Lần nào cũng vậy, cứ mỗi khi tôi bị ngất đi, đánh mất sự kiểm soát cơ thể
thì nó lại trỗi dậy. Nếu không có nó, có lẽ tôi đã thành bộ xương khô từ đời nào.
Đừng nghĩ tôi có Thánh Huyết mà có thể làm vương làm tướng trong cái thế giới hỗn loạn này, hơn nữa cái nghề kiếm cơm của tôi lại còn là sát thủ tự do, bởi vậy việc rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh xảy ra thường
như cơm bữa.
Nó đã giúp tôi vượt qua nguy hiểm, nhưng lại toàn quyền sử dụng cơ thể
này và tác dụng phụ sau khi tỉnh lại là điều tôi căm ghét nhất. Thậm chí sau mỗi lần đó tôi tự hứa với mình không bao giờ để bản thân rơi vào
tình trạng như vậy nữa, nhưng nó không phải thứ tôi có thể kiểm soát
được.
Nhưng lần này thì khác, tôi chủ động muốn nó thức dậy, thứ nhất là vì
nếu dựa vào sức của tôi thì một phần nghìn cơ hội sống cũng chẳng có,
thứ hai là lũ khốn này đã khiến tôi lỗ nặng như vậy nếu để chúng sống
thì ngày đêm tôi sẽ mất ăn mất ngủ, thế không phải là đã lỗ càng thêm lỗ hay sao? Và thứ ba chính là nơi này không hề có con người, con bé kia
đã nằm ở mỏm đá khá xa có lẽ nó sẽ an toàn, tôi chẳng còn phải lo giết
nhầm ai đó.
Bởi lẽ thứ ẩn sâu trong cơ thể tôi là một cỗ máy giết chóc đúng nghĩa,
nó không phân biệt là con người hay quái vật, chỉ cần là thực thể sống
thì đều là kẻ thù.
Những suy nghĩ lan man trong đầu tôi nhanh chóng bị đứt quãng….. bắt đầu rồi.
Ngay khi đôi mắt tôi tối sầm lại được tầm hai hoặc ba phút tôi đoán là
thế, nó một lần nữa mở ra và cảnh vật trước mắt tôi lại rõ hơn bao giờ
hết.
Cơ thể tôi co giật mạnh, sau đó làn da trắng sáng của tôi dần chuyển qua màu đỏ thẫm, thẫm hơn màu máu và từ lớp da đỏ thẫm này những làn hơi
màu trắng mỏng đang chậm rãi bốc lên, nhìn qua sẽ tưởng chừng như người
tôi đang toát ra một luồng nhiệt rất lớn. Tôi không biết làm cách nào mà cơ thể tôi lại có thể biến hóa ra như vậy, nhiều lần tôi đã tìm hiểu
nhưng đều đi vào bế tắc, một ẩn số mà hiểu biết ít ỏi của tôi chưa thể
giải thích nổi.
Hiện tại toàn bộ lớp da trên cơ thể tôi đều đã chuyển qua màu đỏ thẫm,
quanh người phảng phất những làn khói mỏng, mà tôi thậm chí cũng chẳng
biết nó là hơi nước hay khói nữa. Tuy nhiên, hiện tại tôi có thể chắc
chắn là cơ thể này không còn nằm dưới sự kiểm soát của tôi. Giờ đây tôi
chỉ có thể nhìn thấy và suy nghĩ, nhưng toàn bộ những giác quan và hoạt
động còn lại tôi đều đã mất khống chế.
Tôi không ngửi thấy, cũng chẳng nghe được, thậm chí còn không cảm giác
được miệng mình nằm ở đâu. Tôi giờ đây giống như một vật kí sinh được
nhìn nhờ qua đôi mắt của kẻ khác vậy.
Hiện tại trong đầu tôi chia làm hai luồng suy nghĩ, một là của cơ thể,
hai là của tôi. Mỗi lần luồng suy nghĩ thứ hai kia xuất hiện thì cũng
chỉ mang theo có một chữ duy nhất – GIẾT.
Luồng suy nghĩ này rất đơn giản và cũng chỉ có duy nhất một chữ, không
phải vì thù hận, cũng không phải vì tức giận hay bất cứ xúc cảm nào
khác. Chữ “Giết” này giống như là một bản năng, “nó” hay đúng hơn là một tôi khác sẽ giết bất kì sinh vật sống nào xuất hiện trong tầm mắt.
Tôi gọi trạng thái mất kiểm soát này là Phá Thể.
Tôi đang chậm rãi ngồi dậy, sau đó lại từ từ đứng lên, đôi mắt tôi quét
qua những con Khỉ Địa Ngục đang bao vây xung quanh mình. Hiện tại lũ
quái vật này đang giữ khoảng cách với tôi, hình như chúng đề phòng vì sự thay đổi bất thường.
Tôi cũng đứng bất động nhìn về phía chúng.
Bỗng một con Khỉ Địa Ngục rống lên một tiếng đầy đe dọa rồi nhảy bổ về phía tôi, nó dang rộng bốn nắm đấm chuẩn bị tấn công.
Luồng suy nghĩ đang điều khiển cơ thể tôi hoàn toàn chỉ thấy một chữ
“giết”, tuyệt đối không hề nghĩ cách đối phó. Nhưng cơ thể vẫn tức thì
tấn công cứ như thể đó là một phản xạ vô điều kiện.
Con Khỉ Địa Ngục mới đi được có nửa đường thì tôi đã áp sát nó từ bao
giờ, chỉ cách có một bước chân.Bàn tay của tôi móc thẳng vào cái bụng to như cái trống của con quái vật, dễ như cho tay xuống nước.
Nên hiểu rằng da của chúng vốn vô cùng rắn chắc, nếu bình thường muốn
dùng tay làm thế, ít nhất tôi cũng phải khởi động Bạo Huyết, sau đó dồn
hết sức mạnh lên đôi tay.
Có thể nói, sau khi rơi vào trạng thái Phá Thể toàn bộ cơ thể của tôi
đều tràn đầy sức mạnh giống như khi dùng Bạo Huyết, thậm chí còn vượt
trội hơn mấy lần.
Ngay khi xuyên thủng bụng của con Khỉ Địa Ngục, nó xem chừng còn chưa
kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì cánh tay đang cắm trong bụng nó lại tiếp tục xoắn vặn cực mạnh tựa như một mũi khoan khổng lồ.
Lực xoắn này mạnh tới mức xé nát những tảng thịt xung quanh, trực tiếp
tạo thành một lỗ thủng to đúng bằng một gang tay. Hiện tại, tôi có thể
nhìn xuyên qua lỗ thủng trên bụng con quái vật mà thấy đám đồng đội của
nó ở phía sau.
Cái cơ thể bệ vệ và lực lưỡng của con Khỉ Địa Ngục đổ gục trên mặt đất,
trông cứ như nó đang quỳ xuống dưới chân của tôi. Cánh tay tôi dính đầy
máu của nó, nhưng màu da hiện tại của tôi khiến cho đám máu này không
thể nhìn rõ, trừ khi là ghé sát mắt lại.
Một con khác lại nhào tới, lần này nó trực tiếp dùng bộ hàm sư tử đáng
sợ của mình để tấn công. Cái miệng dài được há rộng hết cỡ, khoe ra bộ
răng sắc nhọn như dao, đôi mắt nó lại còn long lên sòng sọc, lũ quái vật đang điên tiết vì tôi vừa giết đồng loại của chúng một cách “không được đẹp mắt”.
Tôi tuyệt nhiên không hề né tránh mà trực tiếp đối đầu, lại còn dùng tay xuyên thẳng vào giữa bộ hàm bén nhọn của nó. Tôi có chút rợn người và
bái phục vì hành động táo bạo này của mình, mà đúng hơn là của “tôi
khác”.
Một âm thanh khá nhỏ vang lên, đó là âm thanh của răng và xương va chạm
với nhau, từ khuỷu tay trở xuống đã nằm gọn trong miệng nó.
Trong trạng thái này tôi không hề có bất kì liên hệ nào với cơ thể, nên
cũng chẳng thấy đau đớn. Nhưng đó dù gì cũng là cơ thể tôi và khi phải
chứng kiến trực tiếp thế này thì tôi vẫn có cảm giác tê tái, dại da đầu, mặc dù tôi biết rõ đây chỉ là do tôi tưởng tượng ra.
Con Khỉ Địa Ngục đang tính giật mạnh bộ hàm của nó để xé đứt cánh tay
của tôi. Nhưng cánh tay còn lại đã giữ chặt hàm trên của nó, chắc hẳn nó không thể ngờ được tôi lại dùng cách này để đỡ đòn, vì ngay bản thân
tôi còn chẳng dám nghĩ tới.
“Phựt”
Cánh tay đang nằm gọn trong miệng con quái vật đột ngột giật mạnh xuống, trong khi hàm trên đã bị bấu chặt. Hàm dưới của nó nhanh chóng đứt lìa, hàng chục tia máu phọt ra, bắn khắp người tôi, cái lưỡi như một lát
thịt nguội rơi lòng thòng trên ngực của con Khỉ Địa Ngục đen đủi.
Cánh tay đang tóm chặt hàm trên vặn ngược một vòng, cái đầu sư tử tức
khắc bị vặn ngược xuống đất, nó chết ngay tức khắc, một tiếng cũng chẳng kịp kêu.
Cánh tay vừa bị cắn xuất hiện những vết răng sâu hoắm, nhưng nó tức thì liền lại, không để lại chút dấu vết.
Trong trạng thái Phá Thể, khả năng hồi phục của tôi chẳng biết phát
triển tới mức độ nào, chỉ biết rằng nếu tim và não của tôi không bị phá
nát cùng một lúc thì tôi không thể chết. Chân tay dù bị đứt lìa cũng có
thể liền lại, tim nếu bị moi ra cũng lành được, đầu có bị bắn nát thành
từng mảnh cũng có thể khôi phục. Có thể coi là một dạng Bán Thần. (Gần
như bất tử).
Những con Khỉ Địa Ngục còn lại giữ khoảng cách, tôi cảm thấy chúng đang
sợ. Ngay đến bản thân tôi cũng còn sợ hãi trước cơ thể của mình thì nói
gì tới lũ quái vật kia.
Nhưng rồi chúng nó bỗng đồng thanh rống lên và lao về phía tôi – Lũ Khỉ Địa Ngục này đang liều chết.
Tôi tự hỏi điều gì đã thôi thúc chúng tấn công tôi bằng cả tính mạng?
Với hai cái xác của đồng bọn, chắc chắn chúng hiểu tôi hiện tại mạnh hơn chúng quá nhiều.
Chúng đã vây kính xung quanh tôi, gầm rú, tấn công bằng tất cả những gì
chúng có, bằng tất cả sức mạnh chúng có thể tạo ra. Nhưng trong mắt tôi, lũ quái vật này giống như đang dãy chết.
Nếu ai đó từng nhìn thấy sức mạnh của Phá Thể trước đây, chắc chắn cũng sẽ đồng ý với tôi như vậy.
Với mười tám con Khỉ Địa Ngục còn lại, chúng nó không thể tạo ra bất kì
nguy hiểm gì cho tôi dù là nhỏ nhất. Giờ đây chúng chỉ như lũ bù nhìn
rơm, mặc sức cho tôi định đoạt xem chúng được quyền chết như thế nào,
một đám kiến hôi không hơn không kém.
Những cái đầu sư tử, những cánh tay khỉ đột, những bộ phận nội tạng
nhanh chóng vương vãi đầy trên mặt đất. Xung quanh chỗ tôi đứng giờ đây
giống như một lò mổ vừa trải qua một trận động đất, kết hợp cùng âm
thanh ai oán của những vong hồn, không gian lúc mờ lúc tỏ bởi những cột
dung nham, sự nóng bức và ngột ngạt, dường như tôi đang góp phần hoàn
thiện một bức tranh về địa ngục.
Tiếng gào rú thưa dần, thưa dần và sau đó thì tắt lịm.
Con Khỉ Địa Ngục cuống cùng đã bị tôi xé làm hai mảng, nó ít ra vẫn còn có thể rên lên vài tiếng trước khi chết.
Cơ thể tôi giờ đây dính đầy máu tươi, nhưng cơ thể này đã sớm phủ một
màu đỏ từ trước rồi, chẳng thể phân biệt nổi đâu là máu đâu là da.
Sau khi chứng kiến toàn bộ khung cảnh chết chóc trước mặt, tôi cảm thấy
mình quá tàn độc và dã man, mặc dù chúng là quái vật nhưng giết bằng
những phương pháp vừa rồi thì thật sự là quá kinh khủng. Dường như giờ
đây tôi là một động vật máu lạnh và không phải con người, đúng hơn là
“tôi khác” của tôi. Đây cũng là lí do vì sao tôi vô cùng sợ hãi khi thứ
này tỉnh dậy ở nơi có con người.
Nhưng khi rơi vào trạng thái Phá Thể thì tôi nào có thể làm gì khác ngoài nhìn và kêu ca.
Đám Nhện Mặt Người và lũ Khỉ Địa Ngục đã biết thành những đống bầy nhầy
trên mặt đất, còn tôi thì đứng đây như một tên đồ tể của địa ngục, ngắm
nhìn khung cảnh do mình vừa tạo thành.
Đôi mắt trong vô thức vẫn quét qua lại xung quanh để tím kiếm mục tiêu
tiếp theo. Mong sao cái đôi mắt này không lướt về phía con bé kia, không thì….tôi cũng hết cách.
Đầu tôi bỗng ngẩng lên, nhìn về xa xăm, hình như “tôi khác” đã phát hiện ra thứ gì đó sắp xuất hiện. Và bản thân tôi cũng nhanh chóng nhìn thấy.
Từ các kẽ nứt, những dòng dung nham đột ngộ phun trào cùng lúc, bất kể
là về khối lượng hay độ cao của những cột dung nham này nếu so với vừa
nãy thì đã tăng gấp ba lần.
Và điều khiến tôi kinh hãi nhận ra chính là những cột dung nham đang đổ
về một hướng, xoắn bện, tụ lại với nhau, định hình thành một thứ khổng
lồ. Đống dung nham tụ lại ngày càng phình to, chồng chéo lên nhau, dần
dần ghép thành một con quái vật trong truyền thuyết.
Có lẽ giờ đây tôi đã phần nào đoán được tôi đang ở đâu, đúng là tận cùng xui xẻo.