Chiều tối Jungkook mệt mỏi về đến nhà. Lại là căn nhà nhỏ tồi tàn khiến con người ta sớm chán ngán. Jungkook đặt balo lên chiếc bàn học nhỏ ngày trước mà bây giờ đã trở thành nơi để đặt những thứ đồ linh tinh.
Đưa mắt nhìn xung quanh nhà, cửa nhà mở toang thế nhưng bên trong lại không một bóng người. Dì đi đâu rồi nhỉ? Jungkook tự hỏi. Ngày nào cậu cũng thấy bà ấy đi đâu từ chiều tối cho đến đêm. Đi mà bỏ luôn cả bữa tối. Nhiều lúc Jungkook tò mò hỏi qua, nhưng với tính tình nóng nảy của bà ấy cộng thêm cái ý nghĩ ghét bỏ Jungkook như thế, đương nhiên là không trả lời. Buôn bán hàng quán đều ế ẩm cả mấy ngày nay. Hình như trong khu này chẳng còn lấy một ai có nhu cầu sinh hoạt hằng ngày nữa hay sao. Jungkook đi kiểm tra lại số hàng trong tiệm, nhận ra cả ngày chẳng bán được bao nhiêu. Có hôm còn hầu như chẳng bán.
Các nhà xung quanh đều im ắng đến lạ, mọi người hình như đều đi đâu đó, chỉ còn mỗi mấy đứa trẻ con nheo nhóc ở nhà. Jungkook chán nản bước vào bên trong giặt đồ. Lúc vừa ngâm tay vào nước xà phòng lạnh ngắt, lúc đó trong lòng bàn tay đột nhiên trở nên đau rát. Jungkook mở lòng bàn tay ra xem mới phát hiện có một vết xước nhỏ còn ri rỉ máu. Cậu lau tay vào khăn, nén đi cơn đau tiếp tục giặt đống quần áo bẩn.
Bình thường cũng đã thế, Jungkook rất thường xuyên bị thương, những vết thương nhỏ và thậm chí có cả những vết thương lớn nghiêm trọng. Những vết thương nghiêm trọng Jungkook mới sát trùng băng bó. Còn những vết trầy xước nhỏ hoặc bầm, cậu đều mặc kệ đến khi chúng tự lành lại. Thế nhưng hằng ngày cậu đều phải làm việc, tiếp xúc hết cái này rồi đến cái nọ, vết thương này chưa kịp lành lại đến lượt vết thương khác xuất hiện. Quả thực đã nhiều đến độ trở thành một điều quen thuộc và hiển nhiên.
Gần chín giờ, khi Jungkook phơi xong thau đồ thì vừa vặn lúc ở cửa có tiếng đóng mở. Cậu không nhanh không chậm nhướn người ngóng ra phía ngoài phòng khách. Dì đã về rồi.
“Dì mới về!”
“Có cái gì ăn được hay không?” Bà ta cởi chiếc áo ấm đã cũ vắt lên tay ghế ngồi. Bộ dạng cùng khuôn mặt có phần nhăn nhúm tuy mệt nhưng lại có điểm gì đó rất phấn khởi. Giống như là vừa kiếm được tiền vậy.
“A cái đó... con tưởng dì không ăn nên không nấu bữa tối...” Jungkook đứng nép ở cạnh cửa, bộ dạng luôn luôn hiền lành như thế.
Bà ta phút chốc trừng mắt với cậu. Sau đó lại lộ rõ vẻ chán nản.
“Mày thật đúng là đứa vô dụng. Yếu đuối như một đứa con gái và chẳng làm được gì cho cái nhà này cả!”
Bà ta nói đoạn rồi bước nhanh ngang qua mặt cậu.
“Dì... tối giờ... dì đi đâu thế ạ?” Jungkook vẫn lên tiếng hỏi khẽ.
“Tất nhiên là đi kiếm thêm tiền để lo cho con gái rồi. Mày nghĩ với số tiền ít ỏi mà mày mang về mỗi tháng, nó đủ để cho con gái tao học hành tử tế và thêm nổi cái mạng của tao sao?” Bà ta đắc ý tặc lưỡi. “Rồi sẽ đến lúc hai mẹ con tao chẳng cần phải phụ thuộc vào mày nữa.”
Nói đến đây, đột nhiên bà ta cười lớn rồi đi thẳng vào trong phòng riêng.
Jungkook lúc này cũng chỉ biết nhìn theo rồi thở dài. Cậu quen rồi. Có thể hiểu là thế. Dì thì lúc nào cũng bảo cậu là một đứa vô dụng. Mãi rồi cậu chẳng còn cái cảm giác bị hạ thấp giống như lần đầu tiên nữa. Thay vào đó, nếu như dì có thể tự tìm cho mình một công việc mới kiếm được nhiều tiền hơn thì chẳng phải gánh nặng trên vai Jungkook sẽ được trút bớt sao? Việc này đúng ra chính là một chuyện tốt. Thế là sau này cậu sẽ có thể chú tâm hơn vào những việc của cá nhân mình. Chẳng hạn như là Taehyung...
***
Buổi trưa hôm sau, Jungkook trong khi đang loay hoay tìm cho mình một chỗ ngồi ăn trưa thì Park Jimin đột nhiên đi tới. Mà hắn thì lúc nào cũng bày cái tính trẻ con ra với cậu. Lúc nào cũng hù cho cậu sợ chết khiếp.
“Này, anh đừng có trẻ con như thế chứ?!” Jungkook không buồn cũng chẳng vui. Chỉ khẽ trách móc.
“Anh làm em giật mình à?” Jimin cười cười.
“Anh vừa thấy đó thôi.”
“Thôi được rồi. Lỗi của anh.” Hắn gật gù nhận lỗi. Tay cũng đưa lên xoa tóc cậu. “Em đang định ăn cơm trưa đúng không? Đi xuống cantin chúng ta cùng ăn?”
Đáng lẽ ra Jungkook đã cự tuyệt. Thế nhưng Park Jimin lại không cho cậu cơ hội đó. Hắn một mạch kéo tay cậu xuống cantin với lí do rằng “Bạn bè không ngồi ăn một bữa cùng nhau coi sao được!”
Jungkook bị hắn đặt xuống ghế ngồi, buộc cậu ngồi đối diện hắn, mặt đối mặt dùng cơm. Cũng may hôm nay cậu ăn cơm trễ hơn mọi ngày, dưới cantin cũng đã vắng sạch bóng người.
“Hôm nay em ăn món gì đấy?” Jimin nhướn người nhìn sang hộp cơm trưa của Jungkook. “Cái đó là cơm cuộn em tự làm sao?”
Cậu vừa nhai vừa gật đầu.
“Cho anh thử một khoanh thôi, nhé?”
Jungkook suy nghĩ một lúc lại tiếp tục gật đầu.
Jimin được sự cho phép, vui vẻ lấy ra một khoanh cơm từ hộp thức ăn của Jungkook. Ngày trước khi còn học cấp ba, hắn đã rất nhiều lần nhìn thấy cậu làm cái này mang cho Taehyung. Nhưng bản thân lại chưa bao giờ được nếm thử. Jungkook là người hắn thích mà, cho nên điều kia vô tình trở thành một loại khao khát trong lòng bấy lâu. Cho đến tận bây giờ vẫn còn nuôi cái ý nghĩ muốn nếm thử.
Cơm nuốt xuống bao tử. Khuôn mặt hắn lập tức đổi thành mãn nguyện.
“Ước gì em làm cơm cuộn cho anh ăn mỗi ngày.” Jimin nhìn cậu cười lấy lòng. Mặc dù đã biết trước kết quả sẽ chẳng đi đến đâu.
“Tại sao... anh lúc nào cũng cười thế?” Jungkook lạ lẫm nhìn chằm chằm vào khuôn miệng của hắn.
Jimin không một chút suy nghĩ liền trả lời.
“Đi với em làm anh có cảm giác rất thoải mái.” Hắn lúc này lại nhướn người tới gần cậu, lấy tay che miệng nói khẽ. “Nhưng mà anh như vậy cũng chỉ đối với em thôi. Bình thường, trưởng phòng Park rất là khó tính.”
Nói xong Jimin lại cười rộ. Nhưng đáng tiếc rằng tâm trạng của Jungkook đã bị phân tâm bởi thứ khác chứ chẳng còn là ở câu nói sau của hắn nữa. Ánh mắt cậu đang bận mải mê dõi theo cái người đang đi tới gần.
“Park Jimin?” Taehyung đứng bên cạnh nhìn xuống người bạn mình bằng đôi mắt quái dị.
“Cậu cũng xuống đây ăn trưa à? Ngồi đi, ngồi đi!”
Taehyung lúc này lại nhìn đến ở đây còn có sự hiện diện của một người rất quen mắt.
“Phiền cậu lên dọn dẹp mấy cốc nước tôi vừa tiếp khách xong. Và cả vứt luôn giấy vụn trong máy cắt giấy.”
Taehyung dùng ánh mắt chẳng có một chút thân thuộc nhìn Jungkook. Ra lệnh như là có ý định đuổi cậu đi vậy.
“Vâng.” Cậu gật đầu, tay đẩy hộp cơm cuộn sang cho Jimin. Ý muốn để hắn ăn hết phần còn lại. Mặc dù cậu vẫn chưa no bụng bao nhiêu.
Jimin ú ớ nhìn theo Jungkook đã nhanh chóng rời đi. Thế nhưng đã mau chóng bị kéo lại bởi giọng nói của người đối diện.
“Cậu quen người đó sao?”
“Ừ. Jungkookie rất đáng yêu đúng không?” Jimin hài lòng ôm khư khư hộp cơm cuộn.
Taehyung khẽ nhíu mày. Cách xưng hô như vậy quả thực không phải một mối quan hệ bình thường.
“Được rồi, đều là sở thích của cậu.” Taehyung thở ra một lượt. “Nhưng tôi khuyên cậu đừng dính líu với cậu ta nhiều...” xem chừng có ngày cậu bị lừa đến trắng tay.
Tất nhiên vế sau chỉ là một ý nghĩ trong tiềm thức.
“Nói cái gì thế hả? Hay là cậu ghen tị vì không được ăn cơm cuộn?” Jimin bật cười lớn. “Mà thôi, cậu có muốn tôi cũng chẳng cho ăn đâu...”
Jimin giữ lấy phần thức ăn rồi tự ăn một mình. Có thể là vẻ ngoài của hắn rất vui, nhưng cái vẻ ngoài ấy sẽ chẳng bao giờ có thể che đi cái ý nghĩ thực sự trong hắn và chỉ có mình hắn hiểu.
Taehyung không bao giờ được chạm vào bất cứ thứ gì thuộc về Jungkook. Bởi vì hắn sợ, Taehyung sẽ nhớ lại được thứ quan trọng nhất mà mình đã vô tình quên đi...
Khi đã dùng xong cơm trưa và quay trở lại với công việc, Taehyung liếc mắt thấy Jungkook đang loay hoay bên cái máy cắt giấy, trong lòng tự hỏi cậu lại gặp vấn đề gì mà cứ mãi đứng ở chỗ đó.
“Làm gì vậy hả?”
Thanh âm của hắn quá bất ngờ vang lên khiến Jungkook giật thót.
“A... cái máy này... cái máy này hình như hỏng rồi!”
Taehyung bỏ tay ra khỏi túi quần, trực tiếp đi đến kiểm tra cái máy. Bản thân cảm thấy thật lạ, cái máy này là hàng mới công ty vừa mua về, sao lại có chuyện bị hỏng hóc chỗ nào được.
“Lại đây!” Sau khi xem xét xong, hắn mới gọi cậu. “Muốn mở thùng giấy đã cắt bên trong thì bấm nút này và cả nút này. Còn khi nào muốn cắt giấy thì làm như thế này...”
Hắn đứng đó, hướng dẫn cặn kẽ về những điều cần phải làm với cái máy cho Jungkook. Taehyung vốn nghĩ rằng gần đây công việc của cả ban đều bận bịu. Cho nên việc hủy các giấy tờ không cần thiết hẳn phải giao cho tạp vụ của ban chứ không phải là trợ lí của hắn như từ trước đến nay nữa.
“Cậu tự làm thử cho tôi xem!” Taehyung cầm đến một chồng giấy cũ đặt vào tay Jungkook rồi đứng nguyên ở đó xem cậu đã hiểu được tới đâu những điều mà hắn vừa nói.
Jungkook tuy không được học hành đến nơi đến chốn nhưng cậu rất thông minh, từ thời còn đi học cũng rất lanh lợi. Cái máy mới này chỉ cần hướng dẫn qua thì cậu đã có thể làm được.
Taehyung nhìn động tác thuần thục của Jungkook, có chút hài lòng gật đầu.
“Được rồi. Sau này cuối mỗi giờ làm, cậu đến bàn của từng nhân viên lấy giấy rác để hủy. Rõ chưa?”
Jungkook gật gật, thực ra được nói chuyện với Taehyung lâu như vậy cậu mới cảm thấy rất vui. Không kìm được nở nụ cười.
“Tôi biết cậu cười đẹp. Nhưng cũng không cần phải cười lấy lòng tôi đâu.”
Hắn mặt lạnh quay trở lại bàn làm việc. Cùng lúc đó, giọng nói của Jungkook cũng khe khẽ vang lên.
“Taehyung, ngày trước anh cười cũng rất đẹp. Nhưng sao bây giờ lại không còn?”
-----------------------------------------
Chap này tặng cho Biizann3009