến để khay thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống sopha. Hắn cứ thế để cậu ngồi ăn và bản thân chẳng mảy may lên tiếng. Có thể rằng hắn đang suy nghĩ nhưng cũng có thể không. Nhưng thật ra hắn lại chẳng cho rằng mình quan tâm đến liệu giữa Namjoon và Jungkook có tồn tại một mối quan hệ nào đó hay không.

Buổi chiều chưa gì đã có người gõ cửa phòng bọn họ. Taehyung là người mở cửa. Và hắn không ngờ đó lại là Namjoon.

“Chào. Anh vào được chứ?” Namjoon vẫn nở nụ cười cùng lúm đồng tiền phóng khoáng như mọi khi.

“Được chứ. Cứ tự nhiên.”

Namjoon đi vào trong, y có mang theo một giỏ trái cây lớn, sau một hồi tìm được chỗ ưng ý ở trên bàn mới đặt nó xuống.

“Sao lại có nhiều trái cây như vậy?” Taehyung tiện tay rót một cốc nước mát đem đến phía trước y.

“Cái này mang đến cho Jungkook. Chẳng phải hôm qua em ấy bị ngất sao? Anh nghe nói thể trạng yếu, ăn nhiều trái cây rất tốt cho sức đề kháng.”

Nghe đến đây, bao nhiêu suy tư ở trong lòng hắn lại trỗi dậy. Kim Taehyung hết lần này đến lần khác rơi vào hoảng loạn nhất thời. Cái gì chứ? Hắn thật sự chẳng muốn để tâm đến chuyện của Namjoon hoặc Jungkook. Thế mà chỉ cần Namjoon nói ra mấy câu, hắn lại trở nên tức cười như thế.

Taehyung thoáng nghĩ ngợi. Nếu như nói mối quan hệ mờ ám tồn tại giữa Namjoon và Jungkook là không có thật thì kì thực rất khó tin. Hắn biết Namjoon lâu nên ít nhiều cũng biết rõ con người y. Namjoon là người phóng khoáng nhưng trong các mối quan hệ yêu đương thường là người tùy tiện. Y chưa bao giờ quan tâm hỏi han đến những người bạn gái trước đây một cách cẩn thận và có trách nhiệm. Ngược lại chỉ có những cô gái ấy phải hạ mình trước y. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn trái ngược. Không lí nào Namjoon lại có thể quan tâm đến Jungkook nhiều như vậy nếu như giữa bọn họ không có gì đó.

Còn Jungkook. Cậu là một người có vẻ yếu đuối nên Taehyung nghĩ chắc là hắn có thể hiểu được tất cả ở con người cậu. Hắn biết Jungkook rất nhát, chính vì cậu nhát người lạ nên Jungkook không thể để ai đó tiếp cận mình quá gần. Thế nhưng ngày đó hắn ở sân golf và Jungkook đã để Namjoon vào phòng?

Tất cả mọi suy nghĩ đều dẫn hắn đến một kết luận. Và điều đó thực khiến hắn... khó chịu. Giống như bản thân bị đem ra đâm sau lưng mà hắn lại không hề hay biết.

“À phải, Jungkook đâu rồi?”

Lúc này khi bị tiếng nói của Namjoon đánh động, hắn mới thoát khỏi suy nghĩ mà quay về thực tại.

“Cậu ấy đang ở trong phòng tắm. Sao thế?”

“Thôi không có gì. Anh đi đây. Anh chỉ tiện đường ghé sang đây thôi. Nhớ nói em ấy ăn trái cây nhiều vào hộ anh.” Y định quay đi nhưng lại sực nhớ ra điều gì đó. “Đúng rồi. Tối nay cậu cũng mang Jungkook đến buổi tiệc nướng của anh đi.”

Taehyung gật đầu. Sau đó đứng lên tiễn y ra cửa.

Và chẳng biết từ bao giờ, cuộc trò chuyện giữa hắn và Namjoon lại chỉ xoay quanh một mình Jeon Jungkook.

____

Tối đến, Taehyung cùng Jungkook đều mặc những bộ trang phục rất thoải mái đến buổi tiệc nướng ngoài trời của Namjoon. Y là một trong những người chủ thành lập nên khu nghỉ dưỡng nên cũng tự mình sở hữu một villa với khoảng sân rất rộng. Bữa tiệc chỉ vỏn vẹn vài người quen thân, ăn uống chơi bời đối với Namjoon lúc nào cũng phải thật thỏa thuê mới thôi.

Y mặc chiếc áo sơmi form rộng cùng quần bò lửng, đi đến dẫn bọn họ vào trong. Sau đó liền hướng đến Jungkook mà nói.

“Em đã đói chưa? Hay hôm nay cứ để chính tay Kim Namjoon này nướng cho Jungkook một bữa thịt?”

Thấy hôm nay Namjoon tự dưng vui vẻ gần gũi hơn mọi ngày, Jungkook thoáng nở một nụ cười nhẹ.

“Được vậy thì làm phiền anh rồi.”

Taehyung ngồi đó, hắn cầm ly rượu trên tay, liên tục uống cạn. Cứ thử nhìn cái cách Namjoon tự tay nướng thịt. Cái ánh mắt vui vẻ ấy khi nhìn về hướng này cũng đủ để khiến hắn cảm thấy bài xích. Mặc dù y là anh hắn, người mà trước nay hắn luôn xem trọng, thế nhưng loại cảm giác này giống như xem hắn là người thừa thãi.

Khi Namjoon tiến lại và đưa Jungkook một đĩa thịt nướng mà y đã dày công làm ra, lúc này Taehyung liền đứng dậy nói với y.

“Em có chuyện muốn nói riêng với anh.”

Mặc kệ ánh nhìn tò mò của Jungkook, cả hai người cùng nhau ra đến dãy hàng rào đối mặt với biển.

“Hôm nay cậu có việc gì lại bảo anh ra nói chuyện riêng?” Khác với một Kim Taehyung đang tỏ ra lạnh nhạt lúc này thì Namjoon lại rất vui vẻ mà đối diện.

“Anh và Jungkook, giữa hai người chính là mối quan hệ như thế nào?”

Namjoon bỗng nhiên nhíu mày.

“Em hỏi vậy là có ý gì?”

Taehyung đột nhiên cười lạnh.

“Anh có thực là không hiểu? Cái cách mà anh nhìn Jungkook, đó không hề là cách để nhìn một cậu con trai mới quen. Và chính anh ban đầu cũng đã nói lí do anh về đây chính là vì Park Jimin không phải sao?”

“Jimin không liên quan đến vấn đề này. Kim Taehyung, cậu đang nghĩ cái gì trong đầu? Chẳng lẽ vì cái nhìn của anh với Jungkook thay đổi mà cậu cho là giữa anh với em ấy có mối quan hệ mờ ám sao?” Namjoon bắt đầu lớn tiếng. Y vốn không phải là người có thể nhẫn nhịn được lâu. “Nếu thế thật thì cậu đang xem thường anh và xem thường cả Jungkook đến mức độ nào rồi?”

Taehyung đến lúc này quả thực bị bức đến phát điên. Hắn chắc là say rồi nên nói năng cũng chẳng màng đến bản thân đang nói những gì hay người trước mặt là ai đi chăng nữa.

“Sự thật như thế nào cũng là sự thật. Không chỉ có ánh mắt đâu, anh sơ hở nhiều lắm. Hay là ngay từ đầu anh đã nói dối về việc Park Jimin để che đậy mối quan hệ này hả?”

Namjoon nhất thời bị kích động. Y không ngờ đứa em này còn có thể nghi ngờ y nói dối. Toàn thân y nóng như lửa đốt. Bản tính nóng nảy trỗi dậy, xúi giục chính y giáng một cú đấm xuống xương quai hàm của Taehyung. Khiến khóe môi hắn bật máu.

“Có giỏi thì sau này đừng xuất hiện trước mắt Kim Namjoon này nữa!”

Taehyung hắn giận đùng đùng bỏ về. Jungkook ngồi ở phía xa, khi cậu nhìn ra đã thấy Namjoon đánh hắn. Sau đó hắn một mạch bỏ đi.

Hắn giận nên bước đi rất nhanh. Vào đến phòng liền tức giận dập cửa lại thật mạnh. Jungkook chạy theo không kịp, rốt cuộc bị nhốt ở bên ngoài. Cậu dùng hai bàn tay, đập cửa trong hồi hộp.

“Taehyung, mở cửa cho em!”

“...”

“Anh với anh Namjoon bị làm sao vậy?”

“...”

“Taehyung! Mau mở cửa!”

Jungkook đứng ở ngoài gọi đến khản cả tiếng. Hai bàn tay đập vào cánh cửa trở nên đỏ rát. Những căn phòng cùng dãy cũng hé cửa và nhìn cậu với ánh mắt khó chịu. Jungkook cuối cùng dừng lại. Cậu mệt rồi. Nếu Taehyung đã không muốn cho cậu vào thì có làm cách nào đi nữa cũng thế, chi bằng để cậu ngồi xuống đây chờ hắn vậy.

Ngồi suốt ở trước cửa mấy tiếng đồng hồ liền. Giữa đêm đó, cánh cửa phòng cạch một tiếng mở ra. Jungkook đang gục đầu trên tay vì mệt mỏi cuối cùng cũng bị đánh thức. Cậu ngước lên, nhất thời chạm vào ánh mắt lạnh băng của hắn.

“Vào trong đi!”

____

Jungkook ngồi yên ở trên giường, một li cũng không dám cử động. Cậu sợ quá. Cậu sợ hắn, sợ luôn cả hàn khí từ hắn tỏa ra xung quanh căn phòng này. Jungkook không hiểu bản thân đã làm gì sai và tại sao cậu phải tỏ ra lo sợ. Thế nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của hắn hướng đến mình cũng đủ để Jungkook hiểu việc này chắc chắn có dính dáng đến cậu.

“Có chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Namjoon vậy?”

Hắn nhìn cậu bằng chút nực cười trong ánh mắt. Cả người hắn ngả ra trên thành ghế sopha, hai tay dang rộng và mấy khuy áo đầu tự do cởi bỏ.

“Câu hỏi đó rốt cuộc là cậu hỏi tôi hay tôi mới là người phải hỏi cậu?” Hắn nói đoạn khẽ liếc nhìn. “Cậu cùng Namjoon rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Jungkook hốt hoảng ngẩng đầu. Vì cớ gì hắn lại hỏi cậu một câu không đầu không đuôi như thế? Từ trước đến nay, giữa cậu và Namjoon luôn có một khoảng cách nhất định, không hề có bất kì cử chỉ nào vượt quá mức cho phép. Vậy suy cho cùng hắn lấy từ đâu ra loại câu hỏi như thế?

“Em cùng anh Namjoon không hề xảy ra bất kì điều gì khiến anh phải cư xử với em như thế.”

“Cậu chắc chứ?”

Jungkook gật đầu chắc nịch.

Taehyung sau đó bật dậy khỏi sopha, lấy tùy tiện một chai vang trong tủ kiếng, hắn từng bước tiến về phía Jungkook và nhìn cậu bằng ánh mắt không hề chứa một chút tử tế. Hắn áp sát, gần rất gần khiến Jungkook không còn đường lui. Hôm nay hắn bị cái gì cậu cũng không biết. Nhưng cậu thực sự không hề thích một Kim Taehyung nổi giận với cậu bằng cái lạnh đến trơ trọi này.

Cánh tay Jungkook giơ lên ngăn hành động của hắn lại. Cậu bị ép đến nỗi sắp không còn đường để lui nữa rồi.

“Không được. Sẽ ngã xuống giường mất!”

Kim Taehyung bỗng nhiên cười cợt.

“Thế thì đừng lùi nữa. Ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi đi.”

“Tại sao chứ? Sao em phải nghe lời anh? Em không thể cái gì cũng làm.”

Hắn hừ lạnh trước sự sợ hãi mà Jungkook đối với hắn. Sau đó lại điềm tĩnh rót một ít rượu ra ly.

“Có muốn chứng minh với tôi giữa cậu và Namjoon hoàn toàn chỉ là anh em?”

“Em không muốn. Em không làm sai và em chẳng cần phải chứng minh điều gì cả!”

Jungkook bị bức đến đường cùng của tin tưởng. Hắn căn bản đã không tin cậu thì dù cho có làm gì đi chăng nữa cũng đều trở nên vô dụng.

Lúc đó Taehyung đột ngột tức điên. Hắn vứt hết chai và ly rượu xuống sàn, một tay đem Jungkook ném trở lại giường. Hắn ép cậu nhìn thẳng vào hắn, để cậu nghe rõ những lời chửi rủa đáng nhục nhã từ hắn phát ra.

“Tại sao hôm nay cậu lại ngang ngược như vậy hả? Cậu muốn phủ nhận sao? Cậu cố chấp sao? Đừng có giả vờ ngây thơ trước mắt tôi! Cậu có biết cảm giác khi bị đem ra làm trò cười không? Tôi cứ nghĩ cậu cho tôi lần đầu tiên cơ đấy! Tôi cảm kích nó cơ đấy! Nhưng bây giờ thì khác rồi. Tôi quên mất, quên là ngày đó cậu chủ động với tôi. Sao nào? Rốt cuộc thì cậu đã dùng cái vẻ mặt ngây thơ này để trèo lên giường với những ai rồi chứ?”

--------------------------------------

Chap này tặng @KimHng089 ☘

End hường phấn từ đây:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.