Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 395: Chương 395: Hành động bị hủy bỏ .




Đi vào là Braid, phía sau còn đi theo ba người, đúng là Samuel, Sidney cùng Stuart mặc quân phục, sự chú ý của Helen nhất thời bị ba người này hấp dẫn, đoán thân phận của ba người bọn họ cùng với ba trăm binh lính trên bờ cát có quan hệ. Samuel, Sidney cùng Stuart cũng chủ động tự giới thiệu, vẫn là trên danh nghĩa công ty bảo an.

Helen đương nhiên cũng biết công ty bảo an thực tế là làm cài gì, sau khi mời mọi người vào ngồi xuống, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Mấy trăm binh sĩ trên bờ cát hẳn là người của công ty bảo an các ngài? Dẫn bọn họ đến Mỹ muốn làm cái gì?”

Ba người Samuel thong dong cười cười, nhìn về phía Braid. Braid mặt mang nụ cười tiệp lời: “Cô Helen, không nói gạt cô, từ ngày hôm trước khi Washington truyền ra tin tức chủ nhân chúng tôi gặp nạn, chúng tôi liền triệu tập tất cả người có thể dùng, chuẩn bị cùng nước Mỹ đồng quy vu tận.”

Helen nghĩ thầm mình suy nghĩ quả nhiên không sai, cau mày nói: “Các người can đảm tôi rất bội phục, cũng không hoài nghi năng lực của các người, nhưng mấy trăm người đã nghĩ đi đối kháng với một cường quốc quân sự, không khỏi… Quá cẩu thả, quá xúc động.”

Braid cười nói: “Đồng quy vu tận quả thực là nói có chút khoa trương, nhưng chỉ là cấp cho nước Mỹ chút phiền toái mà thôi.”

Stuart hiển nhiên không phục, không nhịn được nói: “Cái này không phải như các ngươi đánh Iraq, chiến trường là chính quốc nội của Mỹ, đều là trong các thành phố lớn, tôi cũng không tin quân đội Mỹ dám phóng tên lửa vào các thành phố này, chỉ bằng cảnh sát cùng đám binh lính mới tập cầm súng này… Hừ hừ…” Lời còn chưa dứt, Samuel ngồi bên cạnh hắn đã đá một cước ngăn lại, đành phải ngậm miệng hừ hai tiếng, bất quá ai nấy đều thấy được đến, hắn căn bản không đem năng lực tác chiến của cảnh sát cùng binh lính Mỹ để vào mắt.

Samuel thản nhiên nói: “Stuart thẳng tính, tổng thống xin không nên để ý, bất quá chúng tôi có cuồng vọng, cũng không đến nỗi cho rằng mấy trăm người có thể đối kháng với quân đội Mỹ. Ba trăm người trên đảo này là ngày hôm qua tôi tạm thời điều động từ Los Angeles lại đây để bảo vệ cho tổng thống. Những thành viên khác còn đang ở trong Los Angeles, đám người của Stuart thì ở San Francisco, người của Sidney thì ở Sacramento. Đương nhiên cũng không chỉ nhắm vào California, người mà ba người chúng tôi dẫn đến chỉ là một phần nhỏ tham dự vào hành động lần này.”

Helen hít một hơi khí lạnh, trừng mắt nói: “Các ngươi… Các ngươi vì tiền mà có dũng khí làm như vậy sao? Chẳng lẽ không sợ bị quy vào phần tử khủng bố. Tương lai còn nơi nào để cho các người dung thân chứ?”

Samuel vẫn thản nhiên nói: “Chúng tôi không phải vì tiền, ít nhất tôi không có lấy tiền.”

Sidney cùng Stuart đồng thanh nói: “Tôi cũng vậy.” Nói xong ba người nhìn nhau mà cười ha hả, trong tiếng cười mang theo sự tự hào khó có thể che dấu, phảng phất như tham gia vào hành động lần này là một vinh hạnh lớn lao.

Helen trong lòng lúc này chỉ còn lại sự khiếp sợ, nghĩ không ra tòa thành Thiên Thạch còn có lực hiệu triệu lớn như vậy, hơn nữa chỉ là tại California đã vận dụng ba tổ chức lính đánh thuê. Nếu thật ở tại các thành phố quan trọng đều ẩn nấp một đội lính đánh thuê, như vậy chẳng phải cả trăm đơn vị lính đánh thuê sao? Lại nhìn Braid hỏi: “Ngài rốt cuộc đã mời bao nhiêu lính đánh thuê đến Mỹ?”

Lấy thống kê tình báo của Mỹ, hiện tại tổng cộng tổ chức lính đánh thuê toàn cầu chỉ có hơn ba trăm nhà. Bất quá có thể lấy danh nghĩa công ty bảo an công khai mời chào làm ăn chỉ có hơn một trăm nhà, nhân số cũng không giống nhau, từ mấy trăm người tới mấy ngàn người. Một bộ phận tổ chức lính đánh thuê trong đó sau lưng có quốc gia ủng hộ, thậm chí là quân đội của quốc gia đó âm thầm thành lập, nước Mỹ hàng năm cùng các tổ chức lính đánh thuê hợp tác chi phí cũng lên tới hơn mười triệu đôla. Helen tin tưởng lính đánh thuê có bối cảnh quốc gia khẳng định sẽ không tham gia vào hành động của tòa thành Thiên Thạch nhằm vào nước Mỹ, nhưng trừ những tổ chức này ra, thì tổ chức lính đánh thuê còn lại chẳng phải là gần nửa số đều bị bọn họ triệu tập đến? Nếu như đồng thời tại các thành phố lớn của Mỹ phát khởi hành động, đem hệ thống thông tin, giao thông, tài chính tất cả đều phá hỏng. Nước Mỹ lập tức sẽ lâm vào tê liệt. Stuart nói một điểm cũng không sai, lính đánh thuê đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ ở trong ngọn lửa chiến tranh rèn luyện ra, hơn nữa đều là dạng liều mạng, bọn họ thích chiến tranh, thậm chí say mê chiến tranh, cảnh sát cùng binh lính bình thường sao có thể là đối thủ của bọn họ, nhưng bọn họ đem chiến trường vào trong thành phố đông dân cư, vũ khí hạng nặng, vũ khí có tính chất sát thương lớn của quân đội Mỹ cùng không quân cơ hồ không có chỗ dụng võ, chỉ có thể trợn mắt mà nhìn bọn họ không kiêng nể phá hoại.

Braid nghe Helen âm thanh hơi chút phát run, lúng túng nói: “Bởi vì thời gian vội vàng, cũng không phải tôi phụ trách liên lạc với bọn họ, hiện tại còn không rõ ràng cụ thể có bao nhiêu người tham dự hành động lần này, đại bộ phận trong đó dùng biện pháp lén nhập cảnh. Bất quá cô Helen không nên lo lắng, hiện tại chủ nhân đã không sao trở về, cô Kim Hinh cũng đã được thả ra, hành động hiển nhiên cũng hủy bỏ, nếu không cũng tuyệt đối không tiết lộ cho cô Helen biết.”

Helen thở phào ra một hơi nói: “Nếu đã hủy bỏ, hy vọng các người lập tức cho những người này rút lui, miễn khiến cho cảnh sát cùng quân đội chú ý, phát sinh xung động không cần thiết.”

Braid gật đầu nói: “Tôi đã cho người liên lạc với bọn họ, chưa nhập cảnh thì tạm thời chờ tin tức, đã nhập cảnh thì cũng đừng coi thường vọng động, rút lui cũng không cần phải gấp gáp, có lẽ cô Helen còn dung được.” Hắn dẫn ba người Samuel tới gặp Helen, đúng là vì dụng ý này.

Helen nào dám lợi dụng lính đánh thuê giúp mình, nếu sử dụng vũ lực, thì lại là thế lực nước ngoài, cho dù thành công lấy lại quyền lực thuộc về mình, cũng sẽ bị đảng phái phản đối mượn điều này án cho các loại tội danh, thậm chí là tội phản quốc, mơ tưởng ngồi ổn ở vị trí tổng thống, vội vàng lắc đầu nói: “Không! Cảm ơn ý tốt, tôi không muốn phiền toái bọn họ, ngài Braid nếu như thực muốn giúp tôi, thì lập tức đưa tôi đi Los Angeles.”

Samuel nói: “Tôi rõ ràng tổng thống lo lắng cái gì, bất quá chúng tôi chỉ muốn bảo vệ ngài an toàn, sẽ không tham dự vào tranh chấp của các người, sau đó cũng tuyệt không tranh thủ lợi ích với ngài, điểm này tôi có thể đảm bảo.”

Helen mới vừa lại muốn cự tuyệt, đột nhiên nhớ tới bởi vì chuyện này mà lâm vào nguy hiểm tuyệt đối không chỉ một mình mình, không thể không vì sự an toàn của bọn họ mà lo lắng, mình cũng phải liên lạc với những người thân tín này, suy nghĩ một chút, trước mắt cũng chỉ có dựa vào những người này để thay mình hoàn thành, liền hỏi: “Như vậy… Có thể giúp tôi liên lạc với một số người hay không, hơn nữa bảo vệ an toàn cho bọn họ, bọn họ hiện tại có thể đã bị người giám sát, phải bí mật tiến hành.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.