- Lâu lắm rồi không ngửi thấy mùi đàn bà! Chà chà… - Lão hói hít hít cái mũi, nhắm nghiền mắt như đang hưởng thụ.
Elly chẳng bận tâm, từ tốn đi vào phía trong, Dante liếc nhìn lão già
chỉ cao tới vai gã trong thoáng chốc rồi cũng tiến vào trong.
- Khoan đã !
Lão hói đột nhiên chạy vào trong phòng, chắn trước mặt Elly.
- Sao?
- Tôi được thông báo cô chỉ đi một mình! – Đôi mắt lồi của lão già khẽ nheo lại, nhìn về phía Dante đầy nghi kị.
- Tôi cần thêm người cho công việc của mình, tôi sẽ đứng ra bảo lãnh cho cậu ta. – Elly thấp giọng.
- Gã này….. – Lão hói khép mắt lại nhỏ như hàng chỉ, xem ra đang cố gắng lục lọi trí nhớ của mình về tên thanh niên trước mặt. - … tôi chưa từng gặp. Hừm, cô đứng ra bảo lãnh thì tôi cũng không làm khó, nhưng tiền
thì phải tăng lên. – Lão vừa nói vừa lấy ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, mắt nhìn mông lung.
- Còn phải xem ông có thông tin mà tôi cần hay không! – Cô nàng khoanh tay nhìn xung quanh.
- Theo tôi ! – Lão hói xoay người, đủng đỉnh bước.
Căn phòng này ít nhất cũng phải rộng tới cả trăm mét vuông, hai bên
tường chật ních những kệ sách cao tới ba mét được xếp rất lộn xộn. Áp
sát cửa ra vào kê hai chiếc bàn, trên đó đặt vài thứ đồ trang trí rẻ
tiền, hoặc có thể được tha về ở một xó xỉnh nào đó cũng nên. Nằm giữa
phòng được kê một chiếc hộp sắt khá lớn, trên mặt bày đủ các loại vi
mạch, con chíp, bộ cảm biến, lò xo, dây điện… v…v… Phía trên trần được
lắp những bóng đèn trắng chạy dọc căn phòng. Còn bức tường đối diện với
cửa ra vào được treo dày đặc những màn hình màu đen to tầm 19 inch, nhìn qua cũng phải có ít nhất trên trăm chiếc, mỗi màn hình lại đang hiển
thị một khung cảnh khác nhau trong thành phố. Nằm phía dưới đám màn hình lỉnh kỉnh là một bàn điều khiển với chi chít các nút lớn nhỏ đủ màu,
dây dợ chằng chịt.
Lão hói lật đật chạy đi lấy một cái ghế gỗ sau đó đặt trước mặt Elly, rồi lại chạy tới chiếc lủ lạnh nằm ở góc phòng.
Cô ngồi xuống chiếc ghế, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh.
Dante thì nheo mắt khó chịu nhìn lão già trước mặt, “Nam nữ giờ vẫn còn
bị phân biệt đối xử à?” – Gã lẩm bẩm, kéo chiếc ghế gỗ ở gần đó rồi ngồi xuống cạnh Elly.
- Cô uống gì? Bia, rượu hay nước ngọt?
- Sao cũng được.
Lão đóng mạnh cửa tủ, khiến nó rung lên bần bật, lão đưa tận tay Elly
một lon nước ngọt và vất cho Dante một chai nước lọc, còn bản thân thì
cầm lon bia.
- Xin lỗi, nhưng tôi có thể gọi ông là?
- Sam!
- Ah, Sam này, tôi băn khoăn là tại sao chỉ có tôi phải uống nước lọc?
- Vậy cậu không khát?
- Ý tôi là tôi muốn một chai bia!
Dante hết sức bình tĩnh đối đáp với lão hói quái gở này, có vẻ như lão ta không thích sự xuất hiện của gã.
Sam bật nắp lon bia, đưa lên miệng làm một hơi sau đó mới chìa về phía Dante, thản nhiên nói.
- Của cậu đây!
- Nước lọc có lợi cho sức khỏe, cám ơn! – Chơi kiểu này thì gã cũng bó tay.
Elly đứng dậy, để lon nước ngọt lên cái hộp sắt, gương mặt tỏ ra khẩn trương.
- Tôi không có nhiều thời gian, vì thế chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề.
- Cô cứ nói! – Lão dốc lon bia lên tu ừng ực.
- Một tuần trước, cách Zerone 30 km về phía nam, có một nhóm người bị
bắt cóc. Tôi có những bằng chứng nghi ngờ những kẻ bắt cóc đang ẩn nấp
đâu đó trong thành phố này.
- Nhóm người bị bắt cóc đó…
- Trong đó có một người là bạn của tôi.
- Nếu có được thông tin cô định làm gì?
- Tôi cứu anh ta!
Sam khẽ lắc đầu, gương mặt có chút buồn bã, lão tiến lại gần những mà hình theo dõi, trầm ngâm đáp.
- Cô không biết mình phải đối đầu với thứ gì đâu, Elly! Cô không đủ khả năng!
- Tại sao? – Elly nói với chất giọng đầy tự tin.
- Chỉ với hai người, nếu muốn đến đấy. Chỉ sợ nửa cái mạng còn không
quay lại được chứ đừng nghĩ tới cứu thêm người ra. – Sam xoa xoa cái đầu hói.
- Ý ông là gì?
- Hãy quên việc cứu gã bạn của cô đi!
- Cám ơn. Nhưng tôi tới để mua tin, không phải đến nghe khuyên nhủ!
- Tốt thôi! – Lão thở dài thườn thượt.
Sam lại gần bàn điều khiển, đôi tay thô ráp của lão lướt qua những phím
bấm một cách linh hoạt, nhưng thể đang chơi đàn piano. Hơn trăm chiếc
màn hình giờ đây đồng nhất trở thành một màn hình khổng lồ, một đoạn
phim đen trắng liền xuất hiện.
Một chiếc ô tô tải nhỏ đi vào phía sau một quán bar, thùng xe mở ra, vài tên mặc đồ đen, mặt trùm kín, nhảy khỏi xe, tay lăm lăm khẩu súng
trường. Tiếp sau đó là một nhóm người được áp giải khỏi thùng xe, tay bị trói quặt phía sau. Đám người nhanh chóng tiến vào cửa sau của quán
bar. – Đoạn phim tới đây thì dừng lại.
- Đây là thứ cô muốn, phải không? – Sam nốc tiếp một ngụm bia.
- Quán bar này nằm ở đâu? – Elly rút trong túi ra tấm thẻ thanh toán, nhanh chóng viết lên đó một con số.
- Cô sẽ phải hối hận, Elly! – Sam cố gắng đưa ra lời khuyên lần cuối.
- 15.000 đủ rồi chứ? – Cô nàng giơ tấm thẻ ra trước mặt lão. Như thể không nghe thấy câu nói vừa rồi.
Dante đứng bên cạnh không khỏi xuýt xoa – “ Mình cầy hộc mật mà mỗi lần
cũng chỉ được 10.000 . Lão già này ngồi một chỗ mở mồm là đã có 15.000 , thật quá bất công!”
Lão Sam chẳng nói chẳng rằng, cũng rút tấm thẻ trong túi áo, sau đó chạm nó vào tấm thẻ của Elly. Trên mặt thẻ của lão liền hiện một dòng chữ
nhấp nháy – “Đã nhận được 15.000 Saz”.
- Quán bar này nằm ở phía bắc thành phố, phía trong một con hẻm. Đây là tấm bản đồ chỉ đường.
Cô nàng cầm lấy tấm bản đồ, nhìn lướt qua sau đó đưa cho Dante. “ Tôi thành đàn em từ lúc nào thế?” – Gã lẩm bẩm.
Elly xoay người bỏ đi, Dante đút tấm bản đồ vào túi quần rồi đủng đỉnh bước theo.
- Elly, tôi cho cô thêm một thông tin đây.
- Bao nhiêu? – Cô nàng dừng bước.
- Miễn phí. – Lão Sam trầm ngâm một lúc rồi mới nói tiếp. – Bọn nó là băng Thép Đen.
---o0o---
Chiếc moto băng qua con đường nằm ở rìa thành phố, một con đường lớn
nhưng lại vắng vẻ và heo hút, ngoài hai người bọn họ chẳng thấy bóng
dáng ai khác.
Những dãy nhà đổ nát, cây cối lưa thưa, gió bụi quấn vào nhau chốc chốc
lại bốc lên từng đợt. Vì nằm ở rìa của thành phố, nên chẳng có ai sinh
sống ở đây, người dân chủ yếu tập trung sống ở trung tâm thành phố, gần
các nhà máy vì ở đó có đông những kẻ bảo vệ, họ cũng sẽ ít gặp nguy hiểm hơn.
Hoàng hô buông xuống, những đám mây được tô thêm nhiều màu sắc, nếu được đặt ở một nơi khác chắc hẳn sẽ đẹp biết bao, nhưng khi đặt ở đây, giữa
sự hoang vắng này, nó lại khiến cho không gian càng trở nên hiu quạnh và tang tóc.
Ngồi phía sau, đảo mắt nhìn khung cảnh đìu hiu, nhá nhem hai bên đường, Dante chợt hỏi:
- Băng Thép Đen mà lão già đó nhắc tới nổi tiếng lắm à?
- Cậu ở đây mà không biết đến chúng? – Elly trầm giọng.
- Mấy chuyện băng đảng có bao giờ tôi để ý! – Gã chép miệng.
Quả thật Dante hầu như chẳng bao giờ quan tâm tới mấy chuyện không liên
quan đến gã, điều này có lẽ là do một phần bản tính thích sống cô độc
của gã tạo thành. Hơn nữa gã cũng đâu phải người ở đây.
- Chúng là băng cướp khét tiếng nhất vùng này, giết người cướp của việc
gì chúng cũng làm. Số nạn nhân chết trên tay băng Thép Đen không dưới
hai trăm người, trong đó đa phần là những tay đặc vụ của chính quyền thế giới cũng như những kẻ săn tiền thưởng. Nhưng hơn một năm trở lại đây
bọn chúng bỗng biệt tăm biệt tích, không thấy xuất hiện. Giờ những kẻ
bắt cóc lại chính là băng Thép Đen, nếu tôi không nhầm thì chắc chắn
chúng đã được thuê bởi một kẻ nào đó để làm những việc này.
- Cầm đầu băng cướp này là ai? – Dante có chút tò mò.
- Loong “Người Sắt”, một kẻ điên cuồng và hiếu chiến. Một năm trước đây
khi hắn vẫn còn tung hoành, chính quyền thế giới đã treo thưởng cho cái
đầu của Loong là 900.000 Saz.
- Cái gì? 900.000 á? Tên này nguy hiểm vậy sao? – Gã không khỏi kinh ngạc.
Chính quyền thế giới dựa trên mức độ nguy hiểm và những vụ án mà kẻ bị
truy nã gây ra để định ra giá treo thưởng. Mức 500.000 trở lên đã là
thuộc thành phần cực kì đáng sợ, không thể trêu vào, chứ đừng nói gì tới con số gấp đôi.
- Có rất ít người còn sống sau khi tiếp xúc với hắn. – Elly bất giác thở dài.
- Vậy là cô đang muốn đối đầu với tên thủ lĩnh của một băng cướp hung
bạo, có giá treo thưởng lên đến 900.000 Saz? Cô nghĩ chúng ta có bao
nhiêu phần trăm sống sót? – Gã cảm thấy những việc mình vướng phải càng
lúc càng trở nên nguy hiểm gấp nhiều lần.
- Tôi đã yêu cầu hỗ trợ, đêm mai người của tôi sẽ có mặt ở đây để tiếp
ứng. Hơn nữa, tôi hoàn toàn không bắt cậu đi theo, WiS ạ! Cậu có thể…..
- Thôi được, thôi được, đi cũng chết mà ở lại cũng tèo. Thôi thà theo cô còn hơn, có chết thì cũng có bạn đồng hành.
- Nghe này, cậu phải tự lo cho tính mạng của mình, tôi sẽ không giúp nếu cậu gặp nguy hiểm, hiểu chứ?
- Sao cũng được!
Chiếc mô tô lao vun vún trong buổi hoàng hôn, để lại phía sau một đám bụi mờ.
Đi được một đoạn thì từ phía xa hai người nhìn thấy những ánh đèn chớp
nháy không ngừng phát ra từ một cái biển hiệu lớn - Là một quán bar.
- Sao một quán ba lại xuất hiện ở nơi vắng vẻ thế này? – Elly nghi hoặc lẩm bẩm.
- Có thể nó tạo ra để chào đón những người khách như chúng ta! – Dante
nhún vai – Dù sao giờ cũng đã hơn 7 giờ tối, để đi tới phía bắc của
thành phố chắc cũng phải mất 4, 5 tiếng nữa. Có lẽ chúng ta nên vào đây
nghỉ ngơi và ăn uống trước khi tiếp tục.
Cô nàng suy xét trong giây lát rồi cho xe quành vào trước cửa quán bar.
Lúc này, trước cửa quán cũng có hơn chục chiếc xe dựng sẵn. Xem ra cũng không đến mức ế ẩm.