Bất Diệt

Chương 92: Chương 92: Chương 13




Nếu không phải là tôi bị rơi vào trạng thái Phá Thể, chắc tôi đã khóc thành tiếng không thì cũng tè ướt cái quần của mình.

Mặc dù tôi chẳng phải kẻ sống tốt đẹp gì, nhưng bản thân tự thấy cũng đã làm nhiều việc tốt, tội nghiệt đâu nặng tới mức bị ném xuống địa ngục mà chịu đọa đày tới cỡ này.

Đám dung nham đã ngừng rót vào con quái thú ở trước mặt, lớp da dung nham nhanh chóng bị một lớp lông màu đen sẫm bao phủ. Thoáng chốc, con quái vật đã hoàn thiện, hay gọi là hiện nguyên hình cũng chả sai.

Ngay khi nhìn vào nó tôi đã chết lặng, có lẽ tôi thực sự đang ở trong địa ngục. Nó chính là con vật trong truyền thuyết của loài người, tôi đã đọc về nó.

Nó quá lớn, trông như một tòa nhà vậy, nếu so nó với một con cá voi xanh – loài vật lớn nhất thế giới thì có lẽ nó to gấp đôi, thậm chí hơn thế. Trong suốt hơn trăm năm chống lại lũ quái vật, loài người chưa từng có một ghi nhận nào về con quái vật tầm cỡ vĩ đại thế này xuất hiện, vậy mà tôi lại có diễm phúc được gặp nó, thật may mắn làm sao.

Toàn thân nó được bao phủ bởi lớp lông đen sẫm, trông nó giống như một con Bull Dog khổng lồ với ba đầu. Ba chiếc đầu này hoàn toàn không có gì khác biệt lắm ngoài đôi mắt của chúng. Cái đầu thứ nhất, đôi mắt của nó được tạo ra bởi những ngọn lửa đang cháy rực. Cái đầu thứ hai, đôi mắt của nó trông cứ như hai tảng băng vậy, không ngừng toát ra khí lạnh. Cái đầu thứ ba, đôi mắt của nó được bao bọc bởi những tia điện chằng chịt. Cơ thể nó là sự kết hợp của vô số những cơ thịt rắn chắc, hiện rõ từng mảng. Chiếc đuôi không ngừng đảo qua đảo lại trông thật nhàn hạ.

Nếu đứng cạnh có lẽ tôi sẽ cao hơn bàn chân của nó một chút, thật vinh dự làm sao.

Nếu trí nhớ của tôi vẫn còn tốt sau tất cả những chấn thương vừa rồi thì nó chính là Ceberus – Kẻ canh giữ cánh cổng địa ngục.

Nhìn ngắm nó như vậy là quá đủ, tôi giờ đây chỉ muốn vắt chân lên cổ mà chạy, tôi dùng tâm trí mình kết nối với dòng suy nghi kia và ra lệnh cho nó bỏ chạy. Dù khả năng tái tạo của tôi cao tới đâu, nó cũng chỉ cần một một cú đớp, sau đó nghiền nát tôi thành một đống thịt xay bằng bộ hàm khủng long của nó là xong.

Đứng trước nó tôi chỉ như một con muỗi, thậm chí chỉ là một hạt bụi. Nó quá lớn, và sức mạnh của nó chắc chắn tỉ lệ thuận với thân hình kinh khủng mà nó có. Giờ thì dù có Phá Thể nhưng tôi vẫn chỉ như một con kiến nhỏ không thể quyết định được mạng sống của mình.

“Nghe tao nói không? Mau chạy đi, chạy mày hiểu không? CHẠY!”

“Giết!”

“Giết giết cái cục c*t!!! Sẽ chỉ cần ba giây để nó biến mày thành một miếng thịt nhét vào kẽ răng, hiểu chưa! Nhấc đít lên và chuồn nhanh!!!”

“Giết!”

“Cái thằng đầu đất…….”

Thực sự tôi không hề muốn chửi bản thân mình, nhưng thậm chí nó còn chả hiểu nổi một chữ, tôi thực sự hết cách rồi.

Sáu đôi mắt của Ceberus đang nhìn xuống, và trong ánh mắt khủng bố của nó tôi nhận ra sự tuyệt vọng của mình. Trạng thái Phá Thể là cực hạn của tôi, nhưng dù như thế tỉ lệ sống sót bây giờ cũng chỉ là con số không tròn trĩnh.

Đối đầu với con quỷ của địa ngục này, tôi thực sự không có nổi một phần tỷ cơ hội.

“Vút”

Tôi lao người đi như một tia chớp, tốc độ nhanh tới nỗi khung cảnh xung quanh trở nên mờ ảo, tôi đang lao thẳng về phía con Ceberus. Tôi thực sự muốn khóc, thế này có khác nào tự tay bóp chỗ hiểm.

Cái cơ thể này nghĩ cái chó quái gì thế không biết.

Toàn bộ cơ thể của Ceberus bất động, duy nhất có chân phải của nó bỗng mờ đi.

“Rầm”

Bàn chân to như một chiếc ô tô của nó đập thẳng lên người tôi và ép chặt xuống đất. Tôi biết rõ mình đang di chuyển nhanh tới mức nào, nhưng ngay cả như vậy mà nó vẫn có thể dùng chân để bắt kịp tốc độ của tôi, vậy là đủ biết nó đáng sợ thế nào.

Giờ đây chỉ duy nhất đầu của tôi là nhô ra ngoài, thân thể thì đã nằm gọn dưới lòng bàn chân của Ceberus, một chiếc móng sắc nhọn của nó đang chĩa thẳng vào đầu tôi. Với một ngón chân khẽ động, đầu tôi sẽ nát bét.

Có vẻ như cơ thể tôi đang dùng toàn lực mà dãy dụa nhằm thoát khỏi sự kìm hãm, nhưng vô vọng. Tôi chẳng khác gì con khỉ bị ngọn núi đè lên như trong cổ tích.

Vậy là hết, giờ thì chỉ còn nước nằm chờ bị con Ceberus nhai đầu mà thôi. Đúng là chết cũng không thể nhắm mắt được. Ước gì tôi không nhận cái nhiệm vụ chết tiệt kia, chỉ vì mấy đồng bạc lẻ mà bỏ mạng thế này thì quá thiệt thòi.

Ba cái đầu của nó chậm rãi ghé sát xuống để nhìn tôi, những giọt dớt dãi từ miệng nó chảy xuống đất mà cứ như là nửa cái bể bơi rơi xuống vậy, bắn khắp mặt tôi, thật tởm lợm.

Nếu tôi có thể kiểm soát cơ thể mình, tôi có thể kể cho nó nghe những câu chuyện hoặc hát cho nó cũng không tệ. Trong truyền thuyết thì Ceberus rất dễ bị mê hoặc bởi những câu chuyện hay bài hát, nếu câu chuyện đủ lâu hoặc bài hát đủ hay sẽ khiến nó buồn ngủ. Nhưng rất tiếc, đối với tôi bây giờ “nếu” là thứ gì đó quá xa xỉ.

Tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ chết, mà dù có nghĩ tới thì tôi cũng chẳng thể ngờ được mình sẽ bị chết trong hoàn cảnh này. Liên tiếp những sự kiện xảy ra, giống như một cơn lốc kéo tôi vào tâm của nó và giờ nó khiến tôi nằm đây – dưới chân của một con chó xinh xắn với ba cái đầu cá tính.

Cơ thể của tôi đang cố gắng vùng vẫy, nó vẫn chưa chịu thua, mà thực ra nó cũng không hiểu chịu thua là gì. Nhưng sự kháng cự chẳng hề có một chút tác dụng, có vẻ như nó đang điên lên, và rồi miệng tôi bỗng hét lên.

- GIẾTTTTT!

“Giết giết cái thằng cha mày! Sợ chết nhanh quá à!” – Tôi thầm rủa.

Cái đầu có đôi mắt lửa bỗng há miệng, phun ra một dòng dung nham nóng chảy thẳng xuống cái đầu đang nhô ra của tôi - kết thúc thật có hậu làm sao. Tôi thậm chí còn không có cơ hội nói lời trăn trối cuối cùng.

Nhưng dòng dung nham đột ngột nổ tung giữa không trung, bắn ra tứ phía, đầu tôi không hề bị dính một chút nào.

“Ceberus.” Một giọng nó thâm trầm và khá nhỏ vang lên văng vẳng.

Con Ceberus hoảng hốt lùi lại, đôi tai đang dựng lên nhanh chóng cụp xuống sát đầu, nó vội vã nằm bẹp xuống, do cơ thể nó quá lớn nên ngay khi nằm xuống đã tạo ra một đám bụi mù mịt, mặt đất rung lên bần bật. Ba cái đầu hung tợn giờ cũng trườn dài trên mặt đất, sáu con mắt chớp chớp nhìn xung quanh một cách sợ sệt. Tôi có cảm giác giờ đây con quái vật to lớn như những tòa tháp kia chẳng khác gì một chú cún con.

Cơ thể tôi đã tự do, tôi lật đật đứng dậy, đảo mắt tìm xem giọng nói vừa rồi phát ra từ đâu. Trong lúc đó , những đốt xương lồng ngực nhanh chóng ghép lại với nhau, các khớp cơ liền phục hồi lại nhanh chóng, cú đạp vừa rồi của Ceberus khiến tôi bị thương không nhẹ.

Ngay trước mũi của Ceberus bỗng xuất hiện một người đàn ông, ông ta đứng ngay trên chỏm mũi của con quái vật, điềm tĩnh nhìn về phía tôi. Con quái vật khổng khồng chẳng những không hề tức giận khi có một kẻ đứng ngay trên mũi mình, ngược lại nó còn tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, ư ử rên lên vài tiếng. Chẳng lẽ đây là chủ nhân của con quái vật khủng bố này, vậy ông ta là ai?

- Ta đã đợi ngươi….

Câu nói của người đàn ông lạ mặt đứt quãng, ông ta liền biến mất khỏi mũi của con Ceberus, để lại trong không trung một làn khói đen mỏng manh. Sau đó lập tức xuất hiện trước mặt của tôi, nhanh tới mức tôi có cảm giác ông ta có thể xuất hiện ở hai chỗ cùng một lúc.

- … rất lâu rồi ! – Ông ta tiếp lời.

Ceberus là con thú canh cổng địa ngục, vậy mà người đàn ông này lại khiến nó sợ hãi như một chú cún con, trong địa ngục mênh mông chỉ duy nhất một kẻ có thể khiến nó thuần phục như vậy. Nghĩ tới đây tôi bỗng hít phải một hơi lạnh, hình ảnh trong đầu khiến tôi không dám nghĩ tiếp.

Người đàn ông này mặc một bộ quần áo trắng tinh, trông giống như kiểu quần áo của mấy vị cha đạo, đôi mắt vô cùng sắc bén ẩn chứa một thứ gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào, sống mũi cao thanh thoát cùng chiếc miệng luôn trong trạng thái khẽ mỉm cười, cái đầu trọc cùng khuôn mặt hơi xương kết hợp với nước da trắng bệch khiến tôi cảm thấy ông ta trông thật quái dị. Trán ông ta có hình một ngôi sao ngược với ba số sáu bên trong mầu đỏ tươi.

Cơ thể tôi bỗng di chuyển, bàn tay của tôi trực tiếp vồ tới gương mặt của người đàn ông kia.

“KHÔNG ! THẰNG NGU, MAU DỪNG LẠI!!!” – Tôi hét lên trong tâm trí.

Chưa tới một cái chớp mắt, khung cảnh xung quanh tôi đã hoàn toàn thay đổi, tôi đang đứng trong một biển máu, những núi xác người chất đống khắp mọi nơi, những linh hồn bay loạn xạ, bầu trời đen kịt được trang trí bằng những tia sét chằng chịt chạy dọc ngang. Bầu trời hỗn độn đen tối bỗng nhiên bị xé toạc bởi một đôi tay khổng lồ, để lộ ra một cơ thể to lớn được tạo ra từ dung nham với những vết nứt chằng chịt, xương trắng chất đầy trên cơ thể đó, một cái cái đầu ác quỷ sáu sừng trông hung tợn và tàn ác tới tận cùng hiện rõ trước mắt tôi.

Những hình ảnh chợt hiện rồi cũng chợt biến mất, khiến tôi cảm thấy chúng thật mơ hồ, phải chăng đây là cảnh báo của người đàn ông đứng trước mặt tôi?

Tôi bỗng nhận ra cơ thể tôi đã lùi ra phía sau ba bước, hai tay chắn trước mặt. Dòng suy nghĩ kia càng khiến tôi kinh ngạc hơn, chữ “giết” đã được nó thay bằng chữ “nguy hiểm”, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó thay đổi tư duy.

Ngay cả việc đối mặt với con quái vật khổng lồ cũng không khiến dòng suy nghĩ kia suy chuyển, vậy mà người đàn ông trước mắt tôi khiến nó phải đặt lại mệnh lệnh là “nguy hiểm”.

Người đàn ông này đáng sợ như thế sao? Phải chăng…. Suy luận của tôi là chính xác? Tôi điếng người vì điều mình đang nghĩ tới, tại sao mình có thể rơi vào hoàn cảnh thảm khốc đến mức này?

- Ta sẽ giúp ngươi thoải mái hơn.

Ông ta khẽ nhếc mép, lập tức một cơn đau xuyên thẳng vào não bộ của tôi, tiếp đó tim tôi như bị bóp nghẹt, đôi chân run rẩy nhanh chóng khụy xuống, làn da đỏ thẫm của tôi mờ dần và biến mất, nhường chỗ cho làn da trắng ban đầu. Những cơn đau đã dịu xuống nhưng vẫn khiến cả người tôi ướt đẫm mồ hôi.

Làm thế nào mà ông ta có thể xóa bỏ trạng thái Phá Thể? Ông ta có thể can thiệp vào cơ thể tôi sao? Không thể nào !

Phải chăng đây mới chính là con quái vật thực sự phía sau cánh cổng địa ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.