Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 32: Chương 32: Tuyệt tình hay là vì lo lắng?




Buổi sáng, Kim Taehyung đến công ty cùng ông Kim. Cánh cửa xe màu đen vừa mở ra, một loạt phóng viên đã kéo đến đông nghẹt ở hai bên lối vào.

Máy ảnh chớp nháy, cả những tiếng đám đông xôn xao về tin tức của công ty ông sáng nay trên tạp chí kinh tế.

Kim Taehyung đứng một bên, nhìn bao quát xung quanh mà không khỏi cảm thấy lo lắng. Đông người như vậy, ba hắn sức khỏe lúc này lại suy giảm một phần. Dù sao cũng phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

“Chủ tịch Kim, ông có nghe tin ngân hàng X đã tuyên bố đóng cổng vay vốn của công ty ông sáng nay? Vậy ông dự định sẽ tìm cách nào để cầm cự công ty?” Một phóng viên lớn tiếng.

“Nghe nói số nợ của công ty đã lên đến 5 tỷ won. Kim thiếu, anh có nghĩ đến trường hợp công ty sẽ phá sản trong nay mai?”

Kim Taehyung vừa nghe xong, tâm trạng lập tức tối sầm. Phóng viên, sao có thể phát ngôn một cách tồi tệ như thế? Mà lúc này, hắn nhất định không thể để lộ ra bản thân đang mất bình tĩnh. Hiện tại đang có rất nhiều máy ảnh, nhất cử nhất động sai lệch có thể khiến hắn ngày mai đứng đầu mặt báo, làm trò cười cho thiên hạ. Cho nên tỏ ra bên ngoài cũng chỉ có biểu tình lãnh đạm nhất.

Bảo vệ lập tức tập trung để di tản đám đông. Dòng người ở hai bên liên tiếp xô bồ vào bên trong như lũ kiến tranh nhau một miếng ăn béo bổ nhất. Bảo vệ áo ướt đẫm mồ hôi, liên tục hét lớn để giữ trật tự đám đông. Thế nhưng thanh âm ấy e rằng cũng chỉ góp thêm phần nào sự hỗn loạn. Kim Taehyung đi phía sau ba mình, không khỏi lo lắng. Tình hình sức khỏe của ông dạo này không tốt, hết công việc rồi lại đến dư luận lời ra tiếng vào. Lại có tiền sử bệnh tim nên đến lúc nó tái phát lại đặc biệt khổ sở, nhất là trong đám đông hiện tại.

Ông Kim đi được một đoạn lại bắt đầu cảm thấy khó thở. Ông ôm lấy ngực trái, giữa đám đông bỗng dưng khụy xuống. Kim Taehyung ở phía sau đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Hắn vội đi đến một tay đỡ lấy ông, mặt khác vội vàng lệnh cho tài xế dìu ông vào xe.

Khi đến bệnh viện, tình hình đã rất xấu nên phải chuyển ông vào phòng cấp cứu. Hắn bên ngoài gọi điện cho mẹ, còn có thông báo về công ty cho Jimin và một vài thành viên khác biết chuyện.

Một lúc sau, bà Kim cũng đã tới, còn có Jungkook đi theo. Bà Kim dạo này vì lo cho con, cho chồng và cả cho công ty mà ốm yếu đi hẳn. Bà vốn biết bệnh tình của ông nên ngày nào cũng nói hết lời khuyên ông lo nghỉ ngơi cho tốt. Thế mà ông ấy nào có thèm nghe. Để bây giờ thành ra như vậy.

Taehyung hắn đỡ mẹ ngồi xuống ghế, bà liên tục gục vào vai hắn khóc đến khản cả tiếng. Jungkook đứng một bên, nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh. Sáng nay cậu vô tình xem kênh tin tức trên tivi thì thấy Taehyung. Lúc này cậu gọi điện cho Jimin, gặng hỏi một lúc hắn mới thành thật nói ra sự tình nghiêm trọng của công ty. Jungkook gấp gáp đi ra ngoài bắt xe đến công ty, vừa lúc gặp được xe của bác gái đang trên đường đến bệnh viện nên đi chung đến đây.

Cậu nhìn bác gái, cả Taehyung nữa. Có phải những ngày qua đã rất vất vả? Bằng không làm sao ai cũng tiều tụy thế này? Nhớ đêm qua hắn thức khuya như vậy, mệt mỏi đến mức ngủ quên trên bàn. Cậu mới biết thì ra bản thân vô tâm đến mức đó. Trong khi ai cũng khổ sở chuyện công ty thì cậu lại cho phép mình ở nhà thong thả đến thế.

Khi ông Kim đã được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, bà Kim ngồi bên giường liên tục nức nở. Jungkook sớm đã đi mua thức ăn và trái cây mang vào. Riêng Taehyung, hắn đến gặp bác sĩ vừa phẫu thuật cho ba mình để biết tình hình hiện tại của ông.

“Bác sĩ, bệnh của ba tôi như thế nào rồi?”

Bác sĩ nhìn vào sổ tái khám định kì, những lần tái khám gần đây mà lắc đầu.

“Bệnh tim của chủ tịch gần đây đã chuyển biến nghiêm trọng hơn. Tốt nhất không nên để ông ấy tiếp tục áp lực hiện tại nữa. Và bệnh viện đang xem xét tình hình để ông ấy sang nước ngoài điều trị. Cậu thấy thế nào?”

Taehyung có chút ngập ngừng.

“Bắt buộc phải sang nước ngoài sao?”

Bác sĩ gật đầu.

“Đúng vậy. Nếu muốn giữ an toàn tính mạng của chủ tịch Kim thì e rằng không còn cách khác.”

Hắn ở trong lòng lại như bị đè thêm một hòn đá lớn. Thế nhưng đó là ba hắn. Dù có thế nào cũng phải chấp thuận cho ông xuất cảnh chữa bệnh.

“Được. Bệnh viện cứ tiến hành phẫu thuật cho ba tôi. Mọi chi phí tôi đều sẽ chi trả hết. Chỉ cần ông ấy bình phục trở về.”

Để ông Kim lại cho mẹ và Jungkook chăm sóc. Hắn sau khi thỏa thuận với bác sĩ xong lại một mình đến công ty. Hắn không về ban của mình, thay vào đó trực tiếp đến ban nhân sự gặp Jimin. Vừa mở cửa ban hắn đã nghe được tiếng ồn ào đâu đó vọng lại. Nhân viên trong ban tại sao chỉ còn lác đác như thế? Khi hắn bước vội đến phòng Jimin, chỉ thấy bên trong có rất nhiều người đứng xếp hàng, còn Jimin thì giận đến đỏ mặt và quát tháo kinh khủng đến nỗi ai cũng phải cúi đầu.

“Các người làm như vậy mà coi được sao? Các người có nhớ cái lúc phải tranh đấu với hàng nghìn người khác để tranh được một cái chức trong công ty này không? Tại sao đến lúc gặp chuyện, nói bỏ là bỏ?”

“...” cả gian phòng im thin thít.

“Sao hả? Tại sao không ai nói gì? Tôi còn nhớ ngày đó phỏng vấn, tôi đã hỏi rằng liệu các người sẽ theo công ty đến cùng và mười người đều đồng ý cơ mà! Chỉ có một chút chuyện xảy ra mà các người đều bỏ cuộc vậy sao? Không còn xem trọng chỗ đứng trong công ty này nữa sao?”

Kim Taehyung đứng ở mép cửa, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Park Jimin tức giận nhiều đến như thế. Jimin trước nay luôn là người từ tốn, không phải việc gì cũng tức giận, nóng vội. Thế nhưng ngày hôm nay trở nên như vậy chắc là đã bị áp đến đường cùng rồi.

Lúc đó, một nhân viên liền lên tiếng.

“Trưởng phòng Park, chúng tôi biết anh sẽ thất vọng về chúng tôi. Nhưng mà tình hình của công ty cũng không phải nói tốt là có thể tốt lên được.”

“Anh biết gì mà nói tình hình này tình hình nọ chứ?”

“Chúng tôi biết rất rõ. Hiện tại nợ của công ty đã không có khả năng chi trả. Các ban khác nhân sự cũng đã nghỉ gần hết. Bây giờ còn thêm bệnh tình của chủ tịch. Chúng tôi rất tiếc nhưng chúng tôi cho cùng cũng là người làm công ăn lương. Còn có gia đình. Nên không thể tiếp tục làm cho công ty nữa. Bây giờ anh có mắng, có chửi thì chúng tôi vẫn sẽ từ chức. Mong anh thông cảm cho chúng tôi.”

“Được. Các người đi hết đi. Mau biến khỏi mắt tôi.”

Sau đó, đoàn người lần lượt ra khỏi phòng. Nhìn thấy Taehyung ở cửa cũng chỉ cúi chào nhẹ rồi lướt qua. Kim Taehyung chỉ đứng đó với thứ cảm xúc rã rời trong thân thể. Hắn phải làm gì bây giờ? Công ty và cả ba hắn. Hắn phải làm gì thì mới có thể lo liệu xong?

“Taehyung?” Jimin nhíu mày nhìn ra cửa. “Cậu sao lại đứng đó?”

Hắn nhìn Jimin, ánh mắt có chút mệt mỏi.

“Cậu nghĩ tôi có nên bán nội tạng để kiếm tiền không?”

Jimin thoáng sững người.

“Cậu bị điên sao? Nói năng nghe không lọt tai tí nào!”

Nhìn thấy phản ứng dữ dội của Jimin, Taehyung chợt bật cười như một kẻ thua cuộc.

“Mọi thứ, nó đến quá nhanh, không tài nào xoay sở kịp. Park Jimin, hay là cậu cũng từ chức đi. Công ty không còn đủ khả năng để trả lương cao nữa rồi.”

Park Jimin nghe đến đó lập tức nổi giận.

“Cậu nói vậy mà nghe được sao? Cậu muốn đuổi tôi ra khỏi đây không dễ đâu. Lương thấp cũng được. Không có lương cũng được. Cái tôi cần là được làm việc với cậu. Cậu hiểu chứ?”

Ngay khi Jimin vừa nói xong, Taehyung hắn mới biết được tình bạn thực sự chính là như thế nào. Chưa bao giờ hắn nghĩ đến một lúc nào đó tình bạn giữa hắn và Park Jimin sẽ khiến bản thân cảm động nhiều đến vậy. Chỉ là lúc này, hắn thật sự rất cần một người bạn như thế bên cạnh.

____

Chiều đó trước khi về nhà, hắn có ghé qua bệnh viện. Lúc này trong phòng dưỡng bệnh không còn ai cả ngoại trừ Jungkook. Cậu mặc bộ quần áo y hệt lúc sáng. Có lẽ là chưa hề về nhà.

“Mẹ tôi đâu rồi?” Hắn tiến lại bên cạnh giường bệnh.

“Em thấy bác gái có vẻ mệt nên khuyên bác về nghỉ ngơi rồi.”

Hắn chỉ khẽ gật đầu.

“À, anh cũng mau về nghỉ ngơi đi. Để em ở lại là được rồi.”

“Không được. Ở đây lát nữa sẽ có bác sĩ đến túc trực. Bệnh viện không cho người nhà ở lại qua đêm. Cho nên cậu cũng về đi.”

“Vậy sao...”

Taehyung hắn đút tay vào túi áo, ra ngoài.

“Nhanh lên. Tôi đưa cậu về.”

____

Buổi tối hôm đó, nửa đêm, Jungkook lại giật mình tỉnh giấc. Mà có lẽ cậu ngủ cũng không sâu. Gần đây, cậu rất hay bị như thế vào ban đêm, có những giấc mơ thực sự rất đáng sợ, cũng có những giấc mơ mà ở trong đó trống trải vô cùng, rồi cậu bất chợt bị rơi xuống đáy sâu tận cùng. Jungkook hằng đêm đều không hiểu có chuyện gì xảy ra với mình. Chỉ biết mỗi lần như thế, cậu lại muốn được nhìn thấy Taehyung, muốn hắn ở bên cạnh.

Bước từng bước theo cái hành lang tối om. Đèn điện trong phòng hắn hôm nay cũng không thấy sáng nữa. Có lẽ hắn đã ngủ rồi chăng? Khẽ hé mở chiếc cửa gỗ, thanh âm không quá lớn vang vọng. Cậu nhìn vào bên trong, căn phòng rộng lớn không một chút ánh đèn. Chiếc cửa sổ mở rèm để ánh trăng trên bầu trời đêm bên ngoài lọt vào, vô tình làm ánh lên những gì nhỏ nhặt nhất.

Taehyung chưa ngủ mà hắn ngồi trên ghế yên tĩnh nhâm nhi ly rượu trên tay. Vành ly thủy tinh và chất rượu trở nên lấp lánh dưới ánh trăng soi rọi. Ánh mắt hắn ẩn chứa đầy suy tư, tâm sự, thế nhưng có lẽ bóng tối đã che bớt đi phần nào, đủ để Jungkook chẳng nhận ra được.

“Muốn uống một ly không?” Taehyung lên tiếng và chẳng theo một phản xạ nào cả, Jungkook tự động đi vào.

“Giờ này lẽ ra anh phải đi ngủ chứ?”

“Cậu lại đang định nói uống rượu không tốt?”

Jungkook nhìn hắn, khẽ gật. Khi đó, Taehyung chỉ đặt ly rượu xuống bàn rồi tiến đến chỗ cậu.

“Tại sao giờ này cậu cũng chưa ngủ? Mà cũng tốt thôi, tôi lại đang định nói với cậu một chuyện.”

Jungkook ngẩn người nhìn hắn.

“Những chuyện mà tôi nói trước đây, có thể cậu nghe lời hoặc không. Nhưng chuyện này, cậu tuyệt đối không được cự tuyệt.” Hắn tiến đến, nâng cằm Jungkook để cậu nhìn thẳng vào mắt hắn. “Từ nay cho đến cuối tuần, cậu phải dọn đồ ra khỏi đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.