Hàn mang lóe ra, huyết sắc phá không.
Không có bất kỳ dấu hiệu gì, phi đao vô thanh vô tức xẹt qua, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Tâm Oánh, mục tiêu chính là cổ họng của nàng!
"Cẩn thận! ?"
Tô Vô Kế phất tay, một mặt lệnh bài màu đen chắn ở trước ngực Nguyễn Tâm Oánh!
"Răng rắc!"
Một tiếng vỡ giòn tan vang lên, lệnh bài màu đen nổ tung, hàn mang từ cổ Nguyễn Tâm Oánh lướt sát qua và lưu lại một vết máu nhạt!
"Ba!"
Hàn mang quay lại, lại bị Vân Phàm kẹp tại đầu ngón tay, mà chung quanh nhất thời trở nên tĩnh lặng, thậm chí ngay nhịp tim đập cũng cơ hồ đình chỉ.
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm Vân Phàm, nhìn phi đao trên đầu ngón tay hắn.
Tuy Thiển Y không nhìn thấy, nhưng vừa rồi nàng có thể cảm thấy khí tức trên người Vân Phàm đột nhiên bộc phát ra, là một loại khí tức cực kỳ hung hiểm, nhưng lại phong mang vạn trượng .
. . .
Tô Vô Kế trầm cả cõi lòng, cảm giác mọi chuyện tựa hồ vượt ra khỏi sự chưởng khống của hắn.
Thân là đệ nhất Thánh Tử của Đại Càn Thánh Địa, Tô Vô Kế không chỉ có tu vi cao cường mà trí tuệ cũng vô cùng nổi tiếng, cho nên sau khi biết được thân phận của Vân Phàm, hắn chưa từng khinh thường chút nào, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu vì sao hắn có thể kịp thời tế xuất hồn bảo cứu Nguyễn Tâm Oánh.
Chỉ có điều, Nguyễn Tâm Oánh vẫn bị thương, mà ngay hồn bảo của Tô Vô Kế cũng bị hàn mang đánh nát.
Đây không phải là một kiện hồn bảo thượng phẩm bình thường mà là một kiện hồn bảo thuần túy phòng ngự, trên đó có khắc có bốn mươi bốn cái văn ấn phòng ngự.
Hồn bảo này cực kỳ cứng rắn, mặc dù là cực phẩm hồn bảo cũng rất khó phá được phòng ngự của nó, bởi vậy được Tô Vô Kế mang theo người, hơn nữa đã nhiều lần cứu tính mạng hắn.
Nhưng mà một kiện hồn bảo phòng ngự cường đại như thế này không ngờ bị phi đao trên đầu ngón tay Vân Phàm dễ dàng đánh tan, Tô Vô Kế sao có thể không kinh ngạc!
So sánh lại thì Nguyễn Tâm Oánh cũng không đơn giản là bị kinh hoàng sợ hãi như vậy. Sự đau đớn trên cổ giống như thời thời khắc khắc nói cho nàng biết mùi vị của tử vong đến gần, một loại cảm giác sợ hãi bỗng dưng nảy sinh trong lòng nàng và từ từ phóng đại.
"Tiểu tử kia. . . Hắn muốn giết ta! Thật sự muốn giết ta. . . Kẻ điên! Hắn là kẻ điên! Hắn biết ta là ai không? ! Hắn dám giết ta? ! Gan chó thật lớn! Quả thực đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo!"
Trong mắt Nguyễn Tâm Oánh lộ ra vẻ sợ hãi, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp dần dần trở nên vặn vẹo dữ tợn. Vừa rồi nếu không phải Tô Vô Kế xuất thủ đúng lúc thì chỉ sợ mình đã trở thành một thi thể .
Từ khi tu tiên tới nay, Nguyễn Tâm Oánh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết, nàng cho rằng mình rất cao quý, rất hoàn mỹ, một ngày nào đó có thể siêu thoát mảnh thiên địa này thành thánh linh chúa tể hết thảy. Nàng sao có thể chết được? Sao có thể chết được?
"Dừng tay —— "
"Lớn mật!"
Hai tiếng hét to vang lên, tả hữu phó minh chủ của Tiên Đạo Tổng Minh rốt cục phản ứng lại. Bọn họ không dám tưởng tượng nếu thánh nữ chết ở trước mặt mình thì sẽ có hậu quả gì, mặc dù thánh địa không truy cứu gì bọn họ thì e rằng cũng sẽ không để bọn họ sống yên thân.
Vì thế, Bành Việt Trạch cùng Tuyên Tung Văn vừa hô dừng tay, vừa động thủ với Vân Phàm.
"Thiên sát vô vực!"
"Địa hỏa đồng lô!"
Hai đại lĩnh vực Thần Hải dung hợp lẫn nhau bao phủ bọn người Vân Phàm ở trong đó!
"Hừ!"
Sắc mặt Thiển Y lạnh lùng, biển sấm sét lại diễn biến, mãnh liệt mênh mông. . .
Dưới sự uy hiếp của sấm sét, lĩnh vực Thần Hải của Bành Việt Trạch cùng Tuyên Tung Văn căn bản không thể tạo thành chút áp lực nào với bọn người Vân Phàm.
Lúc này, Cổ Dịch cũng không kiềm chế được: "Vân Phàm, ngươi vì tư dục của bản thân mà gây ra xích mích, hỗn loạn ở Tề Lương biên thành, tàn sát đồng đạo, lan đến thế tục, khiến cho vô số người chết! Hôm nay trước mặt thánh tử thánh nữ, ngươi vốn là người mang tội nghiệt, chẳng những không biết hối cải mà còn dám gây thương tổn cho Đại Càn thánh nữ. Nếu không bắt ngươi thì làm sao biết dùng cái gì để công đạo với những người đã chết!"
Quả nhiên là tác phong chính đạo, động một cái là chụp mũ lên đầu người khác.
Bị người nói ra thân phận nhưng Vân Phàm không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, nếu Tiên Đạo Tổng Minh không biết hắn mới gọi là kỳ quái.
Chẳng qua, Vân Phàm không có chút hảo cảm nào với người của Tiên Đạo Tổng Minh và thánh địa. Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng trên thực tế sau lưng càng thêm ác độc nên tất nhiên hắn sẽ không khách khí với đối phương.
"Ba!"
Vân Phàm không chút do dự, lại vung ra phi đao!
Một đạo hàn mang lóe lên rồi biến mất và lao thẳng về phía mi tâm Cổ Dịch!
"Hừ!"
Lần này Cổ Dịch đã sớm chuẩn bị, mượn dùng thiên địa chi lực ngưng tụ thành một đạo khí tường vô hình đẩy về phía Vân Phàm.
"Phốc!"
Phi đao chạm vào khí tường, rồi phi đao khẽ run rẩy, giống như gặp trở ngại rất lớn.
"Không tiến vào cảnh giới Thần Hải thì sao có thể biết thiên địa chi lực mênh mông dường nào!"
Cổ Dịch cười lạnh lùng, tay phải nắm vào khoảng không bắt chặt lấy phi đao.
Thấy vậy Vân Phàm khẽ nhăn mày, phẩm chất thần hồn của hắn mặc dù cao, đáng tiếc cường độ cũng không bằng tiên đạo đại năng. Nếu lúc này có thể sử dụng lực lượng cấm kỵ thì hắn tuyệt đối không ngại chiến một trận với tiên đạo đại năng, nhưng lực lượng thân thể hắn bị Tà Thần cấm chế, nếu không mặc dù chỉ còn sống được mười năm thì hắn cũng dám buông tay chiến một trận.
Nhìn thấy Vân Phàm bị quản chế, Tô Vô Kế cùng Nguyễn Tâm Oánh không khỏi âm thầm thở một hơi dài, bọn họ còn đang lo Vân Phàm tấn công điên cuồng đến khiến bọn họ cũng sợ hãi.
"Vân Phàm tiểu tử, Thiên Khung thánh nữ, Tô mỗ khuyên các ngươi không nên phản kháng vô ích, nếu không sẽ chỉ khổ da khổ thịt thôi."
Nghe Tô Vô Kế chiêu hàng, sắc mặt Vân Phàm không thay đổi chút nào mà chỉ lẳng lặng nhìn Cổ Dịch.
Thiển Y nhịn không được cười cười khi không nghe thấy Vân Phàm thỏa hiệp.
"Các hạ cười cái gì! ?"
Tô Vô Kế không hiểu tới lúc này rồi mà không ngờ Thiên Khung thánh nữ còn cười được.
Hai mắt Thiển Y hiện lên một chút dị sắc rồi hỏi ngược lại: "Các ngươi biết trên thế giới này có một loại đá gọi là ngoan thạch không?"
"Ý ngươi là gì?"
Mặt Tô Vô Kế lộ vẻ nghi hoặc, nhíu chặt lông mày lại.
Chỉ nghe Thiển Y chậm rãi mở miệng nói: "Loại đá này xuất hiện ở trên khe núi sâu thẳm, tắm rửa ánh sáng mặt trăng mặt trời. . . Loại đá này, gió sương không xuyên thủng được, nước lửa không luyện được. . . Loại đá này càng ngày càng kiên cố, ngạo nghễ không cúi đầu. . . Các ngươi không hiểu, cho nên các ngươi mới sợ hãi, mới e ngại."
Nếu nói trên thế giới này chỉ có một người hiểu Vân Phàm thì người này nhất định là Thiển Y. Hai mắt của nàng không nhìn thấy gì, nhưng tâm nhãn của nàng lại có thể thấy càng nhiều càng sâu.
Cho nên, cho dù trên người Vân Phàm đầy sát nghiệt thì trong mắt Thiển Y, tấm lòng Vân Phàm mãi mãi là tốt đẹp, quang minh .
"Buồn cười!"
Cổ Dịch vẫn chưa tức giận mà vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: "Nếu tiểu tử này thật sự là ngoan thạch thì lão phu cũng có thể bóp vỡ hắn!"
Một chữ cuối cùng còn chưa dứt thì thần hồn Vân Phàm chợt biến hóa!
Phi đao bị thiên địa chi lực vây khốn dưới sự gia trì của thần hồn rốt cục phá vỡ trói buộc, bắn thẳng đến mi tâm Cổ Dịch.
"Cái gì! ? Tránh thoát ! ?"
Trong lúc Cổ Dịch còn đang ngây người thì phi đao đã đâm vào mi tâm hắn!
"Xuy!"
Huyết sắc hàn mang bắn vào mi tâm Cổ Dịch kèm theo cơn đau đớn mãnh liệt xâm nhập linh hồn, tựa hồ sắp sửa tử vong. Tiếc rằng hàn mang vẻn vẹn đâm vào nửa tấc thì khó tiến thêm nữa, mà chỉ có một vòi máu tươi theo mi tâm Cổ Dịch chảy ra.
Trong nhất thời, không khí trở nên trầm tĩnh đến đáng sợ!