Tối hôm đó, tại biệt thự của Taehyung mở tiệc mừng hắn về nước. Chỉ là một bữa tiệc thân mật có mẹ cùng bạn bè thân thiết của hắn. Taehyung là con một, là đứa con trai độc nhất đáng tự hào của nhà họ Kim. Bữa tiệc tối hôm nay không có mặt của ông Kim sở dĩ ông đã sớm ra nước ngoài công tác.
Buổi tiệc tuy ít người nhưng không thể không sang trọng. Mọi thứ đều được trang hoàng một cách tỉ mỉ, đến cả những món ăn cũng là sự kết hợp hài hòa của nhiều nước trên thế giới. Nhà họ Kim có đầu bếp riêng người Anh, Tony rất giỏi trong việc chế biến các món ăn Châu Âu. Trước đây nhân những dịp về nước thăm mẹ, Taehyung cũng đã học hỏi được nhiều công thức từ Tony. Tay nghề cũng khá hơn trước.
Không khí bữa tiệc nhộn nhịp hơn cả khi kết hợp với tiếng nhạc êm tai. Mọi người đều đến chúc mừng hắn vừa về nước và chức trưởng phòng ban phát triển sản phẩm vừa tiếp quản chiều nay.
“Bạn tôi, chúc mừng cậu!” Jimin mỉm cười cạn ly cùng Taehyung. Cả hai đều là bạn thân từ cấp ba. Khi ra trường mỗi người đều du học. Jimin sang Mỹ, còn hắn thì đi Anh Quốc. Nhưng vẫn rất thường xuyên liên lạc cùng nhau. Đôi khi Jimin vẫn bay đến Anh để học tập thêm từ môi trường bên ấy.
“Vậy là từ nay cạnh tranh công bằng.” Taehyung nháy mắt. “Tôi không nhường cậu đâu đấy!”
Jimin vỗ vai người trước mặt, cười lớn.
“Cái này phải là tôi nói với cậu mới đúng. Cẩn thận đường đi nước bước. Đối phó với tôi không phải dễ dàng.”
Taehyung lại giương cao khóe miệng.
“Được. Cậu cứ chờ đấy.”
Trò chuyện một lúc, cả hai mới im lặng nhìn ngắm khung cảnh xa hoa của biệt thự về đêm. Hồ nước xanh ngắt phát sáng rọi lên bức tường trắng của biệt thự những vệt sáng lấp lánh như sao. Khung cảnh bên ngoài sau rặng cây anh đào là cả một bầu trời đầy sao cùng ánh trăng tỏa sáng. Thành phố phía trước với những tòa nhà lớn nhấp nhô cùng vô số ánh điện nhiều màu chớp nhoáng.
“Này Taehyung, bác sĩ nói chấn thương của cậu thế nào rồi?” Jimin không nhìn sang. Chỉ hỏi.
“Chấn thương đã hoàn toàn hồi phục rồi. Những việc trong quá khứ hay là người quen tôi đều nhớ lại cả. Không sao nữa rồi.” Taehyung vừa nói vừa thở phào.
Jimin nhìn xa xăm với ánh mắt đăm chiêu. Hắn đang suy nghĩ về điều mà Taehyung vừa nói. Chấn thương đó là do tai nạn giao thông lúc trước gây ra. Lúc đó chính Jimin đã bay sang Anh để giải quyết. Khi nghe bác sĩ bảo người bạn này sẽ bị mất trí nhớ mới hoảng loạn không thôi.
“Lúc mà đầu óc tôi trống rỗng, nhìn ai cũng không thể nhớ bất kì cái gì, lúc đó thật sự sợ lắm. Sợ phải bắt đầu lại từ đầu, sợ phải quên đi việc gì đó quan trọng nhất...” Taehyung xoay xoay ly rượu trong tay. “May mà có cậu giúp tôi nhớ lại mọi việc, Jimin, cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Jimin lắc đầu, mỉm cười xua tay.
“Đừng nói như vậy, chúng ta là bạn bè mà!”
Nói rồi Jimin quay đi với nét mặt có chút bất tiện. Thực ra cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa hề nhắc đến Jeon Jungkook với Taehyung. Có một cái gì đó chiếm hữu xuất hiện trong suy nghĩ của hắn. Nếu như Taehyung không thể nhớ lại Jungkook thì hắn sẽ có cơ hội được bắt đầu cùng cậu. Mặc dù làm điều này, hắn biết Jungkook sẽ bị tổn thương nhiều lắm và chính hắn cũng gây nên tội lỗi đối với người bạn tốt của mình.
***
Buổi sáng hôm sau, cũng từ rất sớm và rất đúng giờ, Jungkook đã có mặt ở công ty, bắt đầu làm việc. Cả buổi tối hôm qua, tâm trí của cậu đều hoàn toàn dùng để suy nghĩ về Taehyung. Hắn có thật đã quên cậu? Có chuyện gì đã xảy ra với hắn? Ngày trước hắn lúc nào cũng bên cạnh quan tâm đến cậu. Thế nhưng bây giờ lời nói đến cửa miệng mười phần đều tuyệt tình xa lạ cả mười. Jungkook thoáng nghĩ có khi nào Taehyung có người khác rồi nên chẳng còn thời gian cho cậu nữa. Hay cũng có thể là cậu quá thấp bé hèn mọn, thế giới tăm tối của cậu không thích hợp với cuộc sống đủ đầy viên mãn của hắn nên cậu sẽ không có quyền cùng hắn ở một chỗ?
Và rồi như chợt nhận ra điều gì đó mà bản thân đáng lẽ phải nhớ kĩ. Jungkook ngước mắt nhìn chính mình trong chiếc gương phía trước. Một con người ốm yếu xanh xao, khuôn miệng nhạt nhòa chẳng nở nổi một nụ cười, hốc mắt trông mỏi mệt và nhiễm đỏ một tầng nước từ bao giờ. Phía dưới là bộ đồng phục tạp vụ xanh ngắt đối lập với nước da mang màu yếu ớt. Đúng rồi, đây mới chính là Jungkook của hiện tại. Jungkook của hiện tại đã không còn xứng và không có cơ hội để sánh vai cùng Kim Taehyung như ngày đó nữa.
Nghĩ đến điều cay đắng đó, Jungkook nhịn không được cầm xô nước lau nhỏ bỏ đi nhanh ra cửa. Không ngờ tới ở bên ngoài có người đi vào, va chạm giữa cả hai khiến xô nước vô tình đổ ụp xuống sàn rồi bắn tung tóe lên y phục của cậu và cả người vừa bước vào.
Jungkook theo quán tính xin lỗi rối rít, cậu lấy vội khăn giấy lau khô vài vệt nước trên tây trang đắt tiền phía trước. Bỗng nhiên người đó nắm lấy cổ tay cậu rồi một mực đẩy ra xa.
“Tránh ra! Thật bẩn!” Kim Taehyung nhăn mày khó chịu với mùi nước lau chùi trên y phục, ánh mắt trào lửa giận ném thẳng lên Jungkook.
Jungkook giật mình ngước lên, cả người lặng đi khi người vừa bước vào chính là Kim Taehyung. Tại sao cậu lại bất cẩn như thế chứ?
“Taehyung, em xin lỗi, em không cố ý...”
“Câm miệng! Đừng có xưng hô với tôi một cách rẻ tiền như vậy. Cũng đừng gọi tôi bằng cái kiểu giả tạo như thế. Tôi không quen cậu. Cậu nghe rõ không?”
Hắn tức giận bỏ vào bên trong tìm bộ tây trang khác, được nhân viên chuyển tới tối qua, thay ra. Đến khi xong việc trở ra bên ngoài thì nhìn thấy Jungkook đang cẩn thận lau chùi sàn nhà sạch sẽ. Thế nhưng đối với Taehyung, mọi thứ đều trở nên thật phiền phức.
“Cậu làm tạp vụ ban phát triển sao?” Hắn đút hai tay vào túi quần, dửng dưng đứng đó nhìn Jungkook đang quỳ xuống chăm chú lau dọn.
“Vâng.” Cậu nhẹ nhàng đáp lại.
“Vậy thì từ nay, cậu là nhân viên dưới quyền của tôi. Nếu còn tái phạm chuyện như vừa rồi, cậu sẽ mất việc.” Taehyung thẳng thắn đưa ra yêu cầu. Cậu chỉ nghe đó rồi tiếp tục bật ra một tiếng vâng nhỏ xíu. Thực ra cậu vẫn nghĩ rằng do Taehyung có lí do nào đó nên không thể đối với cậu như xưa. Cậu yêu quá hóa tin tưởng. Cậu tin hắn sẽ không bao giờ muốn khiến cậu phải tổn thương. Taehyung là một người rất tốt, cậu tin là như thế.
Công việc sáng sớm chỉ có bấy nhiêu. Đến khoảng giờ nghỉ trưa Jungkook mới lại phải dọn dẹp. Lúc này cậu ngồi ở trong phòng nghỉ, loay hoay sắp xếp lại vài thứ. Nhân tiện kiếm chút gì đó bỏ bụng cho bữa sáng. Nhắc đến bữa sáng mới nhớ bác Steven, hôm qua bác đã gửi đơn nghỉ phép ở nhà vài hôm vì có việc. Nếu không hẳn là giờ này hai bác cháu cậu đang cùng ngồi trò chuyện rồi.
Mười giờ sáng, cuộc họp giữa các trưởng phòng và ban quản trị cũng vừa vặn kết thúc. Lúc này người trong phòng đều tản ra để trở lại với công việc, chỉ có Taehyung cùng Jimin dường như cố tình nán lại một chút. Park Jimin chăm chú dọn dẹp tài liệu trên bàn vào bìa giấy, lúc đó Kim Taehyung ngồi ở vị trí đối diện cũng thích thú lên tiếng.
“Quảng cáo sản phẩm bằng phương pháp đánh vào nhu cầu hậu mãi của khách hàng. Một phương án không tồi!”
Jimin khẽ giương khóe miệng.
“Trưởng phòng Kim quá khen. Dự án đãi ngộ nhân viên, nâng cao năng lực tinh thần để hạ giá thành sản phẩm, đánh vào tâm lí giá cả của khách hàng. Rất có tính khả thi!”
“Như tôi đã nói mà. Cạnh tranh rất công bằng!”
Park Jimim bật cười ha hả.
“Rất tốt rất tốt! Cũng chỉ có cậu mới xứng đáng cạnh tranh cùng tôi.”
Cả hai cùng tán ngẫu với nhau vài câu, sau đó ở cửa phòng họp vang lên tiếng sột soạt của túi nilon. Cõ lẽ là người nào đó vào đây dọn dẹp sau giờ họp mà không để ý đến vẫn còn người ở bên trong.
“Jungkook?”
Nghe thấy ai đó gọi tên mình, Jungkook mới vội xoay người lại. Nhận thấy ánh mắt vui vẻ của Park Jimin đang nhìn mình cùng người còn lại. Là Taehyung. Hắn không nhìn cậu, chỉ tiếp tục cúi xuống sắp xếp tài liệu. Điều này khiến trong lòng Jungkook tồn tại chút thất vọng.
“Tôi đi trước đây.” Taehyung nói rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng. Để lại bao nhiêu buồn tủi của Jungkook ở bên trong.
Cậu cúi gằm ngăn không cho ánh mắt mình dõi theo bóng lưng đã đi khuất. Hàm răng trắng bóng không lưu tình cắn chặt lấy môi như muốn bật máu. Ánh mắt cười của Park Jimin bỗng chốc trở nên buồn bã. Hắn khẽ đi lại bên cạnh Jungkook, đặt tay lên vai cậu vỗ về trấn an.
“Hãy nói cho em biết đi. Chuyện gì đã xảy ra với Taehyung vậy? Anh ấy không còn như trước nữa...” Jungkook mím môi.
“Anh hiểu những gì em đang nghĩ. Không có chuyện gì xảy ra cả. Taehyung chắc là có lí do nào đó. Em đừng vội xuống tinh thần như thế.”
“Anh nói thật chứ? Taehyung không sao?” Cậu ngẩng đầu mang theo tia gì đó gọi là hi vọng nhìn thẳng vào mắt Jimin.
“Ừ. Giờ thì không buồn nhé.” Hắn lại nở nụ cười khiến cho Jungkook cảm thấy nhẹ nhõm. “Bây giờ em phải dọn dẹp chỗ này sao? Anh cũng không còn việc để làm, hay là để anh giúp em một tay đi!”
“Không cần đâu. Mấy cái này bẩn lắm. Đừng động vào!”
Jungkook liên tục xua tay.
“Sao lại không chứ? Em làm được, anh cũng phải làm được!”
Jungkook không thể cãi lại, chỉ có thể đứng đó vô lực nhìn người đang lúi húi nhặt rác dưới sàn. Trước đây chỉ vì có mỗi Taehyung thôi nên cậu bỏ qua thật nhiều thứ quá. Cậu có biết đâu được Jimin lại là người hăng hái như thế, thậm chí là sau bao nhiêu lần bị cậu tuyệt tình từ chối tình cảm. Jungkook bỗng bật cười, may quá, may mà Park Jimin là người lạc quan và kiên nhẫn đến vậy. Nếu không, có lẽ rằng cậu đã mất đi một người bạn đáng quý rồi.
------------------------------------
Tem chap này dành cho @NgiSaoXanh0 và Biizann3009❤
Nhớ soi lỗi chính tả nhe. Sẽ có thưởng như hai bạn ở trên nè