Thạch Lệ đối với tòa thành Thiên Thạch hiểu cũng không nhiều, phần lớn nói ra những chuyện trong đoạn thời gian sau khi gặp Thạch Thiên ở tại. Helen không nói một câu, nghe rất chăm chú, chờ sau khi Thạch Lệ nói xong, mới thở dài nói: “Thật nghĩ không ra, người thân mấy trăm năm chưa từng liên lạc lại thông qua một viên đá nhỏ này mà có thể nhận ra được, hơn nữa còn có thể quý trọng sự thân tình với mọi người như thế.”
Thạch Lệ lúc đầu cũng thấy tình thân của Thạch Thiên đối với hai chị em nàng có chút đặc biệt, hiện tại đương nhiên đã biết chị em mình trong mắt Thạch Thiên cũng không chỉ là người thân ngẫu nhiên gặp được, đối với Thạch Thiên mấy trăm năm không có gặp người thân mà nói, đột nhiên nhìn thấy hậu đại cũng không biết có tồn tại hay không của mình, sự vui mừng trong đó so với người thân xa cách lâu ngày gặp lại còn lớn hơn rất nhiều, Thạch Lệ tại tòa thành Thiên Thạch biết được chân tướng tâm tình cũng làm cho nàng cả đời khó quên, cười cười: “Có lẽ là bởi vì Thạch gia chúng tôi ít người, cho nên so với người thường càng quý trọng hơn một ít.”
Trải qua hơn một tiếng nói chuyện với nhau, mặc dù chỉ là Thạch Lệ nói Helen nghe, nhưng không khí đã trở lên dễ dàng hơn rất nhiều, vô hình chung đã kéo gần khoảng cách hai người lại. Helen tò mò hỏi: “Thạch Thiên tuổi còn trẻ như vậy mà đã kế thừa tòa thành Thiên Thạch, hẳn là có rất nhiều truyện cần hắn đi làm mới đúng, hắn sao lại chạy đi HongKong, vừa đi học vừa làm bảo an?” Đi học thì còn được đi, đi học được vài ngày lại đi tạp chí làm bảo an khiến cho Helen cảm thấy khó tin.
Thạch Lệ mỉm cười nói: “Tổng thống Helen, không phải tất cả mọi người đều giống như cô đâu, có lý tưởng cùng mục tiêu cao xa, đại đa số người ta lý tưởng chỉ là cuộc sống vui vẻ vô ưu vô tư, so với cô chỉ có thể dùng từ ích kỷ để hình dung bọn họ.” Có lẽ là do Thạch Lệ nhiệt tình, nên Helen mơ hồ đã đem nàng thành bạn bè có thể chuyện trò, nghe vậy cười hỏi: “Cô thật không cảm thấy tôi là nhân vật chính trị không từ thủ đoạn sao?”
Thạch Lệ nói: “Từ những gì cô phát biểu cùng những biểu hiện một năm gần đây, không giống như là người nói một đằng làm một nẻo. Ồ,… Tôi cũng không có tư cách bình luận về cô, xin đừng để ý.”
Helen vui vẻ nói: “Đương nhiên là không ngại, có được đánh giá về tôi như vậy, so với phần trăm người ủng hộ còn làm cho tôi có cảm giác thành tựu hơn nhiều. Bất quá một năm này cũng cho tôi càng them rõ ràng khoảng cách giữa lý tưởng cùng sự thật, thật sự làm cho người ta khổ não, thậm chí là tuyệt vọng.”
Thạch Lệ nói: “Hy vọng sẽ không làm cho cô thay đổi, có lẽ mọi người cảm thấy Thạch Thiên phi thường đặc biệt, thật ra hắn là một người rất đơn giản, tối thiểu hắn chỉ muốn một cuộc sống vô cùng đơn giản, cho nên mới rời khỏi tòa thành Thiên Thạch đi HongKong, không biết cô có tin hay không, là bởi vì em tôi tìm một công việc tại tạp chí, Thạch Thiên mới có thể đi tạp chí làm bảo an, chính là muốn bảo vệ cho nó.”
Helen kinh ngạc nói: “A, cái này…”
Thạch Lệ gật đầu nói: “Đúng vậy, cô có lẽ cảm thấy trong tòa thành Thiên Thạch người nhiều như vậy, lại có tiền như vậy, loại chuyện nhỏ này căn bản không cần Thạch Thiên phải tự mình đi làm. Nếu như cô ở cùng Thạch Thiên một đoạn thời gian sẽ biết, hắn mặt ngoài đối với bất cứ chuyện gì cũng hăng hái không nổi, nhưng thực có chuyện gì lại không muốn người khác làm thay.” Helen được ở cùng Thạch Thiên một đoạn thời gian thì trên mặt không khỏi đỏ lên, Thạch Lệ nói tiếp: “Thạch Thiên làm việc dường như trực tiếp, điều này làm cho người ta cảm thấy hắn rất xúc động, thật ra cũng không phải là người xấu, tôi không biết hắn sao lại đưa cô mang về đây, bất quá hắn nếu muốn thương hại cô mà nói, thì cũng không cần phiền toái đưa cô về đây như vậy. Một lát nữa tôi sẽ khuyên hắn, để cho hắn phái người đưa cô trở về.”
Helen cười khổ nói: “Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải bị Thạch Thiên bắt về, tôi là được hắn cứu trở về.”
Lấy sự tỉnh táo của Thạch Lệ cũng không khỏi lấy làm kinh hãi nói: “Hả… Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Helen nói: “Xin lỗi, nguyên nhân cụ thể tôi không thể nói. Thạch Thiên cùng Braid có lẽ đã đoán được một ít, tôi hy vọng Thạch Lệ cô có thể thay tôi nói bọn họ tạm thời giữ bí mật được không?”
Thạch Lệ nhất thời đoán ra việc này có liên quan đến chính đàn nước Mỹ, rất có thể là một hồi sóng gió chính trị, mình không tiện hỏi nhiều, gật đầu tỏ vẻ hiểu. Nếu đã rõ Helen không phải Thạch Thiên bắt cóc đến đây, mà là Thạch Thiên tại Mỹ làm những chuyện như vậy cũng đã không thể thay đổi, lo lắng nhiều cũng là dư thừa, Thạch Lệ vì vậy đứng dậy cáo từ, để cho Helen nghỉ ngơi.
Tới tối khi Thạch Thiên cùng Kim Hinh xuống lầu dung cơm, Braid hướng tới Thạch Thiên giới thiệu ba người mặc quân trang nọ, tên phân biệt là Samuel, Sidney cùng Stuart, thân phận là ông chủ của ba công ty bảo an. Thạch Thiên nhìn qua bọn họ một cái, cũng không quá để ý. Thạch Lệ cũng từ khí thế cùng cử chỉ của ba người mà đoán ra bọn họ quá nửa là thủ lĩnh của tổ chức lính đánh thuê, nàng biết đại đa số tổ chức lính đánh thuê đều phất cờ hiệu công ty bảo an mà làm ăn, nếu không thì ông chủ của các công ty bảo an này cũng sẽ không mặc quân phục như vậy, bất quá ánh mắt ba người này nhìn Thạch Thiên tràn ngập kính ý, cùng với những người của tòa thành Thiên Thạch như Braid, cũng không phải dùng tiền là mời tới được.
Helen ở trên giường một ngày một đêm cũng không xuống, cho đến sáng sớm hôm sau mới rời giường, bất quá bởi vì chuyện phiền lòng còn nhiều, thời gian chính thức ngủ say cũng không tính là dài. Trong phòng có toilet rộng rãi, dụng cụ đều mới, thông với toilet là phòng thay đồ với đầy đủ các loại quần áo, đều tương tự loại bình thường nàng hay mặc. Sau khi rửa mặt thay quần áo, phát hiện trên bàn bên ngoài đã có bữa sáng, Helen bụng kêu vang, quả thật là đói bụng.
Ăn qua loa vài miếng, đi tới trước cửa sổ mở cửa sổ ra, gió biển mát lạnh đập vào mắt, tinh thần cũng sảng khoái, trong tai mơ hồ truyền đến khẩu hiệu thao luyện, theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy ước chừng hơn ba trăm binh lính chia làm ba đội chạy bộ trên bờ cát. Helen trong lòng thầm than, nghĩ không ra tòa thành Thiên Thạch lại một mình tổ chức quân đội ở trong nước Mỹ, bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ vì một người nữ minh tinh, mà không tiếc lấy lực lượng vũ lực một gia tộc đối kháng với một quốc gia có lực lượng quân sự cường đại nhất toàn cầu sao? Cái này cũng không phải không có khả năng, trên thực tế Thạch Thiên đã làm như vậy, hơn nữa hắn một mình đã làm cho quốc gia cường đại nhất này không biết ứng đối như thế nào, nếu là tòa thành Thiên Thạch dốc toàn bộ lực lượng, lấy tài lực vật lực của bọn họ, sẽ mang đến cho nước Mỹ bao nhiêu phiền toái? Quả thực khó có thể tưởng tượng…
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Helen đóng cửa sổ, xoay người lại nói: “Mời vào.”