Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 133: Chương 133: Cắn không tha.




Thạch Hiểu Mẫn không biết Rhea này là ai, cho dù có nói cho nàng biết đây là người phụ trách Quỹ TS tại châu Á, thì nàng cũng không biết Quỹ TS là gì, thấy người này lễ phép như vậy, cũng mờ mịt vươn tay ra nói: “Xin chào!”

Rhea bắt tay với Thạch Hiểu Mẫn xong, liền cầm lấy tay nàng, cúi người xuống tính hôn lên tay nàng, Thạch Hiểu Mẫn nhất thời phản ứng không kịp, sợ đến mức vội rút tay về, nghiêm mặt nhìn hắn, nhưng lập tức nhớ ra đây là cách chào hỏi của phương Tây, mình đã từng xem trong phim, nghĩ thầm, người này thật quái lạ, xem thái độ của Quách Bỉnh Liên với hắn, chắc phải là một đại nhân vật gì đó, nhưng mà, tại sao lại khách khí với mình như vậy?

Rhea thấy Thạch Hiểu Mẫn rút tay về, cũng cả kinh, không biết tiểu chủ nhân có gì không hài lòng với mình, cẩn thận nói: “Thạch tiểu thư, tôi chỉ muốn biểu đạt kính ý với cô, xin đừng hiểu lầm...”

Thạch Hiểu Mẫn cũng biết là mình đã hiểu lầm, ngại ngùng duỗi tay ra, đỏ mặt nói: “A.... xin lỗi....”

Rhea mừng rỡ, một lần nữa nắm lấy tay của Thạch Hiểu Mẫn, cúi xuống khẽ hôn lên, cười nói: “Là tôi lỗ mãng, cảm ơn Thạch tiểu thư đã chấp nhận kính ý của tôi”.

Động tác của Rhea, lọt vào trong mắt những người biết thân phận Rhea, đều trợn mắt há mồm, kinh ngạc vô cùng. Hôm nay người được Quách Bỉnh Liên mời đến, trên cơ bản đều là những người có thực lực và địa vị ở HongKong, không ít ngươi biết Quỹ TS tồn tại, cũng nhận biết Rhea, từ khi Rhea bước vào trong tiệc rượu đã đặt sự chú ý lên người Rhea, trong lòng tán thưởng mặt mũi của Quách gia thật ghê gớm.

Phải biết rằng trong Quỹ TS, đừng nói một nhân vật trung tâm như Rhea, cho dù một người nhân viên bình thường cũng ít khi xuất hiện tại những trường hợp giao tiếp này. Nếu như hôm nay tổ chức một bữa tiệc buôn bán, Rhea xuất hiện thì có thể hiểu, cũng không làm cho bọn họ bất ngờ, dù sao thì Quách gia ít nhiều gì cũng là một tập đoàn tài chính, nhưng việc xuất hiện trong một bữa tiệc sinh nhật lấy danh nghĩa gia đình để tổ chức, khó trách được bọn họ lại bội phục mặt mũi Quách gia. Có người còn đoán rằng có phải Quách gia đang làm ăn lớn gì đó với Quỹ TS gì không, thầm nghĩ ngày mai phải đi mua cổ phiếu của tập đoàn Tinh Hồng Cát, thừa dịp chiếm ưu đãi.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều không còn chú ý đến chuyện của Thạch Hiểu Mẫn và cha con Quách gia, tập trung về phía Rhea, trong lòng đều tự tính toán, nhưng khi thấy Rhea cung kính với Thạch Hiểu Mẫn, còn công bố rằng “có việc gì cứ lên tiếng” đều cảm thấy kinh ngạc.

Phần lớn mọi người đều không biết Thạch Hiểu Mẫn, nhưng đều đoán rằng cô gái này chắc chắn có thân phận hiển hách gì đó, khó trách lại kiêu ngạo như vậy. Tổng tài cao cấp mà nói đánh là đánh, còn có vài người tuy không biết Rhea là ai, chẳng qua thấy Quách Bỉnh Liên tự mình nghênh đón hắn tiến vào, biết thân phận nhất định không bình thường, đã có người nhỏ giọng thì thầm. Chỉ có đám người Kim Hinh là biết được, nguyên nhân nhất định là do Thạch Thiên.

Người chân chính không nghĩ ra chính là Quách Bỉnh Liên, thầm nghĩ, chẳng lẽ Rhea cũng coi trọng cô bé này? Dù sao con người cũng có thất tình lục dục, lão cũng không có hứng thú tìm hiểu về sinh hoạt cá nhân của Rhea, mà Thạch Hiểu Mẫn quả thật xinh đẹp đáng yêu, cho nên Rhea coi trọng nàng thì cũng không kỳ quái. Nghĩ đến lúc trước khi đến đây, thì cũng có không ít cô gái xinh đẹp xung quanh Rhea, nhưng vẫn không thấy Rhea có hành động gì cả. Chẳng lẽ cô gái này có mị lực khó đánh giá đến như vậy sao? Xem ra nàng ta nhất định biết thủ đoạn mê hoặc người khác, Thạch Thiên cũng biết, nếu không cháu gái mình tại sao lại si mê hắn như vậy. Nhưng nhìn thấy Thạch Hiểu Mẫn tựa hồ như lần đầu tiên nhìn thấy Rhea, mà biểu hiện của Rhea cũng không có vẻ gì gọi là ái mộ cả, Quách Bỉnh Liên không khỏi càng nghĩ càng hồ đồ.

Mà Lý Khả Tâm bên cạnh Quách Gia Chí thì thầm: “Gia Chí ca ca, bạn học của anh rất là hấp dẫn nha, ngay cả Rhea tiên sinh mà cũng mê muội nàng ta!”

Quách Gia Chí thật ra đã rất khẩn trương nhìn Thạch Hiểu Mẫn và Rhea, Lý Khả Tâm lại nói trúng ngay tâm tư của hắn, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đừng... đừng có nói nhảm, Rhea tiên sinh không phải là người như vậy!”

Lý Khả Tâm cười nói: “Rhea tiên sinh là một người có thân phận như vậy, đương nhiên sẽ không lỗ mãng như thế, nhưng mà vị Thạch tiểu thư này thì không như vậy, nhất định là nàng ta đã thi triển mị lực gì với Rhea tiên sinh rồi, ài... có người đàn ông nào thoát được sự câu dẫn của đàn bà chứ...”

Nàng ta lại cười đùa nói thêm: “Gia Chí ca ca, anh rất đơn thuần, căn bản là không thấy rõ được tâm tư của cô gái này. Em vừa nhìn là đã biết nàng ta cực kỳ tham mộ hư vinh, tiếp cận anh bởi vì biết gia thế của anh, bây giờ nhìn thấy Quách tam thúc không thích này, khó vào được cửa Quách gia, cho nên liền thi triển mị lực với Rhea tiên sinh.... ha ha, thật lợi hại!”

Quách Gia Chí tức giận nói: “Em mới gặp nàng ta lần đầu tiên, dựa vào cái gì mà nói nàng ta như vậy? Hiểu Mẫn là một cô gái không ham tiền tài!”

Lý Khả Tâm nói: “Em là con gái, đương nhiên biết tâm tư của con gái, mặc dù anh là thiếu gia, nhưng anh quen biết được bao nhiêu cô? Yêu đương được bao nhiêu lần? Anh đương nhiên không nhìn ra...” Tiếp theo cao giọng lên, tựa hồ như muốn để cho người chung quanh nghe được: “Vị Thạch tiểu thư này tới tham gia tiệc rượu cao cấp như vậy, mà trên người mang toàn kim cương giả, không phải có lòng tham hư vinh thì là gì? Chẳng qua lòng tham của nàng quá lợi hại, lại chọn những viên kim cương rất lớn, hơn nữa còn trọn vẹn, cũng quá cường điệu rồi! Ai mà không biết là giả, còn bày đặt làm trò giễu cợt người khác? Trong lòng nàng ta rất có thể còn đang rất đắc ý đây!”

Lời này làm cho đám phu nhân tiểu thư đứng xung quanh xem náo nhiệt cười lên, các nàng đã sớm chú ý đến bộ trang sức kim cương sáng chói mắt trên người Thạch Hiểu Mẫn, tuy rằng nhìn qua cảm thấy như là kim cương thật, nhưng vừa rồi nghe Samantha giới thiệu Thạch Hiểu Mẫn là phụ tá của nàng, nên liền kết luận đây là kim cương giả. Nhưng mà thoạt nhìn rất giống thật, cũng rất đẹp, trong lòng những người này cũng rất khó hiểu, cho nên có khúc mắc với Thạch Hiểu Mẫn, bây giờ nghe Lý Khả Tâm nói ra lời trong lòng, liền nở nụ cười, tất cả đều nghĩ: Đẹp thì có ý gì, chỉ là giả, không đáng tiền.

Thạch Hiểu Mẫn thấy Lý Khả Tâm luôn tìm cách gây chuyện với nàng, tức giận nói: “Có ý gì thế cô kia? Tôi dẫm phải đuôi của cô à? Cắn tôi không tha?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.