Bất Diệt Thánh Linh

Chương 74: Q.4 - Chương 74: Tuyệt thế hung mang




"Ca! Đúng là ca ca! Đúng rồi!"

Vân Mục vừa khóc vừa hô vọt vào trong lòng Vân Phàm, gắt gao ôm chặt lấy Vân Phàm như sợ Vân Phàm sẽ đột nhiên biến mất.

Một lần trước Vân Phàm rời nàng mà đi... Lúc này đây, nàng không muốn buông tay nữa, chết cũng không muốn buông tay.

"Mục Mục, Thật... thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"

Vân Phàm ôm muội muội, giải thích liên tiếp, hắn cảm giác muội muội thiệt thòi vì mình rất nhiều, cho dù dùng một cả đời cũng không trả hết được.

Vân Mục lắc lắc đầu, muốn cố nén dòng lệ trong mắt nhưng không thể làm được.

Hơn hai năm vừa qua, Vân Mục đã chịu rất nhiều thống khổ cùng dày vò, nhưng nàng chưa từng oán trách hay trách cứ Vân Phàm một chút nào. Nàng chỉ thường xuyên bồi hồi một mình trong đêm khuya và yên lặng cầu nguyện, hy vọng Vân Phàm bình an khỏe mạnh, hy vọng có thể nhanh chóng gặp lại Vân Phàm.

Chứng kiến một màn hai huynh muội đoàn tụ này, Thiển Y cùng Đông Lai lộ vẻ trầm mặc và không hề đến quấy rầy. Bởi vì chỉ có bọn họ mới biết được hai huynh muội này rốt cục đã trải qua bao nhiêu cực khổ mới có thể lại gặp nhau, cho nên bọn họ cũng cần để hai người có một chút thời gian.

...

"Cổ tiền bối, người nọ chính là Vân Phàm? !"

Bên kia, Tô Vô Kế nhẹ giọng hỏi Cổ Dịch khiến người sau trịnh trọng gật đầu: "Lão phu tại đã thấy người này trong hình chiếu của Hải Thận Trùng, người này chắc chắn là Vân Phàm! Chỉ không ngờ người này âm thầm lặng lẽ đến Đại Càn cố đô, xem ra là hắn chuẩn bị tham gia Tiên Võ đại hội."

Trong mắt Tô Vô Kế chợt lóe lên dị sắc rồi biến mất, sắc mặt vẫn ôn hòa như cũ: "Hóa ra chính là người này đả thương trưởng lão thánh địa ta? Nghe nói người này là cao thủ tiên võ đồng tu, đặc biệt võ đạo đã có thành tựu. Mặc dù hiện tại Tô mỗ không nhìn ra hắn có cái gì đặc biệt, nhưng một đạo huyết quang vừa rồi khiến cho Tô mỗ có một cảm giác cực kỳ nguy hiểm... Nếu người này đối lập với thánh địa thì tương lai tất là họa lớn."

Nói tới huyết sắc phong mang từ thiên ngoại bay tới vừa rồi, ánh mắt mấy người Tô Vô Kế cùng Cổ Dịch không khỏi nhìn xuống mặt đất , chuẩn xác mà nói là nhìn về phía phi đao đỏ như máu đang cắm trên mặt đất.

Nguyễn Tâm Oánh cũng không để ý mà bĩu môi nói: "Hắn là Vân Phàm thì càng tốt, Thánh Chủ từng tự mình hạ lệnh đưa hắn trở về, lần này vừa lúc bắt tất cả bọn họ, đây chính là một đại công."

"Tâm Oánh sư muội đừng nên coi thường người này..."

Tô Vô Kế nhắc nhở: "Người này có thể chém chết yêu ma hóa thân, khơi mào hỗn loạn nơi biên cảnh nói lên một điều rằng hắn có bản lĩnh hơn người, ngay Hoa trưởng lão cũng bị thương trong tay hắn, chẳng lẽ ngươi tự nhận là ngươi còn mạnh hơn so với Hoa trưởng lão sao?"

Đang nói thì Tô Vô Kế lại chuyển sang nói với Cổ Dịch: "Như thế này đi, đợi đến lúc động thủ thì ta sẽ bám trụ Thiên Khung thánh nữ, mong tiền bối trấn áp Vân Phàm để miễn cho đêm dài lắm mộng."

"Ừ, lão phu hiểu."

Cổ Dịch gật đầu nhẹ ra vẻ đồng ý, rồi sau đó nhìn sang Túc Không cách đó không xa.

Hiện tại Túc Không đang cau mày, tâm tình tựa hồ cực kỳ phức tạp.

Thật sự mà nói thì Vân Phàm cũng không có oán thù gì với Võ Đạo Tổng Minh, chỉ duy nhất có một lần hiềm khích với chấp sự của tổng minh là Hầu Vũ Dương, nhưng trong Võ Đạo Tổng Minh thì Hầu Vũ Dương chẳng qua là một tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể. Túc Không tất nhiên sẽ không vì một chấp sự nho nhỏ mà là địch với một thiếu niên tông sư tiên võ đồng tu. Đây hoàn toàn là chuyện phí nhiều công sức mà chẳng có lợi lộc gì.

Cổ Dịch hiển nhiên cũng nhìn ra tâm tư của Túc Không, chẳng qua hắn cũng không thèm để ý đến việc Võ Đạo Tổng Minh có xuất thủ hay không, hắn chỉ cần đối phương đứng ở nơi này, hơn nữa sau này gánh vác một trách nhiệm nhất định là được.

...

"Thiên Khung thánh nữ nghĩ sao? Các hạ có đi cùng chúng ta không?"

Thanh âm Tô Vô Kế đột nhiên vang lên cắt ngang sự đoàn tụ của Vân Phàm cùng Vân Mục.

Thiển Y không để ý đến Tô Vô Kế, ngược lại nhìn Vân Phàm và khẽ nở nụ cười: "Vân Phàm, lần này ngươi sẽ không làm bộ không quen ta chứ?"

Nghe Thiển Y trêu chọc, Vân Phàm bỗng nhiên nhớ về chuyện cùng Thiển Y xông vào tà linh tế đàn hai năm trước.

"Thực xin lỗi, ta... ta lúc ấy..."

Vân Phàm bỗng dưng cảm thấy thấp thỏm, ngay nói chuyện cũng ấp a ấp úng như là một hài tử đang nhận lỗi. Nếu bọn người Thiên Hà chứng kiến bộ dáng hiện tại này của Vân Phàm thì chỉ sợ kinh ngạc đến lồi cả mắt ra!

"Không cần phải nói, ta biết ngươi có nỗi khổ trong lòng cho nên ta chưa từng trách ngươi."

Thiển Y cắt ngang không cho Vân Phàm giải thích rồi lập tức thở dài.

Nhớ tới tao ngộ của Vân Phàm lúc trước, trong lòng Thiển Y khẽ chua chát. Hơn hai năm thời gian ngắn ngủn đến tột cùng phải suy sụp như nào mới có thể khiến cho tính cách của một người hoàn toàn thay đổi.

Điều duy nhất khiến Thiển Y cảm thấy vui mừng chính là Vân Phàm vẫn chính là Vân Phàm. Hắn vẫn là thiếu niên chân thành thuở ban đầu kia, cho dù hiện tại trầm mặc ít nói, cho dù thống khổ trắc trở thì lòng hắn vẫn chưa từng thay đổi.

...

"Ê ê! Các ngươi diễn đủ chưa? Tô sư huynh đang hỏi các ngươi đó!"

Nguyễn Tâm Oánh thấy Thiển Y không nể mặt sư huynh mình, nhất thời giận dữ trào phúng: "Tiết mục huynh muội tình thâm thật là hay, tiếc là chúng ta không phải đến xem các ngươi diễn kịch. Hôm nay, hai người các ngươi ai cũng đừng hòng chạy!"

Phất tay lên, tả hữu phó minh chủ của Võ Đạo Tổng Minh đều tế xuất hồn bảo tiên linh, chặn lại đường lui của Vân Phàm cùng Thiển Y.

Đây chính là cái gọi là cừu nhân đỏ mắt khi gặp nhau.

Vân Phàm tại Tề Lương biên thành tiêu diệt Tiên Minh Tứ Mỹ, chẳng những là thành viên trung tâm của Tiên Đạo Tổng Minh, mà còn là đối tượng ái mộ của phần đông thành viên, bao gồm cả tả hữu phó minh chủ, nếu không phải bên trong tổng minh có rất nhiều mâu thuẫn thì Tiên Đạo Tổng Minh đã sớm xuất thủ .

Thấy tình hình như vậy, Thiển Y nhíu mày lại rồi thần niệm truyền âm với Vân Phàm: "Vân Phàm, ngươi đã đến đây thì ta liền trả Mục Mục lại cho ngươi, hy vọng sau này ngươi có thể chiếu cố nàng thật tốt, đừng để nàng đã bị thương tổn nữa. Đối diện là người của thánh địa cùng Tiên Đạo Tổng Minh, mục đích chủ yếu của bọn họ là muốn bắt ta mang về thánh địa. Đối phương thế lực cường đại, ta không có biện pháp thoát thân, cho nên đợi ta sẽ tận lực giúp ngươi bám trụ bọn họ, ngươi nhanh chóng mang theo Mục Mục, Đông Lai và tiểu Hỏa Vân rời đi."

"..."

Vân Phàm run rẩy trong lòng và chậm rãi lắc lắc đầu: "Một khi đã ta đến đây thì không thể để cho người khác gây thương tổn các ngươi, ai cũng không thể!"

"Sưu!"

Vân Phàm ngoắc tay khiến phi đao đang cắm trên mặt đất tự quay trở lại trong tay hắn, và được hắn kẹp chặt tại đầu ngón tay.

Trong khoảnh khắc cầm lấy phi đao, khí chất cả người Vân Phàm chợt biến hóa, toàn thân bộc phát ra hàn ý vô tận.

Đây không phải là hàn ý bình thường, mà là hàn ý của phong mang, hàn ý của tử vong, đâm vào trong cốt tủy, hút lấy tâm phách của người.

"Cẩn thận phi đao của hắn!"

Tô Vô Kế dựng cả tóc gáy, trong lòng cảm thấy bị uy hiếp bao trùm, lần đầu tiên trên mặt hắn lộ ra vẻ ngưng trọng.

Hắn nhìn ra phi đao của Vân Phàm tuyệt đối không phải hồn bảo bình thường, nhất là lúc nó bị Vân Phàm kẹp ở đầu ngón tay thì giống như một thanh đại hung chi khí khiến người ta không dám trực diện.

"Ba!"

Vân Phàm vẫy cánh tay, cổ tay nhẹ nhàng chấn động, phi đao ở đầu ngón tay biến mất trong khoảnh khắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.