Quách Gia Chí nghe thấy Thạch Hiểu Mẫn không còn gọi mình là “Oa tử” như bốn năm nữa, mà lại xưng hô tên của mình, hơn nữa mặt sau còn thêm hai chữ tiên sinh phía sau, nhất thời giống như là từ thiên đàng xuống địa ngục, thiếu chút nữa là khóc ngay tại chỗ, trong lòng cũng hận Dương Tân Kiệt thấu xương, muốn lấy đao lên lầu hai chém chết tên kia, làm sao mà đi xin lỗi hắn chứ.
Chỉ thấy Quách Gia Chí đã đổ đầy mồ hôi đầu, vội la lên: “Hiểu Mẫn, đừng có như vậy được không! Đều là mình không tốt, tha thứ cho mình được không...”
Thạch Hiểu Mẫn vừa rồi tức giận Quách Bỉnh Liêm lấy thân phận và địa vị ra để so sánh một con người, không hỏi rõ ràng đã cho rằng nàng là người khiêu khích trước, cho nên cũng không quản sắc mặt của Quách Gia Chí nữa, thấy hắn đã thành như vậy, cũng không đành lòng, hỏi ngược lại: “Tha thứ cái gì?”
Quách Gia Chí vội la lên: “Tha thứ cho lỗi của mình”.
Thạch Hiểu Mẫn nói: “Bạn không sai, tôi tha thứ thế nào?”
Quách Gia Chí mở to mắt hỏi: “Mình...mình không sai?’
Thạch Hiểu Mẫn đỏ mặt nói: “Bạn đương nhiên sai rồi, vì hôm nay đã mời tôi đến, Oa tử, về sau tôi sẽ không bao giờ đến sinh nhật của bạn nữa”.
Quách Gia Chí thấy nàng lại gọi mình là “Oa tử” nhất thời vui sướng, vội thề: “Về sau mình cũng không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa”.
Quách Bỉnh Liêm vừa nhìn vừa buồn bực trong lòng, thầm mắng con trai kém cỏi, bị một đứa con gái xoay như chong chóng, lại cảm thấy người nhà họ Thạch này cũng không đơn giản, “ngự nhân thuật” cực cao, có thể làm cho người khác thần hồn điên đảo, chuyện của Quách Thiến Vi còn không giải quyết xong, lại xảy ra chuyện của Quách Gia Chí, thật sự là khó lòng phòng bị, xem ra bọn họ đã chú ý đến Quách gia của mình.
Quách Gia Chí không phải là Quách Thiến Vi, là một trong những người thừa kế tương lai của Quách gia, nếu bên cạnh hắn có nhiều người không có lòng tốt như vậy, sao có thể để cho Quách Bỉnh Liêm yên tâm, nhưng bây giờ cũng không thể phát tác, đành phải ho vội một tiếng, hy vọng Quách Gia Chí lập tức bình thường lại, đừng đặt hết tâm tư lên người cô gái này, chờ khi bữa tiệc kết thúc, thì sẽ hung hăng dạy bảo hắn, mà Quách Gia Chí lại nhắm mắt làm ngơ, trước mặt mọi người mà còn thề rằng không bao tổ chức sinh nhật nữa.
Vừa rồi trong đám người Quách Bỉnh Liêm xuất hiện, trừ Rhea và vài người nước ngoài, còn có một cô gái mặc bộ lễ phục cao quý, áo choàng da lông ngắn tay, mang một bộ trang sức kim cương chói sáng, dáng người thon dài, khí chân tao nhã, thể hiện rõ sự xinh đẹp ca quý. Nàng vẫn lạnh lùng nhìn Thạch Hiểu Mẫn, nghe Quách Gia Chí vì lấy lòng Thạch Hiểu Mẫn mà tuyên bố rằng không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa, không nhịn nổi nữa, hừ lạnh một tiếng, bước lại nói: “Gia Chí ca ca, vị tiểu thư này là ai vậy? Có thể giới thiệu cho em được không?”
Quách Gia Chí vừa mới được nghe Thạch Hiểu Mẫn hồi phục cách xưng hô “Oa tử”, vội giới thiệu: “Đương nhiên là có thể, đây là bạn học đại học của anh, người Bắc Kinh, bây giờ đang làm trong tạp chí Thiên Tư, không phải em thích ăn mặc sao, về sau có thể tham khảo Thạch Hiểu Mẫn về thời trang” Hắn bây giờ đang trong thời gian “đau khổ”, nên không dám giới thiệu Thạch Hiểu Mẫn là bạn gái của mình. Rồi quay sang nói với Thạch Hiểu Mẫn: “Đây là người cùng mình lớn lên, Lý Khả Tâm, nàng ta chính là con gái của Lý Vạn Cơ, đi du học ở Hoa Kỳ, bây giờ trở về dự sinh nhật của mình”.
Thạch Hiểu Mẫn giơ tay nói với Lý Khả Tâm: “Xin chào!”
Lý Khả Tâm liếc nhìn Thạch Hiểu Mẫn một cái, không giơ tay bắt tay nàng, mà rõ ràng dùng thứ ngữ khí khinh miệt nói: “Tính tình lớn như vậy, tôi còn tưởng là đại tiểu thư nhà ai, thì ra là dân đại lục, tạp chí Thiên Tư sao lại mời một người đại lục về làm vậy, xem ra về sau không thể coi tạp chí này rồi”.
Thạch Hiểu Mẫn giật mình tại đương trường, sắc mặt đỏ bừng, đang muốn phát tác, thì Quách Gia Chí đã lên tiếng: “Khả Tâm, sao em có thể nói như vậy”.
Lý Khả Tâm che miệng nói: “Em nói có sai đâu, gái đại lục thì biết gì về thời trang chứ, Gia Chí ca ca, bây giờ mấy cô bé này muốn làm công chúa lọ lem gả cho nhà giàu đến điên rồi, anh cũng đừng mắc mưu. Nàng ta làm sao mà giống con gái chứ, ngay cả đàn ông cũng đánh được, Gia Chí ca ca, từ nhỏ anh đã ốm yếu rồi, tìm một người bạn gái như vậy chắc là chịu khổ lắm”.
Quách Gia Chí tức giận nói: “Anh không cho phép em nói Hiểu Mẫn như vậy, còn nói nữa anh sẽ không khách khí”.
Quách Bỉnh Liêm được những lời nói của Lý Khả Tâm gãi đúng chỗ ngứa, dù sao tiệc rượu hôm nay đã rối loạn rồi, liền mượn đề tài này châm thêm dầu vào: “Gia Chí, Khả Tâm cũng chỉ vì muốn tốt cho con, sao con có thể giận nó được. Nó nói không sai, con gái thì nên là con gái, tùy tiện đánh nhau với người khác thật sự không ra thể thống gì”.
Rhea luôn thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh nãy giờ, trầm giọng nói: “Quách tiên sinh nói như vậy là không đúng, con gái hiện đại nên có cá tính một chút, vị Thạch tiểu thư này thân thủ bất phàm, có gan ra mặt vì người nhà, đánh nhau với một người đàn ông cường tráng, thật sự làm cho tôi rất khâm phục, nếu ai có thể cưới được một cô gái như vậy, quả thật là thượng đế ban ân”.
Quách Bỉnh Liên kinh ngạc, ông biết thái độ làm người của Rhea luôn luôn kín đáo, trừ những việc có liên quan đến Quỹ TS, thì không quản những chuyện khác, chứ đừng nói là chuyện riêng của người ta. Hắn cũng ít tham gia xã giao bình thường, ngay cả bên chính phủ HongKong có mời cũng không nhất định đi, ở HongKong, những gia tộc có chút thế lực đều đang hợp tác với Quỹ TS, và quan lớn chính phủ đều biết hắn, hôm nay vì nguyên nhân mảnh đất nên mới đến đây, lại cùng vào với ông, nên khẳng định là không biết gì cả, không thể tưởng được là lại đột nhiên mở miệng khích lệ Thạch Hiểu Mẫn, hơn nữa còn đánh giá cao quá mức, tựa hồ như vô cùng quen thuộc với Thạch Hiểu Mẫn, không nhịn được hỏi: “Rhea tiên xin, ngài biết Thạch tiểu thư?”
Rhea vội lắc đầu, nói: “Trước đó không biết, chẳng qua hôm nay nếu đã gặp, liền phải làm quen” Đi đến trước mặt Thạch Hiểu Mẫn, giơ tay nói: “Thạch tiểu thư, tôi tên là Rhea, thật cao hứng khi được thấy cô ở đây, về sau có việc gì cứ lên tiếng”.
Thật ra trước kia Rhea cũng đã gặp qua Thạch Hiểu Mẫn, chẳng qua Thạch Thiên bình thường luôn ở bên cạnh nàng, bọn họ không dám xuất hiện trước mặt Thạch Hiểu Mẫn. Bây giờ thấy tiểu chủ nhân Thạch Hiểu Mẫn bị người ta trào phúng khinh thường, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, cũng không quản có bị Thạch Thiên chửi hay không, nhảy ra giữ thể diện cho tiểu chủ nhân. Nếu hắn không nhìn thấy Thạch Hiểu Mẫn tựa hồ có chút ý tứ với Quách Gia Chí, cảm thấy Quách Gia Chí trong tương lai có thể làm con rể Thiên Thạch Thành Bảo, thì đã sớm phát hỏa với Quách gia.