Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 280: Chương 280: Ít nhất là cái hy vọng




Thạch Thiên chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: \"Trong hồ sơ vụ án ghi thời gian mà Alex mất tích là lúc nào?\"

Thạch Lệ nói: \"Trong hồ sơ ghi là ngày 7/12/2005, vụ mất tích hắn là xảy ra vào một ngày trước đó.\"

Thạch Thiên cười nói: \"Nhưng ngày đó Beila lại nói là do nàng báo án, hơn nữa nguyên nhân là suốt hai tháng nàng không có liên lạc với Alex. Nữ nhân này đúng là nói dối, nàng đại khái không thể ngờ được lão tử có thể thông qua ngươi tới cảnh thự để tìm tư liệu của vụ án, hoặc là cho rằng lão tử trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của nàng. Còn phát hiện ra điều gì khác không?\"

Thạch Lệ nói: \"Cậu nhớ rõ ngày hôm qua Lee Goff đội trưởng phản ứng ra sao về vụ án này không?\"

Thạch Thiên khó hiểu nói: \"Hắn cũng có vấn đề sao?\"

Thạch Lệ nói: \"Hắn không có vấn đề. Nhưng mà hắn ngày hôm qua nói mình thiếu chút nữa quên vụ án này, điều này chính là vấn đề rất lớn đó.\"

Thạch Thiên không cho là đúng nói: \"Đoán chừng là tiểu tử này không có năng lực, tra xét bốn năm lại không thu hoạch được gì, cho nên liền ném vụ án này qua một bên chẳng hạn.\"

Thạch Lệ nói: \"Lee Goff đội trưởng từng phá không ít đại án, sao lại nói là không có năng lực chứ. Dưới tình huống bình thường, nếu như một vụ án kéo dài không có tiến triển, lại có nhiều vụ án mới xuất hiên, xác thực là đem vụ án đó gác qua một bên, thời gian dài như vậy quên đi cũng không có gì là kì quái.\"

Thạch Thiên ngạc nhiên nói: \"Vậy vấn đề là ở chỗ nào?\"

Thạch Lệ nói: \"Nhưng ngươi đừng quên, đây là một vụ án mất tích, hơn nữa lại có tới ba người mất tích.\"

Thạch Thiên chợt nói: \"Không sai, Beila lại không nói tới điều này, người phụ nữ đi báo án là Bernice kia không phải là rất yêu chồng mình sao, nàng mỗi ngày đều bám lấy Lee Goff hỏi tin tức về chồng mình, Lee Goff nếu quên vụ án này mới là lạ.\"

Thạch Lệ đi đến trước bàn đọc sách. Mở ra hồ sơ vụ án mất tích của Alex, sau đó lấy ra một tờ giấy trắng đưa cho Thạch Thiên, bên trên có một dãy số điện thoại, nói: \"Đây là địa chỉ cùng số điện thoại bốn năm trước Bernice cung cấp cho cảnh sát, nhưng mà số điện thoại này lại không gọi được. Cậu mau chóng cho người tìm nàng đi. Chỉ mong nàng không có xảy ra chuyện gì.\"

Thạch Thiên tiếp nhận tờ giấy gật đầu đáp ứng, thế nhưng trong lòng hai người đều cảm thấy ngoài ý muốn vì hành động của Bernice, nàng khẳng định thường tới tìm Lee Goff để nghe ngóng tin tức của chồng mình mới đúng. Thạch Thiên cầm lấy điện thoại trong phòng Thạch Lệ, gọi cho Braid, để hắn đi tìm Bernice, nhắn hắn nếu có tìm được Bernice, sau đó tìm đến một nơi an toàn rồi bảo vệ nàng. Làm chuyện này đương nhiên Braid so với Becker còn tiện hơn nhiều.

Sau khi cúp điện thoại, Thạch Thiên nhìn thấy trên bàn có một tấm hình, cảm thấy bức ảnh này có điểm quen thuộc, hắn liền cầm lên nhìn một chút rồi hỏi: \"Đây là Alex à?\"

Thạch Lệ nhẹ gật đầu. Thuận miệng nói: \"Trước kia cậu xem qua hình của hắn sao?\"

Thạch Thiên nói: \"Có thấy qua ở trong văn phòng của Beila, nàng để nó trên bàn công tác, thế nhưng cả hai căn hộ của nàng lại không tìm thấy một đồ vật nào của Alex. Ngay cả là một bức ảnh.\"

Thạch Lệ cầm lấy bức ảnh trong tay Thạch Thiên, sau đó bỏ vào trong túi hồ sơ, nói: \"Trước tiên nói đến đây thôi, tôi phải tới cảnh thự đây.\" Nàng đi tới cửa, đột nhiên dừng lại, rồi hỏi: \"Alex thực sự trọng yếu đối với cậu như vậy sao?\"

Thạch Thiên nghĩ một lát rồi nói: \"Ta không biết, có lẽ là không có người nào có thể trợ giúp được cho ta, thế nhưng ít nhất hắn cũng là một niềm hi vọng.\" Cụ thể hắn cũng không muốn nói chi tiết. Trừ phi Thạch Lệ tin tưởng hắn xác thực là một siêu cấp lão nhân đã hơn hai ngàn tuổi.

Thạch Lệ mặc dù không có hoàn toàn minh bạch, thế nhưng cũng không có hỏi lại, nàng cười nhạt một tiếng, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng. Khi xuống tới đại sảnh, đã thấy Becker đã đứng sẵn ở một góc lúc này chạy tới đón: \"Đại tiểu thư, cô muốn đi ra ngoài sao?\"

Thạch Lệ gật đầu nói: \"Đúng vậy, anh sao lại không lên lầu?\"

Becker nói: \"Chủ nhân không thích có nhiều người theo bên cạnh, tôi mà lên sẽ khiến lão nhân gia người mất hứng. Cho nên ở phía dưới vẫn tốt hơn. Đại sảnh này cũng rất tốt, còn có loại cà phê thượng đẳng nữa, so với phòng làm việc của tôi còn thoải mái hơn nhiều.\"

Thạch Lệ kinh ngạc nói: \"Anh sao lại xưng hô Thạch Thiên là \"Lão nhân gia!\"

Becker biết Thạch Lệ mặc dù là hậu nhân của Thạch Thiên, thế nhưng chính cô ta lại không rõ lắm, không hiểu rõ Thạch Thiên bằng đám người hầu bọn họ, chỉ biết Thạch Thiên là một tên nhóc mười mấy tuổi mà thôi, cho nên vội vàng giải thích nói: \"Đây là bởi vì... Bởi vì chủ nhân là người chúng tôi tôn kính nhất, chúng tôi đương nhiên muốn... Muốn dùng phương thức xưng hô tôn kính nhất đối với người rồi. Đại tiểu thư muốn đi đâu? Tôi lập tức sẽ đi an bài xe.\"

Thạch Lệ nghe ra trong lời nói của Becker không hề có một điểm sự thực, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khác thường, thầm nghĩ dù cho có tôn kính Thạch Thiên đi mấy cũng không thích hợp khi xưng hô một tên nhóc mười mấy tuổi là \"Lão nhân gia\" chứ. Nhưng mà nàng không có truy vấn nguyên nhân này nữa, gật đầu nói: \"Tôi muốn đi cảnh thự một chuyến, cũng không phải chuẩn bị xe hơi, tôi bắt một chiếc taxi là được rồi.\"

Becker lắc đầu liên tục nói: \"Xe taxi sao có thể xứng với thân phận như đại tiểu thư được chứ, ngày hôm qua cô đến, tôi đã điều thêm một chiếc xe tới rồi, đó là xe chuyên dụng cho cô, không sử dụng cũng lãng phí đi.\"

Thạch Lệ cho tới bây giờ cũng không cảm thấy bản thân có thân phận là đại tiểu thư gì đó, nhưng nghe Becker thành khẩn như vậy, hơn nữa cảm giác nếu mình kiên trì không theo sự an bài của hắn, sẽ làm cho hắn khó xử, cũng không tiện chối từ nữa. Becker cùng Thạch Lệ rời khỏi khách sạn, đã có một chiếc Bentley trắng, vừa vặn chạy tới cửa khách sạn, lái xe bước nhanh xuống xe mở cưa giúp Thạch Lệ.

Thạch Lệ đứng ở cửa xe do dự vài giây, sau đó xoay người hỏi Becker: \"Becker tiên sinh, ta có một vấn đề không biết nên hay không nên hỏi anh.\"

Becker vội nói: \"Đại tiểu thư cứ việc hỏi, chỉ cần chuyện tôi biết, nhất định sẽ thành thật trả lời.\"

Thạch Lệ nói: \"Ta có chút không rõ, các anh tại sao phải tôn kính với Thạch Thiên như thế, kể cả đối với tôi cùng Hiểu Mẫn nữa. Nói thật, tôi không có cảm thấy hắn đối tốt với các anh ở chỗ nào cả, tôi cùng Hiểu Mẫn lại càng không cho các anh bất kỳ chuyện tốt nào.\"

Becker nghiêm túc nói: \"Tính tình của chủ nhân chẳng qua là hơi không tốt một chút mà thôi, thật ra đối với chúng tôi cũng không có tồi, chúng tôi đều làm hết thảy mọi chuyện vì chủ nhân. Trong đó ngọn nguồn bắt đầu từ đời tổ tông chúng tôi, sau này chủ nhân nhất định sẽ cho hai vị tiểu thư biết. Không phải là tôi không chịu nói. mà là người của Thiên Thạch Thành Bảo cũng chỉ lý giải được một phần về chủ nhân mà thôi, chỉ là nghe qua lời của tiền bối nói. Chúng tôi đối với chủ nhân không chỉ có tôn kính, mà cho dù là chủ nhân muốn mạng của chúng tôi, tôi dám đảm bảo không một người nào trong Thành Bảo Lý do dự cả. Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư là người thân của chủ nhân, vậy cũng là chủ nhân của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên cũng phải đối đãi như vậy.\"

Thạch Lệ nghe ra trong lời nói của Becker đều là phát ra từ nội tâm, người của Thiên Thạch Thành Bảo đều làm như vậy, nàng cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng nổi, liền than nhẹ một tiếng, lắc đầu bước vào trong xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.