Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 116: Chương 116: Tiêu diệt gia tộc của mày




Công việc của Thạch Lệ bây giờ hết sức khó khăn, bởi vì tất cả người bị hại đều không muốn ra tòa làm chứng, cũng đau khổ cầu xin phía cảnh sát vì các nàng mà giữ bí mật, tiêu hủy chứng cứ. Điều này cũng khó trách các nàng, bởi vì do tác dụng của thuốc, cho nên làm trò trong phim, thoạt nhìn hết sức dâm đãng, nếu như đoạn phim này không cẩn thận bị lọt ra ngoài, cho dù mọi người biết nguyên nhân, thì hoàn cảnh xã hội bây giờ, cũng sẽ có rất nhiều ánh mắt khác thường nhìn, hơn nữa các nàng còn lo lắng bị hắc bang trả thù.

Cái này Thạch Lệ cũng hiểu, mà cũng không dám cam đoan cả đời nhân chứng sẽ không bị hắc bang trả thù, cảnh sát cùng lắm chỉ tiến hành bảo hộ các nàng trong thời gian các nàng làm nhân chứng. Nàng chỉ dám đi khuyên bảo, chẳng qua biết rằng không có hy vọng quá lớn.

Dưới tình huống không có nhân chứng, thì đoạn phim kia chỉ có thể làm bằng chứng phụ, người trong phim đều có biểu hiện sau khi dùng thuốc, mà thời gian trôi qua lâu như vậy, cũng không thể chứng minh các nàng đã bị ép dùng thuốc, bằng chứng này chỉ có thể xác định tội danh của Trương Vĩ Hào, trước hết là hành vi phạm tội của hắn với Samantha, mới có lý do làm cho bồi thẩm đoàn tin tưởng. Cho nên Samantha đương nhiên trở thành nhân chứng quan trọng nhất, điểm này cảnh sát biết, Trương Bá Uy cũng biết.

Dưới sự yêu cầu của cảnh sát, bây giờ Samantha cố gắng không ra ngoài, có việc gì cơ bản đều dùng điện thoại liên lạc, hoặc mời đối phương đến tạp chí xã để trao đổi, vụ án này đã làm dư luận xôn xao, ồn ào huyên náo, người khác cũng hiểu được.

Chẳng qua, mấy ngày nay nàng cũng chỉ có thể nhìn Thạch Thiên cùng các cô người mẫu trốn trong phòng an ninh muốn làm gì thì làm, rồi biến mất không biện pháp. Trong lòng khổ sở vô cùng, trước kia nàng là vì các cô người mẫu mà khổ sở, bây giờ lại không biết tại sao lại khổ, chính cô ta cũng không rõ, dù sao cũng là đau khổ. Đặc biệt nhớ đến đêm đó, Thạch Thiên biểu hiện chính nhân quân tử trước mặt nàng, cùng với biểu hiện dâm loạn của hắn với các cô người mẫu bây giờ, hai cái đi đôi với nhau, vừa tức giận muốn điên lên, lại khổ sở muốn chết.

Mỗi khi Thạch Thiên mỹ mãn đi ra khỏi phòng an ninh, xuất hiện trước mặt nàng, thì hai mắt nàng như muốn phun lửa vậy, hung hăng nhìn chằm chằm Thạch Thiên, không hề có chút nào gọi là cảm kích ân cứu mạng của hắn. Hơn nữa thỉnh thoảng trước mặt Thạch Thiên ưỡn ngực lên trước mặt Thạch Thiên, cố ý như vô tình làm ra vài động tác u nhã mê người, tựa hồ như muốn chứng minh với hắn rằng, mình không phải là cây gậy trúc lạnh như băng.

Thạch Thiên vừa thấy Samantha thi triển mị lực, liền liếc nàng một cái, sau đó lui về phòng an ninh tiếp tục triền miên với các cô người mẫu. Điều này làm cho Samantha vô cùng phẫn nộ, nghĩ thầm, mình vẫn rèn luyện, bảo dưỡng rất tốt, cảm thấy dáng người còn tốt hơn cả lúc làm người mẫu thế giới, bên ngoài đều bình luận như vậy, mà trong mắt hắn không hề có vẻ tán thưởng, ngược lại chỉ liếc mình một cái, rồi chuồn mất tiêu. Chẳng lẽ trong mắt hắn, mình khó coi đến như vậy sao? Trong lòng thầm mắng Thạch Thiên là đứa con nít không biết thưởng thức, trình độ thẩm mỹ bị thiếu hụt nghiêm trọng, không thể trị nữa. Nhưng Thạch Thiên lại xuất hiện, nàng lại thi triển mi lực, hy vọng khả năng thẩm mỹ của Thạch Thiên khôi phục lại bình thường, rồi thừa nhận sai lầm trước mặt nàng, kiểm điểm cùng với đánh giá lại, chẳng qua, kết quả vẫn chỉ là cái liếc mắt.

Thật ra thì... Thạch Thiên nhà ta cũng không phải là cảm thấy nàng khó coi nên rời đi, mà ngược lại là chịu mị lực của nàng kích thích, nên cần phải tìm mấy cô người mẫu để diệt “hỏa”, hắn đã trải qua mấy đời sinh mệnh, nên mọi vật cơ bản không thèm quan tâm, chỉ là đối với việc nam nữ yêu nhau, bởi vì chịu ảnh hưởng của sinh lý cường đại, không thể thoát khỏi, làm cho hắn hưởng thụ khoái cảm cũng đồng thời có chút buồn rầu bất đắc dĩ. Trước kia nhìn Samantha hắn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ gặp nàng, đặc biệt là thời điểm nàng cố ý thi triển mị lực, chợt nhớ lại tình cảnh ngày đó, tiếp theo là dục hỏa dâng trào, hắn nhìn thấy được Samantha cố ý làm vậy, chỉ là thi triển mị lực, chứ chẳng có yêu đương gì cả, dưới sự ảo não đương nhiên là sẽ cho Samantha một cái liếc.

Thạch Thiên sau khi cùng hai cô người mẫu triền miên xong, tắm rửa một cái, thì cô gái trực sảnh gọi hắn lại, đưa cho hắn một phong thư nhờ chuyển cho Samantha. Nói là do bên công ty chuyển phát đến, Thạch Thiên cầm lấy phong thư đẩy cửa vào trong phòng làm việc của Samantha, ném phong thư lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế salon.

Samantha nghe thấy có người tiến vào, cũng biết đó là Thạch Thiên, chỉ bởi vì chỉ có hắn mới không gõ cửa mà bước vào mà thôi, đầu tiên là ưỡn ngực, xong rồi mới ngẩng đầu, cầm lấy phong thư, trên mặt có viết tên của mình, hỏi: “Cái gì đây?”

Thạch Thiên rõ ràng là không nhìn đến nàng, lắc đầu hỏi: “Tôi là sao biết, có phải cho tôi đâu”.

Samantha mở thư ra, bên trong rớt ra một viên đạn, trong lòng cả kinh, còn có một bức ảnh, vội cầm lên, không nhịn được hét lên một tiếng a... kinh hãi, chỉ thấy tấm ảnh này là ảnh chụp cha mẹ sống ở Pháp, vội vàng gọi điện qua Pháp, nhưng được một lúc cũng không ai bắt máy, gọi di động cũng không được.

Thạch Thiên nghe thấy âm thanh khác thường của Samantha, đứng dậy đi đến trước bàn của nàng, thấy viên đạn và tấm ảnh, hỏi: “Là cha mẹ của cô?”

Samantha kinh hoảng gật đầu, run giọng nói: “Bọn chúng tìm được nhà tôi ở pháp, dùng cha mẹ để uy hiếp tôi... Thạch Thiên... bây... bây giờ phải làm sao?”

Thạch Thiên cầm lấy viên đạn, cười ha hả nói: “Biện pháp này tôi đã thấy trên TV rồi, không ngờ cũng có thể gặp được”.

Samantha giận dữ nói: “Cậu... cậu còn nói giỡn được sao?”

Thạch Thiên biết trong lòng nàng lo lắng, ngượng ngùng cười nói: “Yên tâm, nếu là thư uy hiếp, thì cha mẹ cô tạm thời cũng không có chuyện gì đâu, bằng không thì lấy cái gì uy hiếp cô, cần phải xem bọn họ muốn gì từ cô”.

Trong lòng Samantha hơi hơi bình tĩnh lại, thấy phong thư không còn đồ, lật lật tấm ảnh, phát hiện ra mặt trái có viết tên một quán trà, cũng yêu cầu Samantha không mang cảnh sát đến, khuya hôm nay đến. Samantha không nhịn được hỏi Thạch Thiên phải làm sao, Thạch Thiên kêu nàng nói địa chỉ và thời gian cho hắn biết, sau đó kêu nàng đưa điện thoại di động đây, gọi cho Braid của Thiên Thạch Đồng Minh, nói cho hắn biết tình huống của người nhà Samantha, rồi dặn dò nếu người đã bị bắt, thì cứu trở về. Nếu thật sự không cứu được, thì gọi điện cho hắn biết, Braid đương nhiên lập tức đồng ý, cũng lập tức đi an bài.

Samantha biết sau lưng Thạch Thiên có thế lực rất lớn, nếu không Quỹ TS cũng sẽ không mua tạp chí Thiên Tư, mà thoạt nhìn không biết thế lực sau lưng hắn có thể giải cứu được cha mẹ của mình không, chẳng qua nhìn nét mặt thoải mái của hắn, ít nhiều gì cũng bị cuốn hút, nên yên tâm một chút.

Cha mẹ của Samantha đang ở Paris, Braid thì đang ở Hoa Kỳ, lập tức ra lệnh cho phân bộ Thiên Thạch Đồng Minh ở Paris, sau đó gọi điện cho thủ lĩnh gia tộc hắc bang lớn nhất tại Paris, Matt, một cú điện thoại, bên kia, Matt nghe Braid nói xong, không nhịn được run giọng trả lời: “Braid tiên sinh... tôi... thật xin lỗi... tôi không biết họ là người của ngài....”

Braid giật mình, lập tức hiểu được chính là gia tộc Matt làm, vội hỏi: “Mày đã làm gì bọn họ? Thiếu đi một cọng tóc tao sẽ diệt cả gia tộc nhà mày, kể cả con gián con chuột...”

Bên kia, Matt toát mồ hôi lạnh, vội hỏi: “Bọn họ rất an toàn, chúng tôi chỉ mời hai người đến làm khách... mời đến làm khách thôi, tôi lập tức đưa bọn họ đi an dưỡng... Braid tiên sinh, tôi thật sự không biết... ngài nhất định phải tin tưởng tôi, chỉ cần ngài tha thứ, yêu cầu gì tôi cũng đáp ứng...”

Braid thầm nghĩ, người còn trong tay hắn, cũng không thể ép hắn, cho nên nói: “Tao lập tức cho người đến đón, chuyện an dưỡng không cần mày quan tâm, về phần có thể tha thứ hay không, tao không thể nói trước được, nhưng mà tao tin mày không biết thật, nên sẽ cầu tình thay mày”.

Trong lòng Matt chấn động, nghĩ thầm, chẳng lẽ người mình bắt có liên quan đến lão già trăm tuổi của Thiên Thạch Thành Bảo sao, ngay cả Braid cũng không thể quyết định tha thứ cho mình hay không, cả kinh đến nổi toát mồ hôi ướt hết cả người. Gia tộc bọn chúng ở Paris cũng có chút lịch sử, nên cũng biết được chuyện Thiên Thạch Thành Bảo tàn sát cả ba đại gia tộc lớn ở châu Âu trăm năm trước, hơn nữa còn đến Thiên Thạch Thành Bảo tỏ vẻ trung thành, mỗi năm đều có nhiều quan hệ, cho nên thực lực của Thiên Thạch Thành Bảo cũng rất rõ ràng.

Thiên Thạch Thành Bảo trong mắt các gia tộc có chút lịch sử, cơ hồ cũng giống như Thạch Thiên trong mắt đám người Braid vậy, đã được thần hóa hết rồi, trước kia chỉ một người mà đã giết sạch ba đại gia tộc, bây giờ trong thành đã có đến hơn ba trăm người rồi, làm sao mà không sợ chứ. Vả lại với uy tín của Thiên Thạch Thành Bảo, không cần mình động thủ, ra lệnh một tiếng, thì các gia tộc khác cũng sẽ không chùn bước, liên hợp lại tiêu diệt bọn họ, thừa cơ chiếm đoạt địa bàn béo bở này.

Trong điện thoại, Braid không dám hỏi Thạch Thiên tình huống cụ thể, trong lòng cũng rất muốn biết bên phía Thạch Thiên đã xảy ra chuyện gì, có thể xuất lực thay Thạch Thiên giải quyết được không. Vì thế liền hỏi Matt, Matt còn đang do dự, cho dù Braid không hỏi, thì hắn cũng quyết định nói ra, lần này khai ra là lão đại của Đông Thắng bang tại HongKong nhờ vả, không rõ tình huống, rồi còn xin lỗi tòa thành um sùm.

Braid vẫn không biết ý của Thạch Thiên là gì, nên không nhiều lời với hắn, cũng không hứa là sẽ tha thứ cho hắn, chẳng qua, chỉ cần thấy hai người bị bắt không tổn thương gì, thì sẽ cầu tình thay hắn. Sau đó cúp điện thoại, lại gọi đến người ở Paris, để cho bọn họ đi đón người, sau một giờ, người ở Paris gọi đến, báo là đã đem người an toàn trở về nhà, rồi cũng phái người tiến hành bảo hộ, mới chính thức yên tâm, sau đó gọi điện cho Thạch Thiên, báo cáo tình huống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.