Taehyung nghe câu nói ấy bật ra từ Jungkook, nó làm chính hắn bất ngờ. Và hắn không hề nghĩ cậu chỉ đơn thuần là đùa bỡn. Ánh mắt cậu không dữ tợn, nó chỉ nhẹ nhàng thôi nhưng nó chất chứa đầy tâm tư thật lòng. Ác thật. Hắn vừa mới đây còn khẳng định rằng đối với Jungkook hắn không có tình yêu. Vậy mà cậu lại bảo rằng cậu yêu hắn.
Taehyung chỉ bật cười nhẹ rồi tiếp tục ngắm sao. Hắn không đáp lại và hắn muốn cứ để cho Jungkook nghĩ rằng hắn xem cậu đang nói đùa.
Jungkook thấy hắn im lặng, bản thân cậu cũng không biết phải nói gì. Cứ mãi nhìn hắn như thế.
“Lo ngắm sao đi chứ? Sao lại cứ nhìn tôi?”
“Em hỏi anh một câu được chứ?”
Taehyung ậm ừ.
“Cứ nói.”
“Anh... đã từng yêu ai chưa?”
Taehyung nhíu mày, có chút suy ngẫm.
“Tôi nghĩ là chưa. Nhưng một ngày nào đó tôi sẽ cưới vợ, lập gia đình, lập kế hoạch cho tương lai và làm mấy cái tương tự vậy.”
Jungkook nghe đến hắn nói thế, khuôn mặt lập tức trở nên thất vọng. Hắn rồi sẽ cưới vợ, sẽ có gia đình riêng, rồi đến khi đó hắn sẽ có cuộc sống mới mà cậu không có quyền được bước chân vào. Lúc đó hắn sẽ có hàng tá chuyện để lo toan. Rồi Kim Taehyung sẽ vĩnh viễn quên mất có một Jeon Jungkook từng tồn tại bên hắn. Đó cũng sẽ là lúc cậu mất tất cả. Mất đi mối tình đầu cũng như là người mà cậu cả đời dành trọn yêu thương.
Jungkook sợ ngày đó thực sự sẽ xảy đến.
“Em không có gia đình... Nếu một mai anh có gia đình cho riêng mình rồi, vẫn để em đi theo anh được chứ?”
Jungkook biết bản thân đang dùng đến loại nài nỉ rẻ tiền đến như thế nào, biết rằng tham lam bám theo hắn dù cho hắn sẽ có cuộc sống mới là điều không hề tốt. Nhưng ngoài những cái đó ra, cậu chẳng thể làm gì khác. Cứ thử nghĩ đến mai này hắn thực sự có tương lai riêng, Jungkook lại bắt đầu cảm thấy đáng thương cho bản thân mình biết nhường nào.
Taehyung đưa tay chạm vào giọt nước trên gò má Jungkook, cậu lúc này mới giật mình phát hiện ra thứ gì đó ươn ướt.
“Cậu có biết mình đang khóc hay không?”
“...”
“Tại sao lại phải nói như vậy? Cậu sợ điều gì? Khi tôi có gia đình rồi, cậu chắc chắn không được đi theo. Nếu cậu sợ tôi biến mất như vậy thì lúc này có cơ hội, sao không tranh thủ quấn lấy tôi đi?”
***
Buổi sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mới nhô một chút màu đỏ ửng lên trên những ngọn cây thì Jungkook đã ngồi yên ở một tảng đá, ngắm nhìn màu đỏ hồng đẹp đẽ mà chói sáng ấy. Không khí trong lành có một chút khí lạnh bao phủ và cả vài tia nắng nhàn nhạt bắt đầu lăn tăn trên cánh tay trắng trẻo của Jungkook. Lần đầu tiên cậu biết được thứ cảm giác khoan khoái đến nhường này. Lần đầu tiên cậu có thể thảnh thơi nhìn thấy mặt trời tròn vành vạnh. Và lần đầu tiên cậu được ngắm nhìn tấm lưng vững chãi của Taehyung. Mặt trời và tấm lưng ấy, chúng làm cậu rơi vào nỗi mơ hồ vụn vặt. Đối với Jungkook, cuộc sống của chính mình hay Kim Taehyung, đâu mới là thứ quan trọng hơn?
Từ khi nào mà một Kim Taehyung yêu thương, nuông chiều cậu lại biến thành một người mà cậu phải theo đuổi bám riết? Phải bất chấp cho đi cái này, hi sinh cái khác mặc cho bản thân cậu vốn dĩ đã chẳng có gì. Tình yêu cậu dành cho hắn quá nhiều. Thế nhưng nếu như, nếu như hắn chẳng bao giờ nhớ ra cậu hay thậm chí là đáp trả lại tình yêu của cậu thì... Jungkook có nên mãi mãi một lòng với hắn hay không?
Khi mặt trời đã lên cao và chói chang cũng là lúc cả nhóm bọn họ thu xếp lều bạt để xuống núi. Đường xuống núi đã được xây dựng thành một con đường riêng nên có thể đi xe. Bọn họ vừa ra khỏi khu dựng lều đã có hai chiếc xe đến đón đi. Một xe chở người, xe còn lại chở túi balo cùng các đồ đạc cồng kềnh khác. Cả chặng đường dài hôm qua bọn họ đã phải tự sức mang theo. Hôm nay không có khả năng lại tiếp tục mang chúng.
Tài xế xuống xe, phụ giúp bọn họ chất vài cái lều bạt lên cốp sau. Taehyung vừa định tiến đến cất chiếc lều cùng balo vào cốp thì một tiếng hét của thanh niên vang lên. Cả vài người còn lại lúc ấy đều đưa mắt nhìn đến người phát ra tiếng hét ấy, là thiếu gia của nhà tài phiệt nào đó. Chỉ thấy cậu thanh niên ấy tấm toát mồ hôi, vùng vẫy cánh tay rồi la lên.
“Rắn!”
Jiyoon hoảng hốt liền chạy vào xe phía trước ngồi. Lạy chúa. Cô còn sợ rắn hơn chuột bọ nữa là. Chương mới nhất tại ( Trùm Truyện. C OM )
Namjoon nghe thấy có nguy hiểm, y ngay lập tức gọi cho đội y tế tập trung ở dưới núi. Khi về sẽ lập tức sơ cứu. Nhìn thấy con rắn cắm hai chiếc răng nanh nhọn vào bắp tay cậu thanh niên kia, Jungkook ngăn không được xanh mặt một trận. Kim Taehyung lúc đó đứng phía trước, hắn đưa tay ra phía sau nắm lấy cổ tay Jungkook, lấy tấm lưng mình che đi tầm mắt của cậu.
“Không cần nhìn. Theo sát tôi cậu sẽ an toàn.”
Sau khi vệ sĩ của Namjoon bắt con rắn ấy vứt đi, cậu thiếu gia ấy rốt cuộc được đưa lên xe. Mọi người sau đó cũng lần lượt ngồi vào bên trong.
Jungkook đi phía sau Taehyung lên xe, lúc đứng trước cửa xe mới phát hiện ra chiếc vòng đôi với Taehyung trên tay mình đã mất. Cậu hốt hoảng nhìn xung quanh, vội vã chạy đi.
“Này, cậu còn không mau lên xe?” Taehyung gọi với theo. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ nhận được câu nói ngắn gọn của Jungkook.
“Em sẽ đi xe còn lại để về.”
“Sao thế?” Namjoon ló đầu ra khỏi cửa kính xe nhìn Taehyung.
“Cậu ấy hình như đi tìm thứ gì đó. Nói là sẽ đi xe thứ hai trở về.”
“Thôi được rồi, chúng ta đi trước. Tình hình bây giờ đang rất gấp. Anh sẽ dặn vệ sĩ đưa em ấy về bằng xe kia.”
Nói rồi xe của bọn họ cũng bắt đầu lăn bánh xuống núi. Đi xe nhanh hơn rất nhiều. Hơn một tiếng sau bọn họ đã có mặt ở dưới chân núi. Kịp thời cho các nhân viên y tế xử lí vết cắn. Cũng rất may cho cậu thiếu gia đó, vết thương không quá nghiêm trọng.
Mọi việc cuối cùng cũng ổn thỏa. Namjoon bước ra khỏi xe y tế sau khi đã lo xong cho cậu thanh niên. Lúc này y mới chợt nhớ ra điều gì đó rồi nhìn về phía Taehyung.
“Jungkook đã về chưa?”
Taehyung hắn kì thực cũng vừa ra khỏi xe y tế. Hắn lắc đầu.
“Em không biết.”
Lúc đó, Namjoon bỗng nhiên bỏ hắn lại tại chỗ rồi chạy một mạch rời đi. Hắn không hiểu việc gì đang xảy ra với Namjoon, thế nhưng nhớ đến Jungkook lại cảm thấy sốt ruột không thôi.
“Này, xe 2 đã về chưa?” Y tiến đến hỏi tài xế xe khi nãy.
“Thưa ngài vẫn chưa thấy xe 2.”
Namjoon nhìn đồng hồ, nhất thời bị kích động. Đã qua một giờ đồng hồ rồi, xe 2 đáng lẽ đã về từ lâu. Tại sao bây giờ lại chưa thấy?
“Cậu chở tôi quay lại đó!”
Namjoon có chút gấp gáp mở cửa xe. Taehyung cũng nhanh chóng ngồi vào bên trong. Bọn họ lại một lần nữa tiến lên đỉnh núi.
Lên đến nơi, cả hai mới tá hỏa. Thì ra là tài xế xe 2 tìm mãi không thấy tung tích của Jungkook nên không dám ra về. Ở trên này sóng yếu, không thể liên lạc bằng di động nên tài xế cũng không thể gọi về báo cáo cho Namjoon.
Y đứng dựa vào xe, chờ đợi Jungkook thêm một chút nữa. Khoảng nửa tiếng sau, Jungkook thực sự không có tung tích. Lúc này, ruột gan y bắt đầu náo loạn một phen. Nét mặt y tái xanh, khẩn trương cho vệ sĩ và tài xế vào rừng tìm kiếm Jungkook.
Bọn họ đã vào rừng, người từ nãy đến giờ im lặng đó chính là Taehyung. Hắn chỉ đứng đó quan sát và không hề thốt ra bất kì lời nào. Hắn không quan sát rừng, cũng không đứng im để suy nghĩ xem Jungkook có thể đang ở đâu. Mà là hắn cảm thấy có chút kì lạ. Từ khi nào đối với Jeon Jungkook, Namjoon lại trở nên khẩn trương như vậy? Không phải giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì chứ?
Taehyung hắn không vào bên trong tìm kiếm, chỉ đơn thuần đứng ở bên ngoài và chờ đợi. Rất lâu sau đó mới thấy Namjoon trở ra, cuối cùng nét mặt y cũng thở phào nhẹ nhõm. Y cùng Jungkook bước ra khỏi khu rừng. Cậu bước đến phía Taehyung, ánh mắt mờ tịt và đôi chân mệt mỏi, cậu ngã vào lồng ngực hắn với đôi mày thanh tú khẽ nhíu chặt.
Namjoon nhìn Jungkook, khẽ nói.
“Em ấy bị lạc. Chắc là mệt rồi. Cậu đưa em ấy vào xe đi.”
Taehyung cứ thế làm theo, hắn không nói cũng không biểu tình bất kì cảm xúc gì. Hắn thoáng nghĩ có phải hay không giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết?
____
Lúc Jungkook tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc. Cửa phòng tắm chợt bật mở và Kim Taehyung bước ra với một ít mùi hương dịu mát trên cơ thể. Hắn hướng cậu đi tới.
“Tỉnh rồi sao? Có thấy đói không để tôi gọi đồ ăn tới?”
Jungkook nâng cốc nước uống, khẽ gật đầu.
Taehyung với lấy điện thoại bàn, gọi vào số lễ tân khách sạn. Thế nhưng hình như hệ thống bị trục trặc gì đó, mãi không gọi được. Taehyung cuối cùng thở dài. Vẫn là hắn phải đích thân đi.
Taehyung mặc tùy tiện áo sơmi cùng quần baggy, nhanh chóng ra ngoài. Hắn ra đến trước cửa liền gặp được cậu nhân viên mọi hôm vẫn phục vụ cho phòng của hắn.
“Này cậu.”
“Vâng ạ ngài cần gì?” Cậu nhân viên nhanh chóng bước đến trước mặt hắn, kính cẩn chào hỏi.
“Hệ thống điện thoại bị gì sao?”
“Vâng ạ, khách sạn đang bảo trì nên cảm phiền ngài chờ trong ít phút nữa. Ngài cần gì cứ nói với tôi là được.”
“Vậy phiền cậu đem cho tôi một phần cơm trưa. Ít dầu mỡ, nhiều rau xanh một chút. Lấy thêm món nào có thịt bò. Cả canh hầm.” Hắn thoáng nghĩ từ hôm qua Jungkook cũng đã mệt không ít. Bữa ăn này chính xác là bữa ăn bồi bổ.
Người phục vụ như nhớ ra điều gì đó, mới đi đến cái xe đẩy thức ăn của mình.
“Vừa hay nhỉ. Phòng bên cạnh đặt bữa trưa nhưng lại đi ra ngoài mất. Để xem...” cậu phục vụ hé nắp đậy thức ăn. “Trong này có salad, cơm trắng với canh thịt bò hầm bông cải. Ngài có muốn lấy nó không ạ?”
Taehyung gật gù. Như vậy cũng tiện, hắn đỡ phải chờ đợi thêm.
“Được rồi tôi lấy.”
Nói rồi cậu phục vụ lại cười xuề xòa một cách vui vẻ. Cẩn trọng lấy một cái khay lớn rồi đặt tất cả thức ăn lên trên một cách gọn ghẽ.
“Cho tôi mạn phép hỏi một câu được chứ ạ?”
Taehyung đút hai tay vào túi quần đứng đó. Không biểu tình gì nghĩa là đồng ý.
“Ngài và cậu thiếu gia ở cùng chắc là thân với ông chủ của chúng tôi lắm nhỉ?”
Taehyung thoáng nhíu mày.
Người này đang nhắc đến Jungkook sao?
“Sao cậu lại cho là chúng tôi thân với ông chủ của các cậu?”
Người phục vụ này lại cười ra vẻ hiểu chuyện.
“Tại vì trước giờ tôi chưa từng thấy ông chủ đích thân mang bữa trưa cho ai.”
“Cậu nói gì cơ?” Taehyung bất chợt nhíu mày.
Biểu hiện kinh ngạc của hắn khiến cậu phục vụ cảm thấy như bản thân đang nói sai gì đó. Lúc này chợt im bặt.
“Kim Namjoon mang cơm đến đây khi nào?”
“À... cái đó... chẳng phải lúc trước đã có lần mang đến cho cậu thiếu gia trong kia sao?”
--------------------------------------
Chap này tặng @kth-chieu