Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 164: Chương 164: Sợ sao?




Vì bảo vệ sự an toàn của Samantha, dưới sự thỉnh cầu của Thạch Lệ, Thạch Thiên hiện tại mỗi ngày vẫn đi làm tại tạp chí. Bởi vì tối hôm qua Kim Hinh thật sự là chịu không được, Thạch Thiên cũng không có tận hứng, vừa vào tạp chí liền mỉm cười đầy \"thâm ý\" với mấy nữ người mẫu, sau đó đi vào gian phòng nghỉ nhỏ của hắn.

Mấy nữ người mẫu này hiển nhiên trong lòng hiểu rõ, hai người trong đó lập tức hết sức phấn khởi theo sát sau Thạch Thiên vào phòng, vừa đóng cửa lại đã nhào tới trên người Thạch Thiên.

Thạch Thiên mới ôm chầm lấy các nàng muốn động thủ, ngoài cửa đã vang lên tiếng giày cao gót, sau đó vang lên tiếng đập cửa rầm rầm. Thạch Thiên đã nghe ra là ai đến gõ cửa, buông nữ người mẫu ra, vỗ vỗ mông nàng ra hiệu đi ra mở cửa.

Người mẫu kia tưởng là nữ người mẫu khác muốn đến phá đám, có chút không tình nguyện, nhưng không muốn đi ngược lại ý của Thạch Thiên, để tránh sau này bị thất sủng, đứng dậy đi ra mở cửa, chờ thấy rõ người gõ cửa là ai, thất kinh, không nhịn được thất thanh hô lên: \"Samantha tiểu thư…\"

Người mẫu khác ở trên giường cũng vội vàng từ trong lòng Thạch Thiên vùng ra, cùng nữ người mẫu ra mở cửa đỏ mặt chạy ra ngoài.

Samantha vẻ mặt nghiêm túc đi vào phòng, trừng mắt nhìn Thạch Thiên lạnh lùng nói: \"Đứng dậy\".

Thạch Thiên cũng trừng mắt nhìn nàng ta nói: \"Lão tử không muốn đứng dậy\".

Samantha tức giận đến bộ ngực cao vút phập phồng không ngừng, có chút rung động, thấy vậy Thạch Thiên vốn đã dục hỏa khó nhịn trong đầu lại hiện ra một màn ướt át với nàng ta trong tầng ngầm hôm đó, nhất thời miệng lưỡi khô khan, quần nhô cao lên, vội vàng nhắm mắt lại thầm vận Thanh Tâm quyết.

Samantha gặp hắn nhìn mình lại nhắm hai mắt lại, đối với nữ người mẫu lại không cự tuyệt, trong lòng xuất hiện sự bi phẫn, có chút mất khống chế đi đến trước giường lấy tay đánh Thạch Thiên, trách mắng: \"Cậu đứng dậy… tôi muốn đi ra ngoài\".

Thạch Thiên tiện tay thuận thế hất lên, Samantha nhất thời mất thăng bằng, nương theo tiếng thét chói tai ngã xuống giường, Thạch Thiên xoay người đè lên trên người nàng, hung tợn nói: \"Sáng sớm đã tới phá hư chuyện tốt của lão tử, còn dám động thủ với lão tử, cô cho rằng làm chủ biên là lão tử phải cho cô mặt mũi, gọi là tới sao? Chọc giận lão tử, mượn cô tới thay các nàng\".

Samantha trống ngực nhất thời gia tốc, mặt đỏ bừng, nghĩ muốn đẩy Thạch Thiên ra, nhưng cảm giác được phía dưới bị một vật đội lên, toàn thân nhất thời tê dại, tay cũng nâng không lên được, đừng nói chi là đẩy hắn ra, run giọng nói: \"Cậu… cậu không phải đã nói đối với tôi không có hứng thú sao?\"

Thạch Thiên cười lạnh nói: \"Cho nên cô tốt nhất đừng vào lúc lão tử muốn sung sướng mà đến quấy rối, Lão Tử đang lúc cao hứng thì cũng mặc kệ có cảm thấy hứng thú hay không, hừ hừ!\"

Samantha run giọng nói: \"Cậu… cậu dám…\"

Thạch Thiên ha hả cười nói: \"Lão tử còn có chuyện gì mà không dám làm sao?\" nói xong lấy tay nâng cằm Samantha lên, làm bộ muốn hôn môi nàng.

Samantha \"ứ\" lên một tiếng khẽ, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, nhưng nhắm hai mắt lại, phảng phất như đang chờ đợi Thạch Thiên hôn môi nàng.

Thạch Thiên không khỏi ngẩn ra, hắn thật ra là đang hù dọa Samantha, muốn cho nàng sau này không dám chạy vào trong phòng phá hỏng chuyện tốt của hắn nữa. Hắn sau khi trải qua chuyện Hạng Hồng, mặc dù đối với ánh mắt của mình sinh ra hoài nghi, nhưng có thể khẳng định Samantha quả thật là xử nữ, bởi vì hắn đã thấy qua Samantha cơ hồ là lộ ra trọn vẹn. Hiện tại hắn đối với Hạng Hồng lòng vẫn còn sợ hãi, lo lắng sẽ có phiền toái, làm sao có thể lại dính với Samantha. Phụ nữ xuất chúng giống như Samantha, tuổi gần ba mươi mà vẫn là xử nữ, điều này nói rõ nàng không phải dạng trước kia đối với nam nhân không có hứng thú giống như Hạng Hồng, chính là đối với việc này cực kỳ coi trọng.

Hiện tại xem phản ứng của Samantha dưới thân hắn, tựa hồ đối với nam nhân đã có hứng thú, Thạch Thiên làm sao còn dám đi trêu chọc, ho khan một tiếng, giả dạng ra bộ dáng rất hung ác, trừng hai mắt hung tợn hỏi: \"Sợ rồi sao?\"

Samantha vẫn đang nhắm chặt mắt lại, không có trả lời, cổ cùng với phần ngực lộ ra ngoài đã biến thành một màu ửng đỏ, cái trán cùng mũi nhỏ xinh đẹp đã rịn ra một tầng mồ hôi, miệng khẽ hé nhẹ nhàng thở, tựa hồ chưa từng nghe Thạch Thiên nói cái gì.

Thạch Thiên thấy thế vội vàng từ trên người nàng lăn xuống, xấu hổ nói: \"Lão Tử đã nhìn ra cô đã sợ, sau này còn dám phá hư chuyện tốt của lão tử, thì sẽ thật không khách khí. Hiện tại cô thay lão tử đi tìm hai cô nàng mới vừa rồi kia trở về, hôm nay tạm thời sẽ bỏ qua cho cô\".

Nhưng Samantha vẫn nằm ở trên giường thở hổn hển, Thạch Thiên thấy vậy da đầu muốn bùng nổ, không biết làm sao cho tốt, trong khi hắn đang nghĩ muốn ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách mà chạy đi, thì Samantha rốt cuộc mở mắt ra ngồi dậy, bất quá không có theo Thạch Thiên phân phó mà rời đi, lại nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn.

Thạch Thiên gãi gãi da đầu muốn bùng nổ mà hỏi: \"Còn không đi? Lão tử sẽ… sẽ thật không khách khí đâu\".

Samantha đột nhiên như nổi điên hét lên một tiếng, kéo cánh tay của Thạch Thiên qua, hung hăng cắn xuống.

Thạch Thiên không có trốn đi, cũng không có vận công hất văng hàm răng của nàng ra, trong lòng chỉ âm thầm kêu khổ, ngàn năm qua không biết đã bị bao nhiêu cô gái cắn hắn như vậy, các cô gái này toàn bộ đều đối với Thạch Thiên vừa yêu lại vừa hận, hơn nữa nguyên nhân đều là vì yêu mà sinh hận, hắn rất quen thuộc cảm giác này. Hiện tại vẻ mặt của Samantha so với các cô gái trong trí nhớ cắn hắn thì không sai biệt lắm, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng cũng đối với mình vì yêu mà sinh hận sao? Lão tử cũng chưa từng có tình cảm qua lại gì với nàng ta mà, không khỏi đứng ngẩn ra.

Samantha hung hăng cắn một hồi, lại phát hiện không cắn thủng được da thịt của Thạch Thiên miếng nào, sau khi buông ra thì chỉ có hai hàng dấu răng thật nhỏ, đảo mắt đã khôi phục như thường, không khỏi vừa kỳ quái vừa tức giận, bất đắc dĩ buông cánh tay Thạch Thiên ra, vẫn trừng mắt nhìn Thạch Thiên, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Thạch Thiên vội nhảy xuống giường nói: \"Không muốn thay lão tử đi gọi người thì nói, không cần phải cắn người chứ, quên đi, lão tử không cùng so đo với cô, tự mình đi gọi\" nói xong đã chuồn mất ra ngoài.

Samantha vội vàng cũng nhảy xuống giường, kéo Thạch Thiên đang mở cửa lại hô: \"Cậu không được chạy\".

Thạch Thiên đỏ mặt nói: \"Ai mà chạy, lão tử phải đi tìm người, một lát sẽ trở lại. Cô cũng đừng ở lại chỗ này, trở ngại lão tử sung sướng, mặc dù lão tử không quan tâm, nhưng cô ở chỗ này thì các cô nàng kia cũng không dám vào. Không bằng nơi này cấp cho cô, phòng làm việc của cô cấp cho lão tử dùng?\"

Samantha trách mắng: \"Nghĩ hay lắm, hiện tại tôi muốn đi trường học giảng bài cho học sinh\".

Thạch Thiên ngạc nhiên nói: \"Cô đi là được rồi, nơi này cũng không phải trường học, mà tôi cũng không phải là học sinh, chạy tới đây là phiền tôi làm gì chứ?\"

Samantha cười lạnh nói: \"Đừng quên chức trách của cậu hiện tại là gì!\"

Thạch Thiên nhớ tới mình đã đáp ứng Thạch Lệ mấy ngày này làm vệ sĩ cận thân bảo vệ cho Samantha, thở dài nói: \"Mẹ kiếp, cô cũng không phải đi làm giáo viên chứ, muốn đi giảng ở lớp nào…\"

Samantha đắc ý nói: \"Chuyện này cậu không xen vào, làm tốt công việc của mình là được\" nói xong sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu đi ra ngoài.

Thạch Thiên đối với lời hứa của mình cơ bản đều thực hiện, đặc biệt đây là chính mình đáp ứng Thạch Lệ, chỉ có thể thở dài mà đi theo sau Samantha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.