Mấy ngày sau đó đều trôi qua một cách rất bình dị. Với những công việc như nhau được thực hiện một cách đều đặn. Vẫn đến công ty, vẫn làm những việc đúng với phận sự của mình, vẫn đi gom giấy thừa theo lời Taehyung dặn vào mỗi buổi tan làm. Và nhất là vẫn được quấy rầy bởi Park Jimin.
Cho đến một buổi trưa, khi Jungkook đang ở phòng nghỉ của nhân viên thì có dì đồng nghiệp vào báo lại với cậu có người đến tìm. Jungkook lấy làm lạ bước đến phòng chờ. Trong đầu không ngừng đặt ra câu hỏi đó có thể là ai.
“Chào cậu. Cậu có phải là Jeon Jungkook?” Mấy người đó trông có vẻ rất chỉnh trang. Nét mặt có một ít dữ tợn cùng nghiêm túc.
“Phải. Tôi là Jeon Jungkook...”
“Chúng tôi là cảnh sát điều tra tội phạm, đến đây gặp cậu với mục đích lấy thêm thông tin về bà Lee Kyungseok. Cho hỏi bà ấy có quan hệ gì với cậu?”
Jungkook đột nhiên nhận lấy một trận run rẩy sợ hãi kéo đến từ lồng ngực. Bà ấy đã làm gì? Cảnh sát sao lại tới đây?
“Bà ấy là mẹ kế của tôi.”
“Vậy ngày thường mẹ kế của cậu thường làm công việc gì?”
“Bà ấy bán hàng ở tạp hóa nhỏ của nhà...”
Mấy người cảnh sát càng hỏi lại khiến Jungkook càng cảm thấy bất an hơn.
“Thế dạo gần đây cậu có thấy bà ấy đi đâu và làm gì khác lạ hay không?”
Jungkook có suy nghĩ một chút. Nhưng bà ấy chỉ là về trễ hơn chứ chẳng biết rõ bà ấy đã đi đâu và làm gì. Nên cậu đành bỏ qua truy cứu về nó.
“Tôi không biết. Nhưng chắc là không có gì. Bởi vì dạo này bà ấy thường xuyên đi làm.”
“Cậu có biết mẹ kế của cậu làm công việc gì không?”
“Thưa không.”
Hai viên cảnh sát lúc này cũng không hỏi gì thêm mà lập tức thông báo.
“Có người khai báo mẹ kế của cậu đã cùng với một số người khác thông đồng với tội phạm truy nã để buôn lậu. Nhưng tạm thời chúng tôi chỉ mới bắt quả tang bà Kyungseok trộm ví của người đi đường và một ít thông tin từ cậu. Bây giờ cậu có thể đến đồn cảnh sát để bảo lãnh bà ấy về. Chú ý quan sát hành động của bà ấy. Nếu có gì đó bất trắc hãy ngay lập tức liên hệ với chúng tôi. Xin phép đi trước!”
“Vâng.”
Jungkook tiễn hai người cảnh sát ra tới cổng công ty. Bản thân cũng lập tức xin nghỉ phép vài hôm. Cậu vốn nghĩ sẽ bí mật tìm hiểu xem dì đã đi đâu và làm gì vào mỗi tối.
Buổi chiều đến, Jimin mới có dịp ghé đến tìm Jungkook như mọi hôm. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ nhận được cái lắc đầu.
“Em ấy nghỉ phép lí do gì vậy ạ?”
“Tôi cũng không biết thưa trưởng phòng Park.”
***
Hai ngày nay Jungkook hoàn toàn ở nhà, cả Kyungseok, bà ấy cũng chỉ ở nhà suốt từ hôm bảo lãnh ở đồn cảnh sát. Ngay đến cả một câu cũng không hề nói với cậu bất kì điều gì. Giống như là chưa từng có gì xảy ra. Thế nhưng hiện tại Jungkook cũng đã chịu khổ sở không ít khi số tiền bảo lãnh hôm đó chẳng mấy khiêm tốn. Cộng thêm mấy bữa rồi xin nghỉ phép nên chẳng còn tiền để ăn uống nữa. Cái gì cũng kham khổ.
Chiều đến Jungkook ngồi trước tiệm tạp hóa canh hàng, bao tử bỗng dưng kêu lên vài tiếng bi thương. Mới đó mà đã đói rồi, cả ngày cứ ăn linh tinh vài ba thứ tạm bợ. Cứ lặp đi lặp lại mấy ngày ở nhà như thế, đói cũng chẳng còn đơn giản là đói nữa. Từ bao giờ đã lại xuất hiện thêm bệnh đau dạ dày nữa rồi.
Jungkook nuốt nước bọt nhíu mày, mồ hôi rịn ra lấm tấm trên trán. Vừa lúc nhận thấy dì lại chuẩn bị đi đâu đó.
“Dì đi đâu thế ạ?”
“Mày không cần hỏi!”
Nói thế rồi Jungkook cũng im bặt. Tối rồi, dạo này ngoài đường lại đầy rẫy nguy hiểm. Sẽ không an toàn cho dì đi ra ngoài vào lúc này.
Một lúc lâu sau, khi cậu đang chuẩn bị đóng cửa tiệm thì dì về. Bà ấy trên tay cầm theo một túi bóng lớn. Nhìn thấy cậu cũng kêu cậu cùng vào bên trong.
“Có việc gì không ạ?”
“Mày có đói không?” Bà ấy hỏi cậu. Theo một cách tử tế nhất mà từ trước đến nay cậu từng nghe.
Jungkook có chút ngập ngừng. Nhưng rồi lại thành thật.
“Có ạ.”
“Vậy thì lại đây mà ăn đi. Tao có mua một phần cho cả mày nữa.”
Jungkook được một trận ngây người. Cậu không có nghe nhầm chứ? Bà ấy vừa nói cái gì vậy nhỉ? Đột nhiên lại tốt với cậu quá.
“Còn không mau ăn đi. Đứng ngây ra đó no được chắc?”
Nghe dì lại lớn tiếng, Jungkook vội vàng ngồi xuống ăn cơm. Tuy hiện tại đều đang trong cảnh nghèo khổ túng thiếu nhưng mà bữa cơm ngoài này thực thịnh soạn đi. Lâu lắm rồi mới có thịt heo để ăn. Còn có canh cùng nhiều cơm trắng nữa.
Jungkook vừa ăn, vừa suy nghĩ mãi không ra tại sao dì lại có thể mua được thứ này. Bỗng chốc Jungkook lại nghĩ đến lời nói của hai nhân viên cảnh sát hôm nọ rằng dì đã ra ngoài làm việc phạm pháp. Trong đầu nghiễm nhiên tồn tại một chút nghi ngờ. Có lẽ ngày mai, cậu sẽ thử đi theo bà ấy xem sao.
***
Chiều hôm sau, khi mặt trời đã rời khỏi tầng mây cuối cùng và để lại chút sắc tím, Kim Taehyung theo như cái hẹn vài hôm trước đi đến quán ăn gặp mặt vài người bạn. Trước đây tốt nghiệp cấp ba đến giờ mới có cơ hội gặp lại. Dù cho công việc có chút bận bịu nhưng nếu từ chối cũng sẽ không phải là ý hay.
Hắn ra ngoài gặp bạn bè nên quần áo cũng đơn giản đi mấy phần. Một chiếc áo sơmi có nhiều họa tiết khó hiểu đến độ độc đáo kết hợp cùng quần jean màu sậm khỏe khoắn.
Bước chân vào một nhà hàng Nhật sang trọng, một nơi nổi tiếng và xa hoa đến mức trở thành ước mơ của những kẻ tầm thường. Những người ở nơi này chỉ có tiền và tiền.
“Trưởng phòng Kim của chúng ta đây sao? Nhận không ra rồi!” Một vị thiếu gia nhà họ Lee tay bắt mặt mừng bước đến khoác vai Taehyung. Lúc trước cả hai đều là bạn tốt.
“Tôi mới là nhận không ra cậu đấy Lee Jaesung!”
Cả hai tiếng cười vang lên giòn giã. Bên trong có khoảng hai mươi người, cả nam lẫn nữ. Bọn họ đều là bạn cùng lớp thuở đó với hắn.
“Thế Park Jimin đâu? Có đi cùng không?”
“Có lẽ không. Cậu ấy đi công tác mất rồi. Cùng lắm thì phải tháng sau mới trở về.”
Taehyung tất nhiên rất hưởng thụ bữa tối này. Vừa ăn lại vừa ôn lại mấy chuyện đã cũ, mấy người bạn đến đây, so với trí nhớ của hắn thì chẳng có thay đổi là bao. Hắn là thanh niên vừa ưu tú lại anh tuấn, trở lại đây đương nhiên sẽ bị chuốc cho say khướt. Nhưng mà may là tửu lượng của hắn tốt, chỉ là hơi tức bụng.
Cẩn trọng rời khỏi phòng ăn, chậm rãi đi đến phòng vệ sinh, hắn có tự nôn ra một ít rượu cùng thức ăn. Ít nhiều gì hắn cũng là tự lái xe đến, mà nồng độ cồn quá cao cũng không tốt lắm. Lúc trở lại, trên hành lang dài có vài phòng ăn riêng được cách biệt với nhau, thiết kế bên ngoài đều cùng một kiểu nên khó lòng phân biệt được.
Toan định mở cửa phòng VVIP2 thì chợt nhớ ra phòng của mình ban nãy hình như là VVIP3. Hắn nhay nhay thái dương, khẽ bật cười chính bản thân mình. Nhưng có một điều chính hắn cũng không ngờ tới, chính vào lúc đó, bên trong căn phòng VVIP2 vang lên thanh âm nói chuyện của hai người đàn ông. Vấn đề ở đây đã khiến hắn sững người lại đó chính là...
“Thằng bé đó tên là cái gì nhỉ?”
“Jeon Jungkook.”
Taehyung nhíu mày. Hình như cái tên này đã từng nghe ở đâu.
“Có chắc là hàng ngon không vậy? Có khi con mụ Kyungseok lại lừa bịp chúng ta.”
“Không cần phải lo. Mụ ấy hôm trước xui xẻo bị bọn cớm phát giác, bây giờ thì hết đường kiếm chác rồi. Chỉ còn cách bán 'hàng ngon' nhà bà ta đi thôi.”
“Mà mày định làm gì với thằng bé Jungkook đó?”
Nghe đến cái tên lần thứ hai, Taehyung mới nhớ chính xác đó là ai. Hẳn là cái người hắn hoàn toàn không muốn để tâm tới. Nhưng mà cái giọng cười đểu cáng kia cùng lời nói thật khiến hắn giật mình.
“Trước hết phải 'chơi' nó cái đã. Sau đó thì bán nó cho mấy ổ trai bao. Chúng ta sẽ kiếm được thêm chút đỉnh.”
“Haha, được rồi. Đi thôi. Đến giờ hẹn với mụ ta rồi.”
Theo phản xạ một cách nhanh nhất, Taehyung không quay về phòng nữa mà lập tức chạy ra bên ngoài lấy xe. Với bộ óc tư duy nhạy bén của hắn thì những sự việc kế tiếp và kế tiếp nữa xảy ra, hoàn toàn không hề có một chút điểm tốt nào. Và nhất là với Jungkook. Nếu nói trên phương diện cậu là cấp dưới của hắn, đương nhiên hắn phải có phận sự bảo vệ nhân viên của mình.
***
Như thường lệ, vào tầm giờ này Kyungseok sẽ ra khỏi nhà. Jungkook đã sớm chuẩn bị để đi theo. Nào ngờ hôm nay, chính bà ấy đã chủ động mở lời nhờ vả cậu.
“Này Jungkook, tao có công việc cho mày đấy. Sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
“Sao ạ?” Jungkook dường như chưa thể hiểu được những lời của bà ta. Cậu nhìn đăm đăm vào mắt bà ta một cách khó xử.
“Mày đi đến địa chỉ này...” Kyungseok dúi vào tay cậu một mảnh giấy nhỏ. “Sau đó tìm chiếc xe có bảng số 3249. Có hai người đàn ông sẽ giới thiệu công việc cho mày.”
Ánh mắt bà ta bất giác có chút gì đó mong đợi. Bà ta sẽ có tiền, có rất nhiều tiền và thằng oắt con chướng mắt này cũng sẽ mau chóng biến khỏi tầm mắt. Kyungseok đã hả hê mà nghĩ đến đó.
Jungkook rời khỏi nhà. Cậu đi bộ tìm đến địa chỉ mà dì đã đưa. Trong đầu đơn giản nghĩ rằng chắc có lẽ mọi ngày dì đều đến đây để làm việc. Huống hồ cậu cũng đang muốn tìm hiểu xem dì đã làm những gì vào mỗi tối.
Dừng chân trước một nhà kho bỏ hoang. Ở bên trong tối om một màu mực. Xung quanh im ắng đến độ nghe được từng tiếng động lục đục của chuột, của mèo hoang bên trong. Sợ hãi nhìn ra bốn phía, tiết trời se se lạnh lại càng khiến cậu hồi hộp hơn. Có khi nào nhầm địa chỉ hay không?
Đúng lúc đó, nhận thấy có một chiếc xe đậu ở đằng xa xa. Bảng số 3249. Jungkook mừng thầm trong lòng. Ánh mắt khẽ chớp một lượt vui sướng. Bước chân cậu vội bước về phía chiếc xe đó nhưng chẳng được mấy bước, gáy cậu đã bị cái gì đó đập vào rất mạnh. Ngay sau đó, Jungkook lập tức bị chìm vào vô thức.
Và rồi chuyện gì sẽ xảy đến với Jungkook khi cậu tỉnh dậy vào sáng ngày mai?
-----------------------------------------------------
Chap này tặng _haanh94_ @Kimyen171 @Biizann3009 -kkim- ❤ yêu yêu