Beila gật đầu nói: “Đương nhiên là hiểu lầm rồi, chúng tôi muốn anh thật lòng giúp đỡ, nhưng chúng tôi không có ý miễn cưỡng anh, làm sao có thể dùng từ “bắt” để hình dung. Rượu này, tuy rằng có pha thêm một vài hương liệu khác, có thể không giống như suy nghĩ của anh, đồ mà cho thêm vào trong rượu là loại hương liệu đặc biệt do tổ chức của chúng tôi nghiên cứu, phát hiện ra một số bí mật về di truyền học, hòa tan trong rượu sau đó dùng để uống, sẽ làm cho trạng thái thần kinh của con người sẽ trở lên nhẹ nhàng. Đối với cơ thể không những không có hại, mà còn có tác dụng dưỡng khí, làm cho cơ thể khỏe mạnh. Các nhà khoa học thường xuyên tổ chức công tác nghiên cứu khiến cho tinh thần luôn ở trạng thái căng thẳng, mất ngủ kéo dài, đó là bệnh chung, cho nên một số chuyên gia dựa vào vị gốc nghiên cứu ra loại hương liệu mới. Là tôi đoán rằng anh mới từ HongKong sang, đi đường dài cũng mệt, hơn nữa do chênh lệch về thời gian nên rất dễ mệt mỏi, cho nên tôi mới pha thêm một chút hương liệu đặc biệt vào trong rượu, không ngờ lại khiến anh hiểu lầm”.
Thạch Thiên thầm nghĩ mình có có thể dọa nạt được cô gái này, chỉ dựa vào tình huống như vừa rồi bị mình thử phản ứng, là biết là người này tâm hồn bất lường. Nhưng cô ta lại không nghĩ rằng rượu này không thể làm cho mình say được. Hiện tại,dĩ nhiên là tìm lý do lừa gạt mình, thật sự là coi mình là đứa trẻ 10 tuổi sao?
Nhưng mà loại hương liệu này quả thật không giống như hương liệu bình thường. Mùi vị có cảm giác tự nhiên và rất thoải mái, với lại không ảnh hưởng đến hương vị nguyên bản của rượu. Bên cạnh đó, Thạch Thiên cũng có phần không quan tâm đến sức khỏe, nói đến giấc ngủ thì hắn chẳng thèm quan tâm. Quả thật, hương liệu này dùng để chữa chứng mất ngủ, đúng là loại thuốc tốt không gì sánh bằng.
Thạch Thiên không nhẫn nại, nói: “Mặc kệ có phải lão tử hiểu lầm hay không, các cô muốn nghiên cứu tôi chắc không phải chuyện đùa đâu nhỉ?”
Beila gật đầu, trong mắt lộ rõ ánh mắt rất thành khẩn, tay khẽ chuyển động, xuất hiện một cỗ lực càng lớn dần.
Thạch Thiên cười ha hả và nói: “Việc chỉ đơn giản vậy thôi à? Nói sớm một chút, chẳng lẽ tôi lại không vì nhân loại mà cống hiến?”
Mắt Beila sáng lên, hỏi: “Nói như vậy, Thạch tiên sinh tình nguyện nhận lời tổ chức nghiên cứu của chúng tôi rồi sao?”
Thạch Thiên nói: “Không thành vấn đề. Bây giờ cô có thể nói cho lão tử về tình huống khi mất tích của Alex.”
Beila nói: “Được rồi, nhưng tôi không biết nhiều lắm, tôi sợ sẽ làm cho anh thất vọng. Hy vọng anh nghe xong, không được đổi ý về vụ trao đổi của chúng ta”.
Thạch Thiên lắc đầu liên tục, nói: “Không có chuyện đó, cô chịu nói là may cho tôi lắm rồi”.
Beila nói: “Đó là chuyện của hơn 4 năm trước. Lúc đó, tôi còn ra sức học lên tiến sĩ ở Anh, chứ không ở Paris, cha tôi thường xuyên ra ngoài khảo sát, bình thường hai cha con rất ít gặp nhau, nhưng duy trì mỗi tháng đều có vài cuộc trò chuyện qua điện thoại. Nhưng tôi phát hiện ra hai tháng trước khi cha mất tích, ông ấy không liên lạc với tôi một lần nào. Tôi gọi điện cho ông ấy nhưng đều là không gọi được, tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Tôi lập tức trở về Paris, phát hiện ra cha tôi và hai trợ lý của ông ấy đều mất tích, đồ đạc trong văn phòng làm việc cũng không còn nữa”.
Thạch Thiên hỏi: “Cụ thể là thời gian nào?”
Beila nói: “Tôi đến Paris vào tháng 12 năm 2005, sau khi phát hiện tình huống dị thường, tôi lập tức liên hệ với người nhà của hai trợ lý. Người nhà họ cũng nói như vậy, khoảng thời gian khoảng 2 tháng không liên lạc với gia đình, cho nên họ lập tức đi báo cảnh sát. Cha tôi mất tích khoảng tháng 12 năm 2005”
Thạch Thiên hỏi: “Vậy phòng nghiên cứu của cha cô nơi nào? Có thể đưa tôi đi xem một chút được không? ”
Beila gật đầu nói: “Được thôi, vị trí này chính là phòng nghiên cứu của cha tôi, còn văn phòng làm việc trên tầng 2, anh có thể lên đó xem”.
Thạch Thiên đã đoán được đây là phòng nghiên cứu của Alex, cho nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Hắn cười gượng và nói: “Lão tử đã lên đó xem qua rồi”.
Beila nhíu mày liếc mắt nhìn Thạch Thiên, cô nói: “Tôi nhớ rõ phòng làm việc trên tầng khóa mà…”
Thạch Thiên không ngượng ngùng liền trả lời: “Không sai, là khóa cửa”.
Beila trừng mắt liếc Thạch Thiên một cái, rõ ràng anh ta tự tiện xông vào văn phòng của cha mình nên cô vô cùng bất mãn không vui, nhưng cô cố kìm nén không lời trách mắng, chỉ là hỏi han bình thường: “Thế anh có phát hiện được điều gì không?”
Thạch Thiên cười gượng nói: “Lão tử phát hiện cô nói rất đúng, không lừa gạt tôi, đồ đạc trong phòng bị người khác mang đi hết rồi”
Beila hắng giọng nói: “Xem ra ý của anh nói, hình như không tin tưởng tôi”.
Thạch Thiên thầm nghĩ, đây không phải là nói nhảm, từ khi lão tử sống lại đến nay gần một năm, trong số người ta gặp thì người không đáng tín nhiệm chính là cô đó. Ta tin cô mới là lạ! Thạch Thiên nhếch miệng cười cười, tỏ vẻ cam chịu, Thạch Thiên quả thật không thể nào tin nàng.
Beila cảm thấy để ý, nhưng Thạch Thiên cười rất tươi làm cho nàng trong lòng không khỏi rung động. Thế nhưng không thể phát tác, hơn nữa hiện tại nàng cũng không muốn cùng Thạch Thiên vì câu nói mà xung đột, đành phải nhẫn nhịn. Cảm giác trước mắt thoạt nhìn chàng thiếu niên này hình như ý nghĩ rất đơn giản, ngây thơ không có tâm địa gì. Có thể, chính vì tính cách đơn giản và thẳng thắn của anh ta, ngược lại sẽ làm cho người ta có cảm giác không cách xuống tay.
Beila cũng rất rõ ràng và thẳng thắn nói: “Đó là một số tình hình tôi biết được và đã nói hết với anh rồi, bây giờ anh phải thực hiện lời hứa với tôi rồi”.
Thạch Thiên tức giận nói: “Không thể được, chuyện đó coi như cô chưa nói gì với tôi. Sự tình đó, tôi đã biết rồi, cần gì hỏi cô?”
Beila nhìn Thạch Thiên tức giận, nói một mạch, trong lòng cảm thấy vạn phần vui sướng, mỉm cười nói: “Hình như trước đó sự việc đã được nói trước cho anh, tình hình tôi biết không được nhiều lắm, đó là anh muốn tôi nhất định phải nói. Lúc đó tôi lại không ở Paris, anh bảo tôi có thể biết được bao nhiêu.”
Thạch Thiên thiểu não nói: “Vậy mẹ cô đâu? Mẹ cô dù sao cũng không sang Anh, chắc là ở Paris! Đưa tôi đi gặp bà ấy”.
Beila mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, lại làm cho anh thất vọng rồi. Cha tôi chỉ có hứng thú với công việc, chưa từng kết hôn và cũng chưa bao giờ sinh con”.
Thạch Thiên nói: “Thế cô ở đâu đến?”.
Beila nói: “Tôi là con gái nuôi của cha tôi, nhưng rất ít người biết, Nếu anh tò mò, cũng không có gì không thể nói cho anh biết, coi như chúng tôi cảm ơn anh đã giúp đỡ và đồng hành cùng tổ chức trong công tác nghiên cứu. Biếu tặng tin tức cá nhân đi”.
Thạch Thiên nghĩ thầm khó trách trong số giấy tờ Becker đưa cho, không có tư liệu gì về vợ của Alex. Hóa ra hắn vốn dĩ không có vợ, đáng trách tên Becker này không viết rõ ràng. Chỉ được hỏi: “Ngoài hai trợ lý, cha cô còn có người nào thân cận bên cạnh nữa không? Hoặc có kẻ thù nào không?”.
Beila nghiêng mặt đi và nói: “Cha tôi tính cách tương đối quái gở, bình thường trong cuộc sống là hai người trợ lý chăm sóc ông ấy, căn bản là tính ông ấy không hợp với ai. Sau khi báo cảnh sát, thì cảnh sát cũng không tìm thấy dấu vết nào liên quan, chỉ có thể tạm thời nhận định mất tích không rõ nguyên nhân. Nhưng tôi đã từng nghe cha tôi kể một số chuyện cũ, tuổi trẻ ông có mấy tình nhân”.
Thạch Thiên nói: “Thật à!... Ở nơi nào vậy? Có thể tìm được không?”
Beila lắc đầu cười và nói: “Cha tôi có thói quen ghi nhật ký, cũng có thể tìm thấy trong quyển nhật ký có ghi chép lại?”
Thạch Thiên tức giận nói: “Thế lấy cho tôi xem được không?”
Beila tiếp tục lắc đầu cười nói: “Quyển nhật ký là vật phẩm riêng tư cá nhân, có lẽ tôi không có quyền lấy quyển nhật ký ra cho anh xem”.
Thạch Thiên buồn phiền nói: “Lão tử không phải muốn xem chuyện riêng tư của ông ấy, chẳng lẽ cô không muốn tìm thấy cha cô sao?\" Kỳ thực Thạch Thiên yêu cầu xem nhật ký, đó cũng là vì muốn tìm hiểu tình nhân của Alex là ai, ở đâu? Tình của những năm trước kia cho dù tìm ra, nghe chừng cũng không cung cấp được manh mối gì. Mục đích chính của Thạch Thiên là muốn xem trong nhật ký của Alex có bản ghi chép về nội tại sinh mệnh hay không.
Beila cười nói: “Tôi đương nhiên hy vọng anh có thể tìm thấy cha tôi, nhưng tôi quên nói với anh quyển nhật ký của cha tôi để ở phòng làm việc trên tầng. Anh đã qua đó xem rồi, chắc hẳn đã xem qua quyển nhật ký rồi, nên anh rõ hơn ai hết là quyển nhật ký còn hay không? Cho nên tôi muốn lấy cho anh xem cũng không được. Nếu anh vẫn còn hứng thú với quyển nhật ký, thì anh phải tìm ra cha tôi trước, sau đó tìm ông ấy sẽ cho xem”.
Thạch Thiên tức giận mắt nổ đom đóm mắt, há hốc mồm, hiểu được ở Beila là cố tình đùa giỡn mình, trách mắng: “Nếu tìm được cha cô thì lão tử còn xem quyển nhật ký làm gì.” Quả thực với tính cách của Thạch Thiên, nếu trước mặt không phải là nữ giới thì hắn đã tát cho đối phương rụng răng. Lúc này, Thạch Thiên dõi theo Beila, không còn chút hy vọng.
Beila biến sắc, tay khoát lên vai Thạch Thiên, nặng giọng nói:”Anh đã quên đồng ý gì với tôi sao?”
Thạch Thiên giả vờ hồ đồ nói:”Đồng ý với cô cái gì?”
Beila nói:” Anh đồng ý rằng chỉ cần tôi nói cho anh manh mối, anh sẽ cùng tôi trở về trong tổ chức để các chuyên gia tiến hành nghiên cứu năng lực bên trong người của anh, mới vậy mà đã quên sao?”
Thạch Thiên cười nói:”Thì đó là việc nhỏ, tất nhiên nhớ rõ, chỉ vì hiện tại tôi không rảnh, cô nói cho tôi biết địa chỉ, chờ khi tôi rảnh sẽ tự đi tìm bọn họ.”
Beila trừng mắt nhìn Thạch Thiên, lạnh lùng nói:”Anh sẽ không đổi ý chứ.”
Thạch Thiên lắc đầu nói: “Tạm thời còn chưa đổi ý, nhưng lão tử vẫn hứa giúp cô đi tìm cha, sự việc phải phân chia trước sau, đợi khi tìm được Alex rồi sẽ bàn, thực tình tôi muốn đi cùng các chuyên gia trong tổ chức của cô, biết đâu họ có thể giúp tôi đỡ bận rộn” Nói vậy nhưng không phủ nhận sau này sẽ đổi ý.
Beila cười nhạt nói: “Không ngờ anh lại nói chuyện như kẻ vô lại như vậy.” Đồng thời, tay Beila chậm rãi đưa một cỗ lực lớn vào các khí mạch của Thạch Thiên, chỉ cần Thạch Thiên có điều gì khác lạ, lập tức có thể ngăn cản không cho Thạch Thiên hành động.
Thạch Thiên vờ như không biết, để cho chân khí của nàng tự do đi vào các kinh mạch của mình. Cuộc đời hắn hận nhất người nào coi hắn như tên trẻ con, trước mặt tổ tông mà cậy mình nhiều tuổi, cũng không để ý hắn là kẻ cướp, kẻ cướp và lừa đảo, khi cần chơi xấu cũng sẽ không khách khí, ha ha cười nói: “Làm vô lại có gì mà không tốt, không thể ràng buộc, tự do tự tại.”