Khuôn mặt xinh đẹp của Elly vẫn lạnh như băng, mặc dù bị lũ du côn bao vây nhưng vẫn không hề hoảng loạn.
“Á chà, lại còn thích thái độ với tao?” – Tên da đen giơ tay, tính tát
cho cô nàng một phát. Tuy nhiên một giọng nói phía sau khiến cho tên côn đồ phải dừng tay.
- Đừng làm mấy hành động đáng xấu hổ như vậy!
Nhóm du côn quay đầu lại, Dante đứng phía sau, khó chịu nhìn bọn chúng.
- Thích gây chuyện hả ranh con? – Một thằng hất hàm hỏi.
- Tất nhiên là không? – Dante nhún vai nhìn qua từng đứa.
- Vậy thì cút! – Một thằng hùng hổ xắn tay áo.
- Tao sẽ đi cùng cô ta! – Gã hất hàm nhìn về phía Elly.
- Mày sẽ không bò nổi đâu!
Một tên gằn giọng rồi xông tới đấm thẳng vào mặt Dante, mặc dù đã mất
Skillz nhưng phản xạ của gã vẫn còn rất tốt. Gã nhanh chóng cúi người,
rồi tung một đấm thẳng vào quai hàm của kẻ địch, cú đấm làm cho tên du
côn lập tức choáng váng.
Thấy đồng bọn bị ăn đòn, bốn thằng còn lại đồng loạt xông tới. Dante
nhanh chóng né tránh mấy cú đấm rồi liền tung người đá vào mạng sườn của hai tên gần nhất, khiến chúng phải đau đớn lùi lại.
Tuy tốc độ khá nhanh, ra đòn rất quyết đoán, nhưng cơ thể của gã chỉ là
của một gã thiếu niên mười tám tuổi, sức mạnh ở các cơ bị giới hạn ở một mức nhất định. Trong khi năm tên này đều là những kẻ vai u thịt bắp,
cao hơn gã cả một cái đầu, ít nhất cũng hai bảy tuổi. Mặc dù bị dính
đòn, nhưng bọn chúng vẫn có thể chịu được, không những thế những đòn tấn công chính xác của Dante càng khiến cho đám côn đồ trở nên hung hãn và
hăng máu.
Đối đầu với số đông, lại không có bộ giáp ACC cùng Skillz hỗ trợ, thứ
duy nhất Dante có thể dựa vào lúc này chính là kinh nghiệm thực chiến
của bản thân. Một tên áp sát Dante với ý định ôm chặt lấy gã để đồng bọn có thể ra tay, nhưng tên này không hề biết rằng hắn đang đối mặt với
ai. Lấy hay tay đỡ lấy cú vồ của kẻ địch, Dante bật người rồi lấy đầu
gối thúc mạnh vào đúng hạ bộ của đối phương. Tên côn đồ rít lên, mắt
trợn ngược nằm vật ra đất, cơ thể co lại ôm lấy chỗ hiểm, đòn này thì
hắn không thể kham nổi, bốn tên còn lại bất giác cùng nhăn mặt như đang
cảm thông cho thằng bạn.
- Thằng chó, mày chết chắc rồi!
Hai tên côn đồ rút trong người ra hai con dao sắc lẹm, đôi mắt chứa đầy
giận dữ, chúng toan lao tới, thì đột nhiên một thằng trong đám rú lên
đau đớn. Ba tên còn lại giật mình nhìn qua thì đã thấy thằng bạn nằm vật dưới đất ôm cái chân đang chảy máu ròng ròng.
- Con điếm, mày… mày dám đâm tao! – Vừa ôm chân tên du côn này vừa gào thét.
Elly gương mặt vẫn lạnh như băng, trên tay cầm một con dao sáng loáng,
cán dao màu đen được trạm khắc tinh xảo, lưỡi dao trắng tinh không chút
tì vết.
- Tao sớm cảnh báo rồi ! – Cô nàng trầm giọng, giương mặt không chút biểu cảm.
- Con ranh, mày chết với tao!
Thằng da đen đô con nhất bọn rít lên rồi lao tới định tóm lấy cổ áo của
Elly, nhưng hắn lập tức phải trả giá đắt cho sự chủ quan của mình. Cô ta né người qua một bên, liên tiếp rạch ba nhát lên người và tay của tên
du côn, nhát thứ tư cắm ngập vào bắp đùi của hắn rồi tức khắc rút ra.
Tên da đen ngã ngửa ra đất, rên la như chết cha chết mẹ, gương mặt nhăn
nhó như tờ giấy bị vò nát. Hai tên còn lại điên tiết, đồng loạt xông
lên, với ý định ỷ đông hiếp yếu. Nhưng chúng còn chưa kịp chạm vào người cô nàng thì đã ăn năm bảy nhát dao lên ngực và đùi, nhanh chóng bổ ngửa ra đất, rên lên từng tiếng. Hôm nay không phải là một ngày may mắn đối
với năm gã du côn, chắc hẳn kỉ niệm này sẽ theo chúng đến hết đời.
Trong cái thành phố loại ba này thì việc xảy ra xô sát, đâm chém giữa
các nhóm côn đồ xảy ra như cơm bữa, hầu như chẳng có ai đứng ra xử lí
mấy vấn đề này trừ khi việc đó động tới quyền lợi của kẻ đứng đầu thành
phố.
Bỏ lại năm cơ thể nằm lăn lộn trên đất, Elly lau lưỡi dao rồi cất lại
vào trong áo khoác, cô ta liếc nhìn Dante trong thoáng chốc, gương mặt
vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Dante giờ đây hiểu rõ nếu không có gã thì cô ta cũng chẳng thể gặp bất
cứ nguy hiểm gì, dựa vào những gì cô nàng Elly vừa thể hiện thì người
con gái này không hề đơn giản như vẻ ngoài của mình. Gã thầm hiểu rằng
cô ta đang coi mình giống như một tay hay lo chuyện bao đồng, Dante mệt
mỏi lắc đầu rồi đuổi theo Elly.
- Này chờ chút! – Dante gọi với theo.
- Chuyện gì vậy? – Elly dừng lại.
- Quyển sổ.
Gã tiến lên, chìa quyển sổ ra đưa cho cô nàng. Elly lúc này mới hiểu ra
gã thanh niên mới quen lại đi theo mình, nhận lấy quyển sổ cô ta khẽ mỉm cười.
- Tôi nghĩ cậu theo dõi tôi chứ!
- Theo dõi? Để làm gì?
Dante nhanh chóng xoay người bỏ đi chẳng thèm nhìn khuôn mặt xinh đẹp
mỉm cười lấy một lần, gã đâu dỗi hơi mà đi theo dõi một cô nàng mới quen làm gì cho mệt người. Gã cảm thấy cô nàng này đang tự đề cao bản thân
quá thì phải. Đúng là tốn công sức để rồi được nhận lại là sự nghi ngờ,
từ trước tới nay Dante rất ít khi giúp đỡ một ai đó nhưng cứ hễ gã giúp
đỡ là kết quả lại chẳng mấy tốt đẹp, có lẽ gã không thích hợp để đóng
vai người tốt.
Gã không ngoái nhìn lại, hai tay theo thói quen đút vào túi quần bò rồi
cứ thế bước qua vài dãy phố tồi tàn để trở về căn phòng trọ gã mới thuê
hồi sáng. Nhưng rồi Dante đột ngột dừng bước, trước mặt gã là cô nàng
Elly, những rõ ràng chỉ mới vừa rồi cô ta còn ở phía sau. Gã ngoái nhìn
lại phía sau, nhìn về phía con đường mình đã đi, “Cô ta chạy vượt qua
mình từ bao giờ vậy?”.
Dante không hiểu bằng cách nào cô nàng lại có thể đứng trước mặt gã
nhưng hiện tại còn có một câu hỏi khác đáng lưu tâm hơn – “Cô nàng đa
nghi này chặn đầu mình để làm gì?”
- Tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu ! – Gương mặt của Elly rất chân thành.
- Cô nghĩ tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi? – Lần này đến lượt Dante cao giọng.
- Tất nhiên rồi! – Cô nàng mỉm cười.
- Cô đúng, nhưng chỉ lần này thôi!
Dante cùng Elly cười trong giây lát, dường như hiểu lẩm của hai người
nhanh chóng bị gió cuốn bay. Gã rất thích túy người thẳng thắn dám làm
dám chịu, nhưng chẳng lẽ cô ta đi theo chỉ để nói lời xin lỗi thôi sao.
- Ngoài câu xin lỗi thì còn gì nữa không? – Dante nheo mắt như đang phỏng đoán câu nói tiếp theo của Elly.
- Còn gì nữa không ư? – Elly nhướn mày cố gắng tỏ ra không hiểu, nhưng nó lại càng khiến cho cô nàng trông như thể đang bối rối.
- Tôi thấy cô đang muốn nói thêm gì đó! – Gã nhìn ra điều đó từ cử chỉ của Elly, những hành động không mấy tự nhiên.
“Thực ra thì…” – Cô ta ngập ngừng, vén mái tóc vàng óng của mình lên
mang tai, đôi mắt liếc vội sang bên đường rồi hít một hơi thật sâu như
thể chuẩn bị lên tinh thần cho một việc vô cùng quan trọng.
- Tôi vẫn nghe đây. – Dante gãi gãi mái tóc dày của mình, kiên nhẫn chờ đợi.
- Thực ra tôi cũng mới tới đây, hơn nữa tôi cũng không còn đủ tiền để tìm một chỗ nghỉ ngơi…
Dựa vào sự ấp úng của Elly và nội dung câu nói thì Dante đã có thể gần
như đoán được cô nàng đang muốn gì. Có vẻ như cô ta có phần bạo dạn quá
mức thì phải.
- Cô đang muốn ngủ nhờ ở chỗ của tôi tối nay? – Dante nheo mắt như một thói quen.
- Cậu không thấy phiền chứ? Tôi có thể ngủ trên ghế hoặc sàn nhà, chắc chắn sẽ không phiền tới cậu. – Elly vội vã phân bua.
- Tất nhiên tôi không thấy phiền, nhưng cô không sợ ngủ chung phòng với một gã thanh niên lạ mặt.
- Tôi đủ khả năng để tự bảo vệ bản thân! – Cô nàng thân thiện đáp lại.
Dante có cảm giác mình bị người con gái trước mặt coi thường như một
thằng nhóc, mặc dù gã sẽ chẳng động chạm gì tới Elly nhưng cách cô ta
trả lời làm cho gã có chút tự ái. Có lẽ sau khi nhìn gã trình diễn kĩ
năng của mình lúc nãy nên Elly mới có thể tự tin khẳng định như vậy.
Nhưng có thật là cô ta mới tới và nghèo tới mức không đủ tiền thuê một
phòng nghỉ hay không, điều này Dante không dám chắc. Gã có linh cảm sự
rắc rối vẫn chưa buông tha mình, nếu là trong những lúc gã có đủ khả
năng tự vệ thì chuyện này không phải là một vấn đề lớn, tuy nhiên Dante
vừa dùng tới Phá Thể và trong hơn hai ngày nữa gã không hề có Thánh
Huyết hỗ trợ.
Elly nhìn thấy sự do dự và cô nàng cũng không muốn gây khó khăn cho một người thanh niên mà cô nàng mới quen biết.
- Có lẽ tôi nên kiểm tra lại tài khoản xem sao, biết đâu vẫn còn đủ tiền để thuê một chỗ ngủ. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.
Câu nói khiến Dante cảm thấy mình thật keo kiệt, có lẽ mọi chuyện không
hề bi đát như gã tưởng tượng, gã không thể làm ngơ trước lời khẩn cầu
này và nhất là lại từ một cô gái. Gã sẽ đồng ý, chắc chắn rồi.
- Cô có thể qua chỗ tôi ngủ tối nay, căn phòng vẫn còn khá rộng. Tôi sẽ khó ngủ nếu để cô bỏ đi.
- Cậu đồng ý thật chứ?
- Sao lại không!
- Nếu điều này khiến cậu bất tiện thì….
Không để cho Elly nói hết câu gã lập tức gạt đi. “Đi thôi, phòng nghỉ của tôi ở ngay đây rồi.”
Trên lối về phòng nghỉ Dante mới thuê hồi sáng, hai người có nói chuyện
về việc vì sao bản thân lại lưu lạc tới đây. Gã sát thủ không mấy khó
khăn khi dựng lên một quá khứ giả, hầu như gã không bao giờ tin tưởng ai khác ngoài bản thân, chính cuộc sống đã tạo cho gã một tính cách như
vậy. Dante nói với cô nàng rằng thành phố cũ của mình bị sụp đổ do đám
cầm quyền bị vướng vào một thương vụ phi pháp nên Chính Quyền Thế Giới
sờ gáy, do đó người dân phải di cư sang những nơi khác để tìm kiếm cuộc
sống mới.
- Vậy vì sao cô lại tới đây?
Dante đẩy cánh cửa nhà nghỉ qua một bên để Elly bước vào trước, bà chủ
nhà vẫn ngon giấc bên quầy thanh toán cũ kĩ, chắc hẳn dù khách thuê
phòng có bỏ đi mà không trả tiền thì bà ta cũng chẳng thể biết. Dante
nhanh chóng dẫn cô nàng mới quen tiến lên cầu thang.
- Tôi không có ý định chuyển tới sống ở đây. Tôi tới Zerone để tìm người, một người bạn.
Giọng nói của Elly hòa vào những tiếng cót két của các bậc thang cũ,
cuộc nói chuyện dừng trong giây lát khi hai người bước lên tầng hai bởi
tiếng cãi vã khá to ở phía cuối hành lang.
- Tìm bạn?
Dante mở khóa cửa phòng của mình rồi mời Elly vào trong, tầng ba có phần yên ắng hơn so với hai tầng dưới, một phần có lẽ do chỉ có một mình gã
thuê phòng ở tầng này.
- Đúng, tôi chỉ biết anh ấy tới Zerone, ngoài ra thì không hề có thông tin nào khác.
Gã nhận ra vẻ mặt lo lắng của Elly khi nói chuyện, cô ta lo lắng vì điều gì, vì người bạn hay vì một lí do nào khác. Sâu trong suy nghĩ của
Dante vẫn luôn hiện lên một mối lo, cô gái này đang che giấu vài điều và những điều này liệu có gây ảnh hưởng gì tới gã hay không thì thật khó
mà nói trước được. Với kinh nghiệm sống của mình, Dante có thể chắc chắn chín mươi phần trăm những cô nàng xinh đẹp có khả năng tấn công điêu
luyện thì đều tiềm ẩn vô vàn rắc rối. Nhưng bản thân gã cũng không thể
làm ngơ trước một cô gái yêu cầu giúp đỡ, giờ thì chỉ còn cách hi vọng
mọi chuyện sẽ êm đẹp, dù sao cô ta cũng chỉ ngủ nhờ một đêm, sáng mai
đường ai nấy đi và gã sẽ chẳng dính dáng gì tới cô nàng nữa.