Becker ý bảo lái xe lên xe trước, chính hắn tự mình đóng cửa giúp Thạch Lệ, cũng bổ sung thêm một câu: \"Đại tiểu thư, tôi xem ra chủ nhân rất có nhiều lời muốn nói cho các cô biết, có thể là sợ các cô không tin cho nên mới không nói ra. Cô hẳn là cũng có thể đoán ra chủ nhân không phải là người bình thường, trên người của chủ nhân có rất nhiều chuyện mà người thường khó có thể tưởng tượng được, nếu như cô thực sự muốn hiểu rõ về người, vậy tin tưởng người cũng sẽ nói cho cô, chủ nhân chắc chắn sẽ không lừa gạt cô đâu.\" Nói xong hắn bảo lái xe chạy tới cảnh Paris, sau đó đóng cửa xe lại, rồi đứng đó vẫy tay từ biệt.
Xe hơi chậm rãi chạy ra khỏi khách sạn, tiến vào một khu đường phố phồn hoa của Paris, Thạch Lệ phóng mắt nhìn ngoài cửa kính, trong lòng cũng đang cân nhắc lời vừa rồi của Becker. Kinh nghiệm nhiều năm điều tra phá án nói cho nàng biết, Becker cũng không phải loại người ăn nói lung tung, tùy ý khoa trương, thế nhưng mấy câu vừa rồi lại mang ý vị sâu xa. Người có ân đối với bọn họ hẳn là tổ tông của Thạch Thiên, Becker vừa rồi cũng nói ngọn nguồn trong đó bắt đầu từ tổ tông bọn họ, lòng trung thành của bọn họ không ngờ qua vài thế hệ vẫn còn hoàn hảo như vậy, không chỉ làm cho người ta cảm động, mà còn mang theo chút quái dị nữa.
Nhưng vì cái gì mà bọn họ chưa bao giờ nhắc tới cha mẹ Thạch Thiên, ông nội cùng các vị tiền bối của hắn nữa? Nàng có cảm giác như người có ân với bọn họ chính là Thạch Thiên chứ không phải là vì vị tiền bối nào khác, thế nhưng điều này không thể nào xảy ra được. Becker muốn mình tin tưởng mỗi một câu nói của Thạch Thiên đến tột cùng là có ý gì? Chính mình cũng không biết là Thạch Thiên có phải là một kẻ thích nói dối không, sự khác biệt của hắn là ở chỗ chẳng hề nói dối, có đôi khi còn thành thực đến mức đáng giận, rõ ràng không đúng thế nhưng hắn cũng là ra vẻ lý lẽ hùng hồn thừa nhận, phảng phất như hắn đang làm chuyện thiên kinh địa nghĩa vậy.
Bản thân mình đã từng không tin Thạch Thiên sao? Không, chưa từng có! Nhưng.... Hắn có đôi khi nói có chút mê sảng, tỷ như vừa rồi không ngờ lại hỏi mình có tin hắn hơn hai ngàn tuổi hay không, thật là một tên nhóc có ý nghĩ kỳ lạ. Lời này đương nhiên không thể tin rồi.
Nhưng mà trải qua lời nhắc nhở của Becker, Thạch Lệ xác thực cảm giác Thạch Thiên nhiều khi muốn nói cho hai tỷ muội nói cho các nàng biết điều gì đó, thế nhưng lại nói không ra, hoặc là nói tới một chút chuyện mê sảng rồi cho qua. Chẳng lẽ chân tướng theo như lời Becker nói. Thạch Thiên sợ các nàng không tin sao?
Hồi tưởng lại cảnh lúc trước lần đầu tiên mình nhìn thấy Thạch Thiên, Thạch Lệ không tự chủ được cầm lấy phiến đá nhỏ đeo ở trước ngực, cũng là bởi vì phiến đá nhỏ mà tổ tiên truyền xuống mà bản thân mới quen Thạch Thiên, sau đó lại là một mối quan hệ thân thích không rõ ràng. Khi đó còn đem hắn trở thành một cô nhi mất đi cha mẹ, đối với hắn tràn ngập đồng tình cùng thương tiếc, lúc đó lại không đoán được hắn thâm tàng bất lộ đến loại trình độ này.
Thạch Lệ tuy không có hỏi qua Thạch Thiên cùng đám người Laurent rốt cuộc có bao nhiêu tiền tài, thế nhưng nhìn qua số lượng trụ sở mới xây ở Hongkong cũng đủ làm cho người ta rung động, tại một nơi tấc đất tấc vàng như Hongkong, cùng với lời giới thiệu của bọn họ mà nói, tối thiểu cũng phải đầu tư cả tỷ đô la Hồng Kông.
Nhìn phiến đã đã có chút ít hao mòn nổi lên từng làn vân trắng sữa. Tổng hợp lại một chỗ tạo thành một chữ \"Thiên\" Méo mó, trên mặt Thạch Lệ nổi lên một nụ cười mỉm.
Trong lúc hoảng hốt, liền nghe được lái xe nói: \"Đại tiểu thư. Đã tới cảnh thự rồi.\"
Thạch Lệ phục hồi lại tinh thần, thấy xe hơi đã đỗ tại cửa ra vào của cảnh thự Building, vội hỏi: \"A...Ngại quá, tôi hơi thất thần, cảm ơn cậu!\" Nhìn đồng hồ trên tay một chút. Trong lúc bất tri bất giác không ngờ đã qua hơn nửa canh giờ.
Lái xe vội nói: \"Đại tiểu thư không cần khách khí, được phục vụ vì cô là vinh hạnh cho tôi, các huynh đệ trong Thành Bảo Lý ở Pháp không biết là có bao nhiêu người hâm một tôi đâu, Bọn họ đều vụng trộm cảm thấy Becker thúc thúc bất công, còn nói Becker thúc thúc muốn nịnh nọt tôi.\"
Thạch Lệ ngạc nhiên nói: \"Hắn nịnh nọt cậu?\"
Lái xe lúng túng nói: \"Đại tiểu thư đừng nên trách, những lời này chẳng qua là nói giỡn mà thôi, thật ra chúng tôi đều rất kính trọng Becker thúc thúc.\" Hắn lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Thạch Lệ, nói tiếp: \"Tôi gọi là Brenda, trên đó có số điện thoại của tôi, không quản là cô phân phó điều gì, nếu cô gọi tôi sẽ lập tức có mặt.\"
Thạch Lệ tiếp nhận danh thiếp, chỉ thấy trên mặt đâu có thấy viết chữ gì liên quan đến tài xế. Mà là Phó Tổng giám đốc Tổng bộ Quỹ TS, không ngờ còn là phó tổng tài trên cả Becker ở Châu Âu. Thạch Lệ tuy không rõ ràng lắm thực lực của Quỹ TS, thế nhưng Brenda còn có một thân phận khác, đó là tồng giám chi nhánh ngân hàng xuyên quốc gia, nhìn tuổi của hắn còn chưa tới bốn mươi, thế nhưng đã là thủ trưởng của Becker, Thạch Lệ nhịn không được hỏi: \"Chức vị này của anh... Hẳn là rất bộn chứ? Tùy tiện tìm một vị lái xe cho tôi còn không được sao?\"
Brenda vội nói: \"Dù cho có bận cũng không quan trọng bằng việc cống hiến sức lực vì đại tiểu thư, hơn nữa những lái xe khác lại không biết thân phận của đại tiểu thư cùng chủ nhân, chúng tôi sao có thể yên tâm giao cho bọn họ lái xe. Cho nên tại Paris vì chủ nhân lái xe đều là người của Thành Bảo, vốn không có phần của tôi, không thể tưởng được đại tiểu thư cũng đã tới, ngày hôm qua nhận được điện thoại của Becker thúc thúc phái tôi tới làm lái xe cho cô, tôi hưng phấn đễn nỗi cả đêm không ngủ... A... Nhưng mà cô yên tâm, hiện tại tinh thần của tôi rất tốt, lúc lái xe tuyệt đối sẽ không ngủ gật đâu.\"
Thạch Lệ nghe hắn nói thú vị như vậy, nhịn không được cũng nói đùa: \"Anh có nghĩ sớm nên đổi nghề từ làm tổng giám chuyển sang nghề lái xe hay không? Nhìn bộ đồng phục này của anh cũng không phải là còn mới\".
Brenda giải thích nói: \"Đại tiểu thư không hổ là chuyên gia điều tra, nhãn lực thật tốt. Bộ đồng phục này là của tài xế của tôi, tôi để hắn nghỉ, thuận tiện mượn đồng phục của hắn dùng một lát. Đến lái xe cho đại tiểu thư, đương nhiên phải có bộ dáng của tài xế rồi.\"
Thạch Lệ bật cười nói: \"Nhưng nghĩ tới chuyện lái xe cho tôi là một đại tổng giám đốc, tôi ngồi ở phía sau... Thật sự có cảm giác quái lạ...\"
Brenda cau mày nói: \"Thật ra tất cả mọi người chúng tôi tại trước mặt chủ nhân cùng hai vị tiểu thư đều chỉ có một thân phận, căn bản không tồn tại cái gì mà tổng tài, với tổng giám cả.\"
Thạch Lệ biết theo như lời nói của hắn chỉ là một thân phận, khẳng định chính là thân phận \"người hầu\" càng cảm thấy có điểm quái gở.
Nhãn tình của Brenda đột nhiên sáng lên, rất hưng phấn đề nghị: \"Nếu như đại tiểu thư cảm thấy không được tự nhiên, tôi lập tức đi từ chức, sau này chuyên lái xe cho cô. Dù sao Thành Bảo cùng tổng bộ quỹ đều sắp chuyển tới Hongkong rồi, sau này tôi đương nhiên cũng muốn đi Hongkong.\"
Với định lực của Thạch Lệ, cũng không nhịn được mà toát mồ hôi, vội nói: \"Ý tốt của anh tôi sẽ ghi trong lòng, đáng tiếc tôi chỉ tạm thời tới Hongkong làm mà thôi, qua vài năm nữa sẽ phải trở lại Bắc Kinh, hơn nữa công tác của tôi ngược lại phương tiện lại không được thuận tiên, thật sự.... Thật sự là không thể làm phiền anh nữa.\" Nói xong nàng vội vã ôm lấy tập hồ sơ vụ án bước đi. Mà Brenda bởi vì không cách nào trở thành chuyên môn lái xe cho Thạch Lệ mà thương tâm thất vọng, chui vào trong xe.