Jimin ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình di động. Cái gì chứ? Y nói y cần Jungkook và ai cơ?
Taehyung hít thở sâu vài cái. Hắn có là thần tiên cũng không bao giờ nghĩ đến điều kiện trao đổi sẽ là cả Jimin và Jungkook. Chợt trong thâm tâm hắn trở nên rối loạn như tơ vò. Không biết là do hắn không muốn hiện tại công ty mất đi một người tài giỏi như Jimin. Hay là bởi vì sau khi nói ra lời đề nghị hồ đồ đó, hắn biết bản thân đã sai rồi. Taehyung không trả lời nữa, trực tiếp đem di động tắt đi.
Kim Namjoon ở đầu dây bên kia chợt giương khóe miệng. Kết quả này y cũng đã sớm đoán ra. Namjoon hiểu, Taehyung thật sự vẫn còn tồn tại ý nghĩ giữa y và Jungkook có quan hệ mờ ám, nên hiển nhiên sẽ lấy Jungkook ra để tráo đổi. Thế nhưng một người làm anh, làm sao y có thể để em mình trở thành một món hàng? Một ngày nào đó, Namjoon sẽ có cách để đường đường chính chính cùng với Jungkook sang Anh, mà khi đó cậu cũng không hề cự tuyệt. Điều kiện kia, y thêm Jimin vào cũng là để làm khó Taehyung. Bởi vì dù cho thế nào đi nữa, y vẫn quyết định sẽ không nhúng tay vào việc của Kim gia lần này.
Ngồi bên cạnh Namjoon lúc này là Jiyoon, nhìn vẻ kiên quyết của y, cô thực sự cảm thấy lo sợ. Cô chắc chắn y sẽ không ra tay giúp đỡ Taehyung. Nếu như nói rằng không ai muốn giúp đỡ hắn lúc này thì chẳng phải cô là hi vọng duy nhất sao? Thực lực của hắn không hề tầm thường. Cho nên cô ngàn vạn lần không muốn cơ hội phát triển của hắn bị gián đoạn từ đây. Bằng mọi cách cô cũng phải giúp hắn vực dậy công ty.
Chiều hôm đó, Jiyoon dọn dẹp hành lí trực tiếp lái xe lên Seoul. Lên đến nơi cũng là chiều tối, cô dừng xe gần cổng công ty, chờ hắn ra về.
Taehyung ngồi trên bàn làm việc sắp xếp lại đống giấy tờ bừa bộn. Xong xuôi hắn quyết định ra về. Bất chợt lúc đó di động reo lên.
“Gọi tôi có gì không Yoonie?”
“Cậu tan làm nhớ xuống quán cafe bên cạnh. Tôi có chuyện cần nói.”
____
Hai người ngồi trong quán ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ lớn. Bên ngoài lất phất vài giọt nước mưa tấp vào ô kính trong suốt rồi trượt xuống, vô tình tạo nên một bức màng nước bao phủ lớp thủy tinh ấy.
Taehyung khuấy cốc cà phê nóng đậm đặc thơm nồng, nét mặt không giấu được mệt mỏi. Mấy ngày qua, lúc nào hắn cũng phải suy nghĩ tìm cách cầm cự công ty. Nếu không, gia sản của Kim gia hắn chắc chắn sẽ biến thành tro tàn.
“Hwang Jiyoon đã lái xe một chặng đường rất xa để đến Seoul. Vậy cứ nói đi, cậu có việc gì?”
Trên đường đi, Jiyoon đã suy nghĩ rất nhiều về việc bản thân sắp làm. Thế nên ngay lúc này đây, cô nghĩ rằng không nên tiếp tục vòng vo nữa. Thời gian không còn nhiều và tòa cao ốc lớn bên cạnh sẽ không thể trụ vững nữa mất.
“Tôi sẽ giúp công ty của cậu.”
Taehyung cười nhợt nhạt.
“Bằng cách?”
Jiyoon lấy từ trong túi xách một tờ giấy.
“Tôi sẽ tạm thời giao lại tài sản của tôi cho cậu.”
Kim Taehyung nhìn lướt qua tờ giấy, hắn chậc miệng lắc đầu rồi từ tốn đẩy tờ giấy trở về trước mặt Jiyoon.
“Cậu đang thương hại tôi thật à? Cậu nghĩ tôi sẽ nhận sự giúp đỡ của phụ nữ sao?”
“Này, cậu có thôi ngay cái giọng điệu bất cần ấy đi không? Công ty của cậu, gia sản của nhà họ Kim, chúng sắp sụp đổ cả rồi.”
Taehyung điềm tĩnh giơ tay như muốn dừng lại lời nói của Jiyoon. Lúc này trong hắn quả thực rất mông lung, việc ở công ty, hắn hiểu nó nghiêm trọng ở mức độ nào, thế nhưng tỏ ra bên ngoài cũng chỉ có vài hành động hết sức đạo mạo.
“Tôi vốn có thể tự xoay sở được.”
Jiyoon không hề hoảng loạn. Ngược lại còn tự tin nhìn hắn. Tiếp tục rút ra một tờ giấy khác.
“Nếu cậu chê tài sản cá nhân của tôi ít, vậy còn cái này thì sao? Đây chính là của hồi môn của ba giao lại cho tôi sau khi tôi lấy chồng.”
Kim Taehyung chợt nhíu mày.
“Sau khi lấy chồng? Vậy chẳng phải bây giờ nó vẫn chưa thuộc về cậu? Đừng nên đem ra đánh liều nó như vậy.”
“Nhưng tôi có cách làm nó thuộc về tôi ngay tức khắc.”
Động tác uống cà phê của hắn dừng lại.
“Cách gì?”
“Tôi và cậu. Chúng ta kết hôn.”
Taehyung chau mày nhìn biểu tình điềm đạm của Yoonie khi nói ra hai chữ 'kết hôn' và hai tờ giấy trước mặt. Taehyung hắn tuy từ nhỏ sinh ra đã là một phần của giới thượng lưu, kết hôn trên giấy tờ như thế cũng đã sớm thấy qua. Nhưng bản thân hắn thế nào lại bài xích. Đó chính là lí do hắn luôn cự tuyệt việc mẹ Kim sắp xếp hôn sự cho hắn. Đối với Kim Taehyung, dù cho có ở tầng lớp nào đi chăng nữa, dù là những kẻ bần cùng nhất hoặc là những người giàu sang, hôn nhân hiển nhiên phải là thứ do tình yêu quyết định. Nếu mọi thứ vẫn có thể cứu vãn được, hắn sẽ không bao giờ kết hôn với Jiyoon.
“Hai tờ giấy đó, cậu tốt hơn nên giữ nó thật kĩ. Sau này giao cho nửa kia của đời mình. Đừng nên bỏ vào tay tôi.”
Jiyoon ra vẻ bất mãn.
“Cậu thực sự không nhận sao?”
Taehyung bình thản cười một tiếng, sau đó đút hai tay vào túi áo măng tô, đứng dậy.
“Hôm nay tôi còn có việc phải về nhà xử lí, cậu cứ ở đây thong thả.”
Nói đoạn hắn liền rời đi. Để lại một chút kì quặc trong ánh mắt của Jiyoon. Tính cô trước giờ đã thế, ai có thể đối tốt liền đối tốt đến cùng. Huống hồ cô cũng không hề để ý đến việc hôn sự chính trị gì đó. Cô chỉ nghĩ nếu có thể giúp thì dù có làm gì cũng không thành vấn đề.
Kim Taehyung lái xe trở về biệt thự. Thật ra lúc này hắn mới phát hiện bụng mình rỗng tuếch từ lúc nào. Cả buổi sáng lẫn trưa chưa có ăn gì. Vừa nãy chỉ uống vài ngụm cà phê. Về đến nhà, đột nhiên lại nhớ đến bữa tối. Mà thật ra nghĩ đến vị thức ăn nào đó lâu rồi không dùng đến.
Hắn vào nhà vừa lúc Jungkook cậu vừa tắm xong. Từ trên cầu thang đi xuống, khuôn mặt biểu tình chút bất ngờ nhìn hắn.
“Đứng đó làm gì? Có bữa tối chưa? Tôi muốn ăn tối.”
Jungkook nghĩ ngợi một chút mới nói.
“Anh không gọi điện nên em nghĩ anh không về như mọi hôm. Bữa tối chỉ có cơm thôi.”
Taehyung ậm ừ.
“Sao cũng được.”
Bữa tối hắn chỉ chú tâm ăn nên trôi qua rất nhanh. Sau đó liền rời về phòng tắm rửa, làm việc. Nói chung căn bản không để mắt tới Jungkook nữa. Mà Jungkook lại rất để tâm đến hắn.
Tối muộn thật muộn, khi Jungkook đã ngủ được một giấc sâu, chỉ vì giật mình mà thức tỉnh, lúc đó cậu theo bản năng hé cửa phòng, căn phòng bên cạnh vẫn có ánh sáng lọt qua khe cửa. Jungkook thoáng nghĩ có phải hay không Taehyung giờ này vẫn còn đang làm việc?
Cậu chậm rãi bước vào bên trong, đèn bàn làm việc vẫn sáng trưng. Không gian im ắng khiến thanh âm cọt kẹt của cửa ra vào trở nên thật lớn. Taehyung chỉ vừa gục đầu xuống bàn nghỉ ngơi, nghe âm thanh lạ liền ngẩng đầu. Lúc này chỉ thấy Jungkook đứng đó nhìn hắn bối rối.
“Sao cậu giờ này còn chưa đi ngủ?”
“Em... em định vào tắt đèn giúp anh.”
Nghe đến đây hắn khẽ cười cợt.
“Tôi có thể tự làm. Không phiền đến cậu.”
Jungkook nhìn hắn, ánh mắt cậu ẩn chứa hàng vạn câu hỏi. Rốt cuộc đến khi nào thì người phía trước mới thôi không dùng giọng điệu dửng dưng ấy với cậu? Jungkook chịu đựng đủ rồi. Cậu không làm sai. Vậy tại sao lại phải nhẫn nhịn? Chị đã dặn cậu như thế nào nhỉ? Rằng phải biết quý trọng những gì mình đang có. Cậu đang có Kim Taehyung và cậu không thể để mất hắn bởi một lí do không hề có thực này. Cậu chẳng làm gì để hắn phải nghi ngờ mình như thế. Nếu hắn cảm thấy tức giận việc Namjoon đột nhiên cư xử dịu dàng với cậu thì có phải hắn cũng để cậu ở trong lòng hay không?
“Nhưng em không cảm thấy phiền.”
“Cậu từ bao giờ phiền nhiễu như vậy? Và tôi dặn cậu thế nào? Thôi cái cách xưng hô ấy đi. Tôi với cậu, chẳng thân thiết đến mức đó đâu.”
Jungkook giận lắm. Ban đầu ai chính là người nói cậu phải đổi, phải gọi tên hắn? Chính là ai khiến cậu trở nên ảo tưởng nhiều đến vậy?
“Dù có hay không thì anh cũng đã bảo em phải làm như thế. Cho đến bây giờ, em xin lỗi, bởi vì quen rồi, không thể bỏ được.”
Nói rồi Jungkook rời khỏi phòng. Lần nào cũng thế, đối diện với hắn chỉ càng khiến cậu đau lòng hơn. Tối đó chìm vào giấc ngủ, Jungkook đã mơ. Không phải là mơ về một Kim Taehyung ngày đó yêu thương, chiều chuộng cậu như một đứa em trai. Mà cậu mơ, mơ về khi mà Kim Taehyung đối tốt với cậu. Kim Taehyung cùng cậu khiêu vũ, Kim Taehyung ngồi xem cậu múa ballet rồi bất chợt hôn lên gò má cậu. Mơ về Kim Taehyung lúc say sẽ ôn nhu với cậu, quấn quít bên cậu. Cách đây chỉ có mấy hôm thôi, Kim Taehyung còn tuyệt vời như thế đấy. Hóa ra không cần ai đó nhớ mình. Jungkook chỉ cần hắn ở bên cậu, hài lòng, vui vẻ một chút thì cảm xúc trong cậu cũng được gọi là hạnh phúc rồi.
***
Tối đó cũng có người thức thật khuya. Park Jimin nằm ở trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Y đột ngột nhớ lại sự việc ban sáng. Với điều kiện của Kim Namjoon, nếu chỉ có một mình Jungkook thì y vẫn có thể hiểu. Có thể đó là lí do vì sao gần đây Taehyung lại trở nên kì lạ và ít khi nhắc đến Jungkook với y. Nhưng người kia lại nói là muốn luôn cả y. Tại sao chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Jimin rốt cuộc cầm di động gọi đi, cũng không để ý trời đã rất khuya rồi.
“Tôi nghe.”
“Anh biết tôi là ai sao?” Jimin nhíu mày. Rõ ràng lúc trước bọn họ chưa hề trao đổi liên lạc. Huống hồ số di động của Kim Namjoon là y lưu từ máy Taehyung.
“Sao lại không hả Jiminie?” Giọng hắn cười trầm khẽ vang lên bên điện thoại. Cả giọng điệu ấy, nó thực khiến Jimin nổi da gà.
“Tôi không hiểu ý anh là sao. Và cũng không hiểu từ đâu anh xưng hô với tôi kiểu đó. Tôi chỉ muốn hỏi, anh rốt cuộc như thế nào lại muốn lấy tôi ra trao đổi?”
“Thế nào là thế nào? Đơn giản bởi vì tôi thích em thôi.”
Tay cầm di động của Jimin chợt run lên. Cứ như bị chính chất giọng giễu cợt của người ở đầu dây bên kia làm cho lo sợ. Trước y thích Jungkook. Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến có ngày chính mình bị người đàn ông khác gạ gẫm thế này.
“...”
“Sao rồi? Sao lại im lặng như thế? Chuyện lúc sáng chỉ là đùa giỡn một chút, bây giờ tôi sẽ đính chính lại. Tôi không muốn dùng tiền để có được em, thay vào đó, từ nay tôi sẽ chính thức theo đuổi em, Jiminie.”
- --------------------------------------
Chap này tặng @OriiPeach @kth-chieu @chim21008 @jeongha97 @jeontan_ @thaolv94
Trong cuộc đời tui, thề là chưa bao giờ tag nhiều người thế:)))