Thạch Thiên bỗng nhiên phát hiện thực khí đã ngưng tụ tại đan điền của Beila, dường như nàng đã vận sức chỉ chờ phát động, rồi xuất hiện một cỗ lực rất lớn đang lưu động ở lòng bàn tay. Cánh tay của Beila vẫn khoát lên trên vai hắn, Thạch Thiên cũng hiểu được Beila thể nào cũng ôm hắn, ghé vào tai những lời nói ngọt ngào, mục đích hiển nhiên là muốn hắn phân tâm, để nàng có thể bất ngờ hành động
Thạch Thiên thu hồi chân khí, trong lòng cười thầm, đã đoán ra ý đồ của Beila nhưng Thạch Thiên giả vờ như không biết, Thạch thiên nói: “Trước tiên, cô phải nói cho lão tử biết phương pháp nghiên cứu như thế nào. Hơn nữa người trong toà thành có có điểm nào khiến cho cô hứng thú, có thể bọn họ sẽ không cho cô nghiên cứu, tốt hơn hết là nên nói trước với bọn họ để bọn họ yên tâm mà hợp tác với cô.”
Tuy Thạch Thiên nói như vậy, nhưng hắn cũng quyết sẽ không cho phép người trong toà thành đến đây. Đám người Beila rõ ràng bụng dạ khó lường, dụng ý bất lương, cái gọi là nghiên cứu tuyệt đối không phải đều có lợi cho toà thành. Hắn cũng sẽ không để cho người nào trong toà thành luôn tận tâm và trung thành với hắn phải chịu nguy hiểm.
Hơn nữa Thạch Thiên nghi ngờ về sự mất tích của Alex là có thật hay không?
Beila không khỏi mỉm cười nói: “Chúng tôi cũng không phải kẻ sát nhân tất nhiên sẽ không làm gì có hại đến người trong toà thành.”
Thạch Thiên ngạc nhiên nói: “Nhỡ bọn họ không có hứng thú?”
Beila nói: “Bọn họ sẽ cảm thấy hứng thú vô cùng.”
Beila cười cười nói tiếp: “Loài người được xưng là đứng đầu vạn vật, sinh mệnh chính là một bảo tàng vĩ đại ẩn chứa nhiều điều huyền bí, nếu tự mình tiềm kiếm khai phá thì sẽ bị người khác lợi dụng.
Hiện nay, loài người chúng ta tìm hiểu về số mệnh chỉ là dừng lại ở lớp vật chất địa tầng trên mặt, loài người đang chứng kiến những lực lượng sinh mệnh thần bí biểu hiện ra những hành động siêu việt, khi đó ngoại trừ cảm thấy ngạc nhiên cùng sự cảm phục ra, còn lại có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả.”
Thạch Thiên không rõ Beila nói này nói nọ để làm gì, Thạch Thiên ngỡ ngàng nói: “Thật không…?”
Beila kiên nhẫn đưa ra ví dụ: “Tất nhiên rồi! Chẳng hạn như ở Nauy có người đàn ông, năm 1398 có người này sinh bệnh rồi bước vào giấc mộng. Từ đó anh ta mê man bất tỉnh. Thú vị hơn là, khi mê man hai mắt anh ta vẫn mở to, hơn nữa đối với mọi thứ chung quanh đều tự động phản ứng. Nếu ai cho anh ăn cơm, anh ta sẽ há miệng, nhưng cho dù thế nào đi nữa anh ta cũng bất tỉnh. Sau 16 năm mê man, anh ta tỉnh lại, vợ và con gái đã trưởng thành đi tới trước mặt, anh ta không nhận ra họ. Rất kỳ lạ mười sáu năm qua anh ta vẫn như thế không hề già yếu, bộ dạng của mười sáu năm về trước, thế nhưng một năm sau anh ta bắt đầu già yếu nhanh chóng, biến thành một cụ già. Ba năm sau anh ta qua đời.”
Thạch Thiên đùa cợt nói: “Lão tử còn tưởng rằng người này trường sinh bất tử, hóa ra so với người khác anh ta chỉ sống mười sáu năm vô ích, việc này có thật không?” Nghĩ thầm tuy rằng người này khác hẳn mình nhưng có điểm chung là đều khiến cho người khác khó hiểu.
Beila gật đầu nói: “Thật mà, rất nhiều học giả, trong đó có cha tôi, cảm thấy hứng thú với việc này cũng từng đến Nauy khảo sát và nghiên cứu để phá giải, nhưng không ai có thể giải thích được. Thực ra từ xưa đến bây giờ hiện tượng này nhiều vô số kể khó mà lý giải được, chuyện này chỉ là ví dụ nhỏ.”
Thạch Thiên không khỏi phấn khởi nói: “Vậy… có trường hợp nào trường sinh bất lão, chết đi rồi sống lại hay không, nói cho tôi nghe.”
Beila trừng mắt liếc Thạch Thiên một cái, tức giận nói: “Trường sinh bất lão chỉ có trong truyền thuyết, tôi biết người Phương Đông vẫn có ảo tưởng này, nhưng chỉ là ảo tưởng mà thôi, bất luận sinh mệnh gì đều có quá trình biến hóa từ hưng thịnh đến suy vong, mặc kệ là con người hay thực vật, sinh mệnh không thể tồn tại vĩnh hằng, ví dụ như chết đi mà sống lại và trường sinh bất lão đều là một.”
Thạch Thiên cũng trừng mắt liếc Beila một cái. Nghĩ thầm rằng: “Các người nông cạn quá, không có kiến thức, lão tử đây chính là ví dụ mà không thấy sao?”.
Beila nói tiếp:” Có điều là cha tôi cho rằng, con người sau khi chết, sinh mệnh sẽ tồn tại một dạng năng lượng khác trong vũ trụ, bất luận nó là sinh vật gì cũng sinh ra năng lượng vật chất, nhưng đây chỉ là suy đoán và tưởng tượng, nhân loại muốn tìm hiểu cũng phải chứng minh từng bước, cần thời gian rất dài.”
Thạc Thiên nói: “Tổ chức của cô chính là nghiên cứu việc này phải không?”
Beila gật đầu nói: “Đúng vậy, ở loài người còn có rất nhiều hiện tương kỳ quái, có nhiều trạng thái sức mạnh ẩn tiềm tàng. Loại khả năng tiềm tàng biểu hiện ở rất nhiều phương diện, ví dụ như có người gặp phải tình huống cấp bách, sẽ bộc phát ra năng lượng bộc mà ngày thường không có, có thể làm được những việc mà ngày thường không có khả năng làm được, trợ giúp mọi người vượt qua nguy hiểm. Ước chừng có 50% bệnh tật không cần trị liệu có thể tự lành. Theo anh, những điều đó có phải rất kinh người hay không?”
Thạch Thiên nghĩ về những sự tình phát sinh kinh người đó, liền nói: “Quá bình thường!.”
Beila nói: “Thực ra trước kia cũng có nhà khoa học tiến hành khai phá cùng nghiên cứu khả năng tiềm tàng trên cơ thể con người, nhưng bởi vì khả năng tiềm tàng của loài người biểu hiện ở rất nhiều phương diện, vẫn không có kết quả gì rõ rệt. Cho nên chúng ta mới tổ chức hội học thuật, tìm hiểu cộng đồng. Mục đích là có thể nhận ra khả năng tiềm tàng, cũng khai phá sử dụng, để thay đổi cuộc sống nhân loại, thậm chí thay đổi cả thế giới.”
Thạch Thiên hỏi: “Cái đó có quan hệ gì đến toà thành Thạch Thiên, tiềm lực bọn họ so với người khác đặc biệt phải không?”
Beila lắc đầu nói: “Tiềm lực của mỗi người cũng không giống nhau, nhưng trình độ khác nhau, cơ bản tính chất giống nhau. Phải nói trên cơ bản con người vừa sinh ra, mà bắt đầu tự mình tiến hành khai phá sử dụng tiềm lực. Ví dụ như học đi đường, chạy trốn, đọc sách, làm việc đều là ở khai phá tiềm lực, nhưng chính thức khai phá xuất hiện thật sự là rất ít. Về phương diện trí lực mà nói, đại não con người ước chừng có 140 triệu tế bào não, mà nhân loại cả đời sử dụng nhiều nhất bất quá 10 triệu, nếu tất cả đều được khai phá, chỉ là đại não một người thì cũng đủ cất chứa được tri thức nhân loại. Bản thân người của toà thành không khác gì những người khác, nhưng bọn họ học tập từ nhỏ một loại phương pháp, thân thể phát ra một loại năng lực, làm những việc mà người khác không thể làm được, sinh lực và thể chất mạnh hơn rất nhiều so với người khác.”
Thạch Thiên nhớ lại tâm pháp Beila còn mạnh mẽ không kém tâm pháp mà mình dạy tòa thành, bản thân không rõ người ta làm sao có thể luyện chế ra nội lực tinh luyện như vậy, hắn giả bộ ngu ngốc hỏi: “Cho nên các cô vẫn muốn đi bắt mấy người trong tòa thành về nghiên cứu phải không?”
Beila cười nói: “Ai trong đó cũng không phải là người bình thường, chúng ta sao dám đi bắt, vốn dĩ chúng tôi rất muốn mời người trong tòa thành trợ giúp nghiên cứu, khai phá tiềm lực của con người.”
Thạch Thiên đương nhiên không tin lời của Beila, bởi vì công lực của Beila tuy rằng không thâm hậu, nhưng vô cùng tinh thuần, vả lại kinh mạch toàn thân đều được đả thông, chân khí thông suốt, nội lực mạnh mẽ, người trong tòa thành có thể thắng được nàng cũng đếm trên đầu ngón tay. Thạch Thiên biết rõ ràng, dù cho Beila không có khả năng tự mình đả thông kinh mạch toàn, nhất định có cao nhân vận công giải khai cho Beila, tựa như chính mình đả thông cho chị em Thạch Lệ.
Chẳng qua cao nhân kia chỉ là khai thông kinh mạch đang đóng của Beila, không như Thạch Thiên không những khai thông, mở rộng mà còn cải tạo thêm kinh mạch cho Thạch Lệ. Beila từ thuở nhỏ không tu luyện nội công tâm pháp, mặc dù toàn thân kinh mạch khai thông, muốn luyện tới nội lực thâm hậu như Laurent nhưng không có khả năng, ngay cả Pierre hay đám người cũng không đủ sức đuổi theo.
Người đả thông được khí mạch này cực kỳ nguy hiểm, thực lực người này khá cao cường, nếu không đã không thể đả thông khí mạch của người khác, nói nghiêm trọng còn có thể hại tới tính mạng người khác, thậm chí sẽ làm bản thân mình bị thương. Với tu vi một trăm năm của Laurent, cũng không dám vì hắn người thi công thông đóng, như vậy có thể thấy được tu vi người này tu vi rất cao cường.
Sau lưng Beila có nhân vật lớn như vậy, làm sao phải sợ hãi người trong tòa thành, mà không dám mạo phạm. Vả lại tâm pháp của Beila và tâm pháp của mình truyền dạy cho người trong tòa thành, vận hành chân khí cực kỳ giống nhau, vài lần làm cho cô ta nghĩ lầm chính mình học tâm pháp của người trong tòa thành, hơn nữa tu luyện ra thực khí tinh thuần, có thể nói tu luyện nội công tâm pháp là lẽ thường, hẳn là cao hơn nữa chính mình từng dạy tâm pháp cho người trong tòa thành. Nếu bọn họ chỉ vì nghiên cứu nội công tâm pháp của người trong tòa thành thì làm sao có thể thấy được tiềm lực của con người, căn bản không cần phải tìm người trong tòa thành hỗ trợ, chính mình nghiên cứu sở học tâm pháp của mình là được, trong đó tất nhiên phải có nguyên nhân khác.
Thạch Thiên bình tĩnh hỏi: “Vậy tại sao vừa rồi lão tử bảo họ đến trợ giúp cô, rồi cô lại nói không cần?”
Beila thản nhiên nói:” Bởi vì… năng lực của anh biểu hiện ra ngoài, rõ ràng so với người trong toà thành rất đặc biệt.”
Thạch Thiên sửng sốt nói: “Lúc đầu các cô muốn bắt người cho nên khó trách mời lão tử uống loại rượu này.”