Khi đến bệnh viện, người lái xe đã được giải phẫu lấy viên đạn ra khỏi đùi, được đưa về phòng nghỉ ngơi, y tá không cho người đến quấy rầy, Thạch Hiểu Mẫn và vài người cảnh sát đang ngồi với nhau, tựa hồ như cũng biết được tin Samantha đã được giải cứu, nhìn thấy Samantha và Thạch Lệ cùng nhau đến bệnh viện, cũng không giật mình, vui mừng chạy lại thông báo cho Samantha biết thương thế của người lái xe, nói là lái xe cũng không bị thương đến xương cốt, cho nên không đáng lo ngại, chẳng qua chảy máu hơi nhiều, nên cần nằm nghỉ một thời gian.
Samantha như trút được gánh nặng, quay sang cảm tạ Thạch Hiểu Mẫn và Thạch Lệ, Thạch Hiểu Mẫn thấy vẻ mặt của Samantha đã mệt, khuyên nàng nên sớm trở về nghỉ ngơi, Samantha quả thật không chịu đựng nổi nữa rồi, gật đầu, do dự một chút rồi nói: “Hiểu Mẫu, em có thể đến ở với chị vài ngày được không?”
Tm vẫn chưa trả lời, thì Thạch Lệ đã lên tiếng: “Samantha tiểu thư, tôi muốn cùng Hiểu Mẫn đến nhà cô ở một thời gian ngắn, được không?”
Samantha vui mừng, cười nói: “Đương nhiên có thể”.
“Cảm ơn” Thạch Lệ nói.
Samantha cười: “Người cảm ơn nên là tôi mới đúng, vì tôi biết cô đến để bảo vệ tôi”.
Thạch Lệ mỉm cười: “ Không cần khách khí, đây là công việc của tôi”
Samantha chẳng những là người bị hại trong vụ án này, mà còn là nhân chứng quan trọng, mà đối phương lại là con trai của lão đại hắc bang HongKong, cho nên có thể làm ra chuyện bất lợi với Samantha, bảo vệ nàng là điều nên làm. Chẳng qua, Samantha là một nữ cường nhân điển hình, công việc bận rộn, tạp chí Dung Nhan lại là tạp chí nổi tiếng thế giới, cảnh sát cũng không thể yêu cầu chủ biên Samantha ngừng làm việc, để chịu sự bảo vệ. Hơn nữa, Samantha lại là con gái, phái một nam cảnh sát đến bảo vệ cũng không tiện, cho nên Thạch Lệ cảm thấy mình tự đi bảo vệ là hợp lý nhất, dù sao ban ngày cũng đã có Thạch Thiên bên cạnh, nàng cũng có thể trở về sở làm việc.
Ba người lái xe đi về biệt thự của Samantha, trước của đã có nhiều cảnh sát đang rửa dọn hiện trường, ngay cả Lưu Ngọc San và Triệu Gia Minh cũng đến, Lưu Ngọc San đại biểu cho cảnh sát HongKong tỏ vẻ quan tâm và an ủi đến Samantha, cũng mang Triệu Gia Minh đến hỗ trợ cho, bởi vì Triệu Gia Minh và Thạch Lệ làm việc cũng quen thuộc, cho nên làm việc này cũng dễ dàng hơn. Hơn nữa bọn họ cũng hiểu biết về tình huống của hắc bang HongKong hơn.
Mọi người sau khi vào nhà nói chuyện, Samantha mặc quần áo của người khác, cảm thấy cả người không tự nhiên, hơn nữa dáng người nàng cao gầy, mà Thạch Thiên lại tùy tiện chọn một bộ đồ đến, mặc trên người nhìn có vẻ buồn cười, vì thế sau khi an bài phòng ở cho Thạch Lệ và Thạch Hiểu Mẫn, trở về phòng tắm rửa một cái, sau đó cũng không xuống dưới, mà trực tiếp nghỉ ngơi.
Thạch Lệ ở đại sảnh ngồi báo cáo cho Lưu Ngọc San về vụ án, cũng tỏ vẻ mình sẽ phục trách công việc bảo vệ cho Samantha, Lưu Ngọc San cũng không phản đối, chẳng qua nàng cũng không biết gì về thân thủ của Thạch Lệ, vì Thạch Lệ chưa từng hiển lộ ra trước mặt nàng, cảm thấy không yên tâm, cho nên an bài thêm một ít nhân viên cảnh sát thay phiên nhanh bảo vệ Samantha 24/7.
Bởi vì lái xe bị thương, cho nên ngày hôm sau một cảnh sát tạm thời chịu trách nhiệm lái xe cho Samantha, Samantha cũng theo Samantha đến tạp chí xã rồi mới trở về sở. Ngày hôm qua lục soát bằng chứng trong căn nhà kia cũng tương đối đầy đủ, chỉ cần đoạn phim trong camera cũng đã đủ định tội Trương Vĩ Hào, nhưng còn có bình thuốc và những cô gái khác.
Ba gã thủ hạ bắt cóc Samantha cũng thành thật khai báo, kẻ khai đầu tiên chính là người đã đi thiêu hủy ô tô thì gặp Thạch Thiên, cơ hồ chưa cần hỏi đã thành thật khai hết, yêu cầu duy nhất chính là mau đưa hắn đến bệnh viện.
Nhưng nhân viên y tế trong sở cảnh sát sau khi tiến hành kiểm tra thân thể của hắn, cảm thấy không có gì cả, nên không cần đưa đi bệnh viện thường, nhưng thật ra cần phải đưa đến viện tâm thần để kiểm tra một chút, bởi vì trong lời khai của hắn có không ít về thần tiên và ma quỷ, còn về vụ bắt cóc thì không có vấn đề. Sau khi phía cảnh sát xét nghiệm máu, phát hiện ra trong người hắn có dùng “đá”, cảm thấy do hắn chơi hàng nhiều nên sinh ra ảo giác. Tên này vốn là tinh thần hưng phấn vì sẽ được hưởng thức thân thể của Samantha, nên đúng là sau khi bắt cóc Samantha đã chơi hàng, lúc bị cảnh sát thẩm vấn thì hắn đã bộc phát mạnh mẽ, cũng bắt đầu hoài nghi tối qua mình có nhìn thấy ảo giác hay không, Thạch Lệ đương nhiên biết nguyên nhân là Thạch Thiên, chẳng qua không giải thích cho hắn biết.
Với việc Thạch Thiên xuất hiện tại hiện trường giải cứu Samantha, Thạch Lệ cũng báo cáo cấp trên rằng là người thân của mình, hơn nữa lại là bảo an của Samantha, nhận được điện thoại nên đến giải cứu, đương nhiên là đến sớm hơn người khác, còn các chi tiết khác đều biến mất. Chuyện trải qua sau đó chính là như vậy, cho nên cấp trên cũng không thấy có chỗ nào không hợp lý, nếu Thạch Lệ nói cho bọn họ biết tốc độ của Thạch Thiên nhanh như chớp, thân thủ có thể thông thiên, thì bọn họ ngược lại sẽ cảm thấy không hợp lý, có thể yêu cầu Thạch Lệ đi kiểm tra, xem có chơi hàng rồi sinh ra ảo giác hay không.
Còn chủ phạm Trương Vĩ Hào cả ngày hôm nay vẫn chưa được thấm vấn, bởi vì từ lúc mang hắn về thì hắn vẫn chưa tỉnh, bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, đoán rằng có phải là do cái gạt tàn của Samantha đập trúng vào một nơi nào đó mà y học chưa nghiên cứu đến, nên trở thành người thực vật. Nhưng vụ án có phần nghiêm trọng, hắn lại có bối cảnh là con trai lão đại xã hội đen, nên không thể đưa đến bệnh viện kiểm tra, chỉ mời chuyên gia từ bệnh viện đến kiểm tra.
Các chuyên gia này giằng co nửa ngày rồi cũng mờ mịt, cảm thấy Trương Vỹ Hào trừ chỗ trên đầu bị đập ra, thì cũng không có vấn đề gì, mấy tên luật sư của Trương Vỹ Hào muốn xin phóng thích, cũng cảnh cáo phía cảnh sát mạng người rất quan trọng, phải chịu trách nhiệm về mạng sống của Trương Vỹ Hào, cấp trên cũng hiểu được, nên muốn đưa Trương Vỹ Hào đến bệnh viện điều trị, tránh để hắn chết trong sở cảnh sát, gây ảnh hưởng đến danh dự của cảnh sát.
Chỉ có Thạch Lệ là kiên quyết không đồng ý, nàng biết Trương Vỹ Hào vì bị Thạch Thiên điểm huyệt, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là nàng vừa mới học nội công tâm pháp, không có năng lực giải huyệt, nhưng không thể nói nguyên nhân cho người khác biết, nên chỉ có thể kéo dài thời gian, cản trở thủ tịch phóng thích.
Trong lúc mấy tên luật sư của Trương Vỹ Hào đang kháng nghị nghiêm trọng với cảnh sát, mà cảnh sát phá án, không để ý đến tin tức lộ ra ngoài, cho nên có rất nhiều, phóng viên vọt vào trong. Thạch Lệ vì không muốn kéo dài vụ án nữa, nên tuyên bố Trương Vỹ Hào đã tỉnh lại, chỉ là bị sứt đầu mẻ trán một chút thôi, , đưa Trương Vỹ Hào đến bệnh viện, còn cấp trên thì mừng rỡ phái cảnh sát ra phát ngôn, còn nói là Trương Vỹ Hào đã tỉnh lại, thân thể vô cùng khỏe mạnh, cũng tỏ vẻ hoài nghi Trương Vỹ Hào giả bộ hôn mê, muốn trốn tội, rồi quay sang phản kích với bên luật sư.
Vốn phía cảnh sát điều tra vụ án này phải giữ bí mật, bởi vì chẳng những liên lụy đến người nổi tiếng, hơn nữa còn mê gian, cưỡng gian cùng với bắt cóc người nước ngoài, tất cả người bị hại đều là nữ, cho nên muốn thu nhỏ lực ảnh hưởng của nó lại. Nhưng đám phóng viên chẳng những không quan tâm đến phía cảnh sát có coi trọng quyền lợi của nghi phạm hay gì gì đó, chỉ quan tâm đến vụ án của Trương Vỹ Hào, quan tâm đặc biệt đến vấn đề này mà thôi, là loại tin tức giống như là phát hiện bảo tàng và bắt đầu khai quật vậy, năng lực của những ký giả này cũng làm cho người ta giật mình, chỉ ngày hôm sau là đã công khai vụ án này ra.
Cũng may Thạch Lệ đã phát hiện ra, liền nghiêm khắc yêu cầu giữ bí mật, tư liệu của người bị hại trừ Samantha ra, thì những cái khác đám phóng viên tạm thời không tra ra được, mà Samantha cũng không bị thương tổn chân chính, được giải cứu đúng lúc, cho nên cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Các phóng viên không thể tra ra nhân số cùng thân phận của người bị hại, mà bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của bọn họ, rồi trên các giới truyền thông cũng cung cấp số người bị hại không giống nhau, từ mấy chục người lên đến mấy trăm người. Chẳng qua mấy chục hay mấy trăm, cũng đủ oanh động toàn thành, mọi người trong đủ tầng lớp xã hội đều tức giận, bất kể là thật lòng hay giả dối, cũng đều yêu cầu cảnh sát và tòa án nghiêm trị tội phạm, đặc biệt là tổ chức tìm lại những người bị hại, tổ chức vô cùng náo nhiệt, vừa hỗ trợ cho cảnh sát, đồng thời cũng tạo áp lực khá lớn cho phía cảnh sát và tòa án.
Cảnh sát và tòa án dưới áp lực này, cảm thấy càng kéo dài thì ảnh hưởng càng lớn, cho nên các loại suy đoán đều được đưa ra, dù sao, chứng cớ cũng đã vô cùng xác định, các giới của xã hội đều đã phối hợp, cho nên trình tự thi pháp cũng nhanh chóng không bị cản trở, bởi vì cũng là do nhiều người tức giận, cho nên quyết định tiến thẳng vào giai đoạn thẩm lý và phán quyết.
Đây cũng là điều mà Trương Bá Uy và đám luật sư do hắn mời đến không nghĩ đến, vốn vài tên luật sư tiếp xúc với cảnh sát, biết được chứng cớ rất xác thật, đều cảm thấy rằng cơ hội thắng kiện gần như là số không rồi, hơn nữa, chi tiết phạm tội vô cùng nghiêm trọng, nhất định sẽ không phán nhẹ. Cho nên dựa vào chi tiết Trương Vỹ Hào hôn mê bất tỉnh để xin chạy chữa, nếu trị không hết, thì xin ra nước ngoài trị liệu, nếu có thể tỉnh lại, thì tìm cơ hội giúp hắn bỏ trốn.
Bọn họ cảm thấy tình huống của Trương Vỹ Hào bây giờ, muốn xin đi bệnh viện để điều trị cũng không thành vấn đề, Trương Bá Uy cơ hồ cũng đã sắp xếp xong kế hoạch cứu con trai ra khỏi bệnh viện rồi, thật không ngờ Thạch Lệ, người chịu trách nhiệm vụ án này không muốn kéo dài nữa, muốn dùng truyền thông để gây áp lực cho cảnh sát. Nhưng bọn họ chưa nghĩ đến là, Trương Vỹ Hào lại đột nhiên tỉnh lại, mà đám phóng viên chưa có tin thì vẫn chưa rời đi, bắt đầu lấy tin này nọ, rồi phản bác kiến nghị um sùm, cũng thần thông quản đại tra ra được hành vị phạm tội của Trương Vỹ Hào, đưa tin, tạo thành hậu quả hiện tại...
Trương Bá Uy thấy con trai khó có thể chạy khỏi được thẩm lí và phán quyết định tội, tuy rằng ở HongKong không có tử hình, nhưng cũng là chung thân, nên trong lòng giận dữ, bởi vì hắn là quá nhiều chuyện xấu, đương nhiên sẽ không lo con trai bị trừng phạt không đúng tội. Xét cho cùng tất cả cũng bởi vì người cảnh sát phụ trách vụ án này cản trở, cho nên lập tức phái người đi điều tra Thạch Lệ, muốn để cho nàng “chôn cùng” con trai mình, mặt khác còn liên hệ với một gia tộc hắc bang có thế lực lớn tại Pháp, tặng rất nhiều quà, muốn tại Pháp và HongKong gây áp lực cho Samantha, muốn dùng đủ loại phương pháp để ngăn cản nàng ra tòa làm chứng.