Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 245: Chương 245: Dị năng xâm lấn.




Beila tức giận đến cắn chặt răng, năm ngón tay cấu mạnh xương vai Thạch Thiên, chân khí dũng mãnh vào trong thân thể Thạch Thiên, công kích trực tiếp huyệt Thiên Trung, thực khí đã sớm ẩn núp ở nội tại thân thể đồng thời kích phát, che lại nhâm đốc.

Hai mạch nhâm đốc là trong cơ thể người là đầu mối then chốt của tám mạch, hai mạch này nếu được đả thông tức thì sáu mạch khác cũng tùy theo mà khai thông, nếu này hai mạch bị phong toả, sáu mạch khác cũng bị quản chế. Mà huyệt Thiên Trung là chỗ yếu của con người, người tu hành nếu bị công phá tại chỗ này, thì hai mạch nhâm đốc bị phong bế, tuy không chết, nhưng tu vi bị phế, sau này chỉ có thể bại liệt nằm giường, không thể hoạt động.

Thạch Thiên không nghĩ Beila thâm hiểm như thế, thế nhưng nàng không biết tự lượng sức mình muốn phế đi công lực của hắn. Lời của nàng vừa nói cơ bản đều là lời nói dối, nếu công lực của mình bị phế, chẳng phải giống người thường sao, làm sao còn có thể lại có \"tiềm lực đặc biệt” có thể cho bọn họ nghiên cứu.

Thạch Thiên tùy ý để Beila cấu trên vai, hừ lạnh một tiếng, từ trên ghế đứng lên. Beila năm ngón tay cấu rất nhanh, tự nhiên cũng bị hắn kéo đứng lên.

Beila sắc mặt đột biến, ánh mắt lộ ra vẻ giật mình, hiển nhiên không nghĩ rằng Thạch Thiên đã bị mình khống chế hai mạch nhâm đốc còn có thể thoải mái tự nhiên đứng lên, bộ dáng không hề dị thường. Nhất thời hiểu được Thạch Thiên đáng sợ rất nhiều so với suy nghĩ của nàng, nàng hiển nhiên không thể chế phục hắn, vội vã thu hồi chân khí của mình trong cơ thể Thạch Thiên, nhưng lại phát hiện cỗ chân khí mà mình đã dung hợp thành một cỗ lực lớn bên trong đã không thể tự khống chế, nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Bàn tay của nàng trên vai Thạch Thiên như bị niêm trụ, trở nên bủn rủn vô lực, nhưng không cách nào buông ra.

Thạch Thiên ha ha cười, nói: “Tu vi không tồi, đáng tiếc là quá ít, rõ ràng truyền toàn bộ cho lão tử.\" Nói xong vươn hai tay đem Beila ôm vào trong lồng ngực, một tay tóm chặt thắt lưng, tay kia ôm tại mông của nàng. Chân khí hùng hậu dũng mãnh tiến vào kinh mạch của nàng, nhập thẳng đan điền, đem toàn bộ chân khí còn lại trong cơ thể nàng kích phát toàn bộ, sau đó lại quay về nhập vào trong cơ thể hắn.

Beila bị giữ chặt cả người run lên, lúc Thạch Thiên tức giận đánh sâu vào, toàn bộ thân thể phía dưới cảm giác khó chịu, nhịn không được rên rỉ một tiếng, tựa vào trên người Thạch Thiên. Tuy rằng nàng biết chân khí trong cơ thể mình đang bị Thạch Thiên trộm đi mạnh mẽ. Nàng không thể khống chế được nữa, một chút năng lực phản kháng cũng không có, trên mặt đỏ bừng không khỏi toát ra tuyệt vọng cùng phẫn nộ.

Kỳ thật Thạch Thiên không phải là loại người độc ác như thế. Nếu Beila không có ý muốn phế trừ tu vi của hắn, hắn cũng không làm vậy. Vả lại tâm tính Beila ác độc làm cho hắn giật mình, hắn không oán không thù với nàng, thế nhưng nàng quyết xuống tay phế bỏ tu vi của mình, cho nên mới lấy độc trị độc. Hắn quyết định phế bỏ tu vi của nàng, để tránh sau này cho những người khác trong toà thành Thiên Thạch rơi vào trong tay nàng.

Chỉ chốc lát, chân khí trong nội tại đan điền Beila đã bị Thạch Thiên đánh cắp không còn một chút, chỉ còn một ít chân nguyên, nếu Thạch Thiên ác tâm đem một chút chân nguyên còn lại ấy trong cơ thể của nàng cũng lấy đi, Beila ngay cả một thân thực khí tinh thuần cũng không còn, thì ngay cả hoạt động của người thường cũng không làm được, tê liệt thành một phế nhân chân chính.

Thạch Thiên buông tay đặt trên mông Beila ra, tay kia thì vẫn đang ôm eo của nàng, tránh cho nàng ngã ra đất, sử dụng lực đem nàng đứng vững. Hướng một bên ghế sô pha đặt nàng xuống, trên mặt đỏ ửng liền dần dần biến mất, trở nên tái nhợt vô cùng, ánh mắt cũng không có sáng ngời như lúc ban đầu, nhưng trong ánh mắt ý hận lại càng sắc bén, dường như muốn dùng ánh mắt đem Thạch Thiên cắt thành mảnh nhỏ.

Ngay lúc Thạch Thiên đặt thân thể suy yếu của Beila vào sô pha, trong mắt Beila hiện lên một tia kiên cường, giơ hai tay vòng qua cổ Thạch Thiên, ra sức ôm lấy đầu Thạch Thiên, hung hăng hôn lên môi Thạch Thiên.

Thạch Thiên như bị mê hoặc, không hiểu đây là lúc nào mà nàng ta còn có thể nổi \"sắc tâm\" lên như thế, nghĩ thầm chẳng lẽ nàng nghĩ quẫn vì toàn bộ chân nguyên bị phế, nàng sống không được bao lâu, cho nên muốn trước khi chết hưởng thụ một lần thân mật, để tránh mang theo tiếc nuối rời đi khỏi thế giới này sao? Dục hỏa của hắn đã sớm bị Beila gợi lên, hắn đáp ứng hôn lại nàng rõ ràng rất nồng nhiệt.

Trong lúc hai người đang triền miên, bỗng nhiên nàng dùng trán cụng thẳng một cái thật mạnh vào cái trán Thạch Thiên, một tia điện lưu dị năng giống như mũi nhọn nhập trong huyệt ấn đường của Thạch Thiên. Nơi này đúng chỗ đan điền, là chỗ huyền quan, yếu ớt đến cực điểm, mặc dù Thạch Thiên là người mang ngàn năm công lực, chợt bị ngoại lực xâm nhập cũng cũng không chịu được.

Hơn nữa, ngoại lực này cực kỳ quái dị, không giống với công lực nghìn năm của Thạch Thiên, tuy rằng phi thường nhỏ bé yếu ớt, nhưng nhất thời không khống chế được nó, ở huyền quan đấu đá lung tung. Cũng bởi vì Thạch Thiên chưa chuẩn bị tâm lý, hắn định phế bỏ chân khí mà Beila còn phản kích lại, hơn nữa đúng lúc triền miên dục vọng nên có chút mê muội, vì vậy mới có thể làm cho năng lực kỳ quái này không hề bị ngăn trở vọt vào huyền quan.

Nếu là người thường chỉ sợ đã đổ máu, chết bất đắc kỳ tử, nhưng Thạch Thiên không phải là người thường, tu vi ngàn năm cộng thêm chín lần sống lại, toàn thân khí mạch, huyệt đạo kiên cường dẻo dai gấp vạn lần so với người thường. Chân nguyên Thạch Thiên bị năng lượng quái dị kia kích phát, nhưng hắn vẫn cố gắng bảo vệ cho huyền quan, đồng thời thân thể Beila cũng bị hắn kích phát chân khí. May mắn Thạch Thiên chạy tới sô pha bên cạnh, vừa vặn Beila bị đẩy ra, cả người lướt ngang qua ghế sopha hai mét, đụng vào trên tường mới dừng lại, đem thân thể Beila bắn trở về, nằm trên tấm thảm.

Thạch Thiên cũng không đứng vững, lui hai bước, đề khí muốn tiêu trừ dị năng huyền quan này, nào biết loại cỗ dị năng này chẳng những không thể dung nhập vào trong chân khí của hắn, mà cũng không cách nào đem tống khứ khỏi huyền quan. Thạch Thiên đành phải tạm thời dùng chân khí bao vây lại, phòng ngừa nó đấu phá lung tung, sau đó đi đến bên cạnh Beila, thấy khóe miệng nàng có một vết máu, lấy tay nhẹ nhàng lau sạch vết máu.

Beila không phản ứng gì cả, hiển nhiên nàng đã hôn mê bất tỉnh. Thạch Thiên cẩn thận dò xét, cảm giác hơi thở tuy rằng mỏng manh vô lực, nhưng vẫn bình thường, không ảnh hưởng đến tính mạng, vì thế hắn nâng Beila lên, đặt vào ghế sô pha, cùng ngồi bên cạnh nàng, lẩm bẩm: \"Kỳ lạ… Đây là công phu gì…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.