Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 165: Chương 165: Trước nữa, trước nữa, trước trước trước đó nữa…




Nghĩ không ra trường học mời Samantha tới giảng lại là trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan mà Thạch Thiên từng đi học, là vì bộ giáo dục sắp xếp đưa các chuyên gia từng ngành tới để phát triển định hướng nghề nghiệp tương lai cho các học sinh.

Thật trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan đã sớm yêu cầu Samantha tới giảng, Samantha cũng đã sớm đáp ứng, nhưng lại vừa lúc gặp phải án kia, cho nên mới kéo dài cho tới bây giờ.

Trường học mặc dù đã nghỉ học kỳ được mấy ngày, nhưng Samantha trước là người mẫu nổi tiếng thế giới, hiện tại là nhân vật đại biểu cho giới thời trang, điều này trong mắt các nữ sinh địa vị cực kỳ cao, thậm chí vượt qua cả các nhân vật siêu sao thần tượng trên thế giới.

Tâm lý thích đẹp con người ai cũng đều có, đặc biệt là các nữ sinh, đương nhiên đều muốn hiểu rõ thêm đối với thời trang, trở thành một phần tử đi ở bên lề của nó. Cho nên tuy trường học đã nghỉ học kỳ, nhưng đại bộ phận sinh viên vẫn vẫn tới trường, ngồi chật kín cả một giảng đường dung lượng hơn năm trăm người, lại vẫn có không ít người phải đứng.

Hơn nữa trong đó có quá nửa số người ngành học cũng không có liên quan gì tới thời trang, ngay cả học sinh trung học cũng tới không ít, nam sinh lại chiếm phần lớn, nhưng cơ bản đều là hâm mộ sắc đẹp của Samantha mà đến, cùng những người ngồi ở đây không nhiều thì ít cũng có quan hệ.

Thạch Thiên từ khi rời trường học cũng không có trở lại, mặc dù hắn thời gian ở chỗ này học cũng rất ngắn, nhưng khi trở lại cũng có chút cảm khái. Dưới sự dẫn dắt của một giáo viên, Thạch Thiên cùng Samantha đi vào giảng đường, trong giảng đường nhất thời vang lên từng trận tiếng vỗ tay, tiếng gào thét, trong đó thanh âm vang dội nhất lại làm cho Thạch Thiên thất kinh, tim muốn ngừng đập, bởi vì người nọ hô lại chính là tên của hắn, hơn nữa thanh âm này hắn cũng quen thuộc, không cần đi xem cũng đã biết chính là Hạng Kiều cực kỳ phiền phức.

Samantha cũng nghe được có người cao giọng hét lớn tên Thạch Thiên, không tự chủ mà nhìn qua, chỉ thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp tóc dài nhuộm vàng đang chạy vội về phía Thạch Thiên, đợi khi thấy rõ mặt mới phát hiện cô gái này mình cũng quen, là tam tiểu thư Hạng gia, lại nhìn Thạch Thiên thì phát hiện hắn thần sắc giống bối rối lại giống như căm tức, quay đầu chạy ra ngoài.

Samantha cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ Thạch Thiên không phải quen với Đại tiểu thư Hạng gia là Hạng Hồng sao, tựa hồ quan hệ cũng không tệ lắm, sao lại nhìn thấy em của nàng ta lại quay đầu bỏ chạy? Chẳng lẽ tiểu tử này đối với cô gái xinh đẹp này đã làm chuyện gì xấu chăng? Nhớ tới \"chuyện xấu\" mà Thạch Thiên đã làm cùng với mấy người mẫu ở tại tạp chí, trong lòng cũng không thoải mái.

Hạng Kiều ở trong trường học cũng là người nổi tiếng, sinh viên đại học không nhận ra Thạch Thiên thì tưởng rằng hắn đã đắc tội với Hạng Kiều, Hạng Kiều tìm hắn trả thù, phỏng chừng bị đuổi theo nhất định phải chịu khổ dưới độc thủ của Hạng Kiều. Mà học sinh trung học người biết Thạch Thiên thì biết rõ Hạng Kiều thích hắn. Trước kia khi Thạch Thiên còn ở trường học, cũng thường xuyên chứng kiến Hạng Kiều cùng hai ma nữ khác cùng hắn dây dưa, mà hắn lại không chút thương hương tiếc ngọc nào, đối với ba cô gái xinh đẹp này vừa đánh vừa mắng chửi, chỉ không nghĩ tới Thạch Thiên đã rời trường học lâu như vậy, Hạng Kiều vẫn còn tình cảm với hắn, vừa nhìn thấy đã chạy đến, cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ thật sự là ác nhân tự có ác nhân trị.

Người trong giảng đường đều nghị luận, nhất thời có chút nhốn nháo, giáo viên dẫn Samantha tới vội lớn tiếng yêu cầu mọi người yêu tĩnh lại, mời Samantha lên giảng bài.

Hạng Kiều khi đuổi theo ra tới đường, thì đã không còn thấy bóng dáng của Thạch Thiên, nhưng nàng thật vất vả mới nhìn thấy Thạch Thiên một lần, đương nhiên không chịu bỏ qua, vừa chạy vừa gọi lớn: \"Thạch Thiên chết tiệt… ra đây… ngươi là rùa rụt đầu vương bát đản… nhanh ra đây cho lão nương!\" nhưng sau khi chạy quanh một hồi, gọi hồi lâu vẫn không gặp Thạch Thiên đi ra.

Nàng cũng biết tốc độ chạy trốn của Thạch Thiên kinh người, thầm nghĩ mình khẳng định là đuổi không kịp hắn, quýnh lên mà khóc, hướng lên trời nghẹn ngào nói: \"Thạch Thiên chết tiệt… ngươi là rùa rụt đầu vương bát đản… ngươi không phải là nam nhân, hu hu… chỉ biết trốn… giống như rùa rụt đầu… rùa chết tiệt… hu hu…\"

Đang vừa mắng vừa khóc, phía sau truyền đến một thanh âm tức giận: \"Lạn hương tiêu, cô mắng đủ chưa\".

Hạng Kiều xoay người lại nhìn, Thạch Thiên đang trừng mắt nhìn nàng, vội vàng xông tới bắt lấy tay áo của Thạch Thiên, sợ hắn lại chạy mất, tay kia nắm lại quơ lên, tựa hồ muốn đánh Thạch Thiên mấy cái cho hết giận, nhưng bị Thạch Thiên trừng mắt, nắm tay liền thả xuống cũng chộp vào trên tay áo của Thạch Thiên.

Nhớ tới mình từ nhỏ đến giờ cũng chưa bao giờ vì một nam nhân mà khóc như vậy, dưới sự ủy khuất vừa có chút tức giận, áp mặt vào trên cánh tay của Thạch Thiên, đem nước mắt nước mũi toàn bộ lau ở trên tay áo hắn, sau đó nói: \"Anh… anh đã đi ra, em đương nhiên sẽ không mắng nữa…\" nói đến nửa câu sau sắc mặt ửng đỏ, thanh âm biến nhỏ, ánh mắt lại càng đáng thương, đã có vài phần ôn nhu khó được.

Thạch Thiên mới vừa rồi thật ra vốn không chạy xa, hắn dù sao cũng không phải chân chính là người vô tình, thấy Hạng Kiều tâm tình kích động, khóc hết sức bi thiết, thầm nghĩ nàng dù sao cũng là em của Hạng Hồng, sợ nàng gặp chuyện không may hoặc ngã bệnh, cho nên mới hiện thân ra. Bị lau một tay áo nước mắt nước mũi có chút bực tức, nhưng thấy dáng vẻ ôn nhu đáng thương của nàng ta, cũng có chút động tâm, nhất thời quên đi mắng nàng, thở dài nói: \"Cô sao lại tới làm phiền lão tử? Lão tử cũng đâu có nợ gì cô\".

Hạng Kiều nói: \"Anh chính là nợ em!\"

Thạch Thiên bực mình nói: \"Phì! Lão tử lúc nào thì nợ cô?\"

Hạng Kiều cúi đầu, hai mắt xoay chuyển rồi ôn nhu nói: \"Anh… anh kiếp trước nợ, còn có kiếp trước nữa, tốt nhất là kiếp trước nữa cũng thiếu…\"

Thạch Thiên tức giận nói: \"Nói nhảm… cô làm sao biết kiếm trước ta thiếu cô?\"

Hạng Kiều nghiêng đầu ôn nhu nói: \"Vậy anh sao biết kiếp trước không thiếu em? Còn có trước nữa, trước nữa, trước trước trước đó nữa…\" giọng điệu hết sức khẳng định, tựa hồ nói xong chính mình cũng tin, đắm chìm trong nhu tình mật ý, thân thể mềm nhũn tựa vào trên cánh tay của Thạch Thiên, lại bị Thạch Thiên vung cánh tay hất văng ra, may mà tay áo vẫn bị nàng giữ trong tay, không có ngã xấp xuống, tuy tức giận nhưng cũng không dám phát tác, biết Thạch Thiên cũng không ngán gì nàng.

Thạch Thiên từ trong vẻ mặt của Hạng Kiều có thể nhìn ra là nàng đang nói xạo để quấn lấy hắn, nhưng lại không tự chủ được bị Hạng Kiều nói mà chìm vào trong dòng hồi ức, đã quên phản bác nàng. Trong tính mạng ngàn năm của hắn, từng quan hệ với vô số cô gái, cũng nhớ không rõ có bao nhiêu, dù sao ít nhất cũng hơn vạn, trong đó không ít cô gái cùng Thạch Thiên sau khi từng có quan hệ, đối với hắn nhớ mãi không quên, vẫn luôn chờ đợi hắn xuất hiện, điều này làm cho Thạch Thiên cảm thấy hết sức áy náy, cảm thấy mình làm cho các nàng chịu thiệt thòi rất nhiều.

Cái này cũng là một trong những nguyên nhân làm cho Thạch Thiên sợ hãi lâm vào trong tình cảm.

Hiện tại biết rõ Hạng Kiều đang nói hươu nói vượn, nhưng nhất thời lại làm cho hắn cảm xúc trồi sụt bất định, cũng không có nói gì khác. Thạch Thiên không biết người khác có kiếp trước kiếp sau hay không, nhưng hắn phi thường rõ ràng mình có kiếp sau, nếu như các cô gái cũng có kiếp sau, như vậy các nàng hiện tại đang ở nơi nào? Làm sao có thể gặp được?

Chẳng lẽ tiểu cô nương điêu ngoa trước mắt này thật sự là một trong số đó sao? Nhớ lại trước đây cũng có một số cô gái có vài phần tương tự nàng ta, nhưng cũng không quấn lấy như nàng ta, chẳng lẽ là ông trời bắt các nàng chuyển thế để trừng phạt kẻ bạc tình bạc nghĩa như hắn sao…

Nếu mỗi người đều có kiếp sau, cũng không phải là một điểm cũng không thể có, nhớ tới các cô gái dung nhan bản thân trở nên tiều tụy, cơ khổ cả đời này, sự áy náy xuất hiện trong lòng, nhưng thật ra hy vọng điều này cũng có thể, thậm chí hy vọng mấy người Kim Hinh, Tiêu Vi, Hạng Hồng cũng đều là các cô gái này chuyển thế.

Hạng Kiều thấy Thạch Thiên ngẩn người không nói lời nào, ánh mắt thê lương, trong ánh mắt lại xuất hiện lệ quang, cảm thấy rất kỳ quái, thầm nghĩ mình cũng chỉ là tùy tiện nói, sao lại đem tiểu tử không sợ trời không sợ đất này hù dọa đến khóc, chẳng lẽ hắn kiếp trước thật sự nợ rất nhiều? Nhưng cho dù có kiếp trước, thì ai có thể biết chuyện ở kiếp trước của mình? Thấy vậy có chút không đành lòng, ôn nhu hỏi nói: \"Anh làm sao vậy? Tính của em không tốt… thật ra em … anh giả bộ khóc cũng vô dụng, hù dọa cũng không chạy thoát khỏi em đâu\" vốn định an ủi Thạch Thiên vài câu, thừa nhận là mình nói xạo, nhưng sợ Thạch Thiên lại vứt bỏ nàng, nên lập tức sửa lại.

Thạch Thiên phục hồi tinh thần lại, Hạng Kiều nói hắn đương nhiên sẽ không cho là thật, điều đó quá mức hư vô mờ ảo, chỉ là bị câu nói kia làm chạm được nhưng hồi ức mà hắn chôn sâu ở trong lòng, lúc này tâm cảnh cũng đã khác, cũng không muốn đi phản bác lời của nàng, thở dài nói: \"Chúng ta mấy tháng không gặp, cô cũng sống rất tốt, đừng giả bộ ra bộ dáng không có lão tử thì sống không nổi có được hay không!\"

Hạng Kiều bĩu môi ủy khuất nói: \"Em bị bắt buộc, chị em nói em nếu lại đi làm phiền anh, chọc giận anh mất hứng, sẽ đem em tống qua Mỹ học. Anh biết không? Hiểu Lệ cùng Thiến Vi hiện tại một người ở tại Canada, một người ở tại Mỹ, hơn nữa toàn bộ là trường nữ sinh nội trú, cộng thêm mấy nữ vệ sĩ trong coi, so với ngồi tù còn muốn bi thảm hơn, mỗi lần gọi điện thoại đều khóc trong điện thoại. Đúng rồi, các nàng nhờ em chuyển lời với ngươi, chờ sau khi tốt nghiệp đại học sẽ trở lại tìm anh, sẽ không thay đổi con tim\".

Thạch Thiên nhất thời cảm giác da đầu tê dại, vội nói sang chuyện khác: \"Vậy cô sao lại vẫn đuổi theo ta, không sợ chị của cô tống cô đi Mỹ ngồi tù sao?\"

Hạng Kiều hắc hắc cười nói: \"Em đâu có đi cùng chị, anh không tới tìm em, em cũng không thể đi tìm anh, trừ phi anh tới tìm em trước\".

Thạch Thiên tức giận nói: \"Lão tử hôm nay là đưa người khác tới trường, cũng không phải là tới tìm cô\".

Hạng Kiều đắc ý nói: \"Em mặc kệ, dù sao cũng là chính anh tới, không phải là em gọi anh tới, người nào tìm ai bây giờ đã không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã thấy mặt, hơn nữa là anh chủ động tới, chị của em cũng không thể nói được gì\"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.