Bất Diệt

Chương 101: Chương 101: Chương 22




- Cậu không sao chứ?

Giọng nói của Elly kéo tôi trở lại thực tại, những đám mấy phía cuối đường chân trời cũng đã tan dần, tôi nặng nề xoay người và đối diện với cô nàng đang đứng khuất trong bóng râm của bức tường lớn, mái tóc vàng khiến cô nổi bật giữa khung cảnh hoang tàn ở đây.

- Không, chỉ muốn hít thở khí trời thôi.

Tôi trở lại hành lang để đi xuống tầng một, Elly nhanh chóng bước theo sau. Giờ không phải lúc hồi tưởng quá khứ, cần phải giải quyết việc này xong xuôi trước khi nó trở nên không thể cứu vãn, nếu những kẻ đang giam giữ gã Vampire mà biết được hậu quả ra sao thì chắc hẳn mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

- Tôi nghĩ chúng ta cần có vũ khí, vài khẩu súng hoặc nhiều hơn thì càng tốt.

Elly bỗng lên tiếng, có vẻ như cô chỉ muốn tìm kiếm một đề tài để loại bỏ sự im lặng giữa chúng tôi, dù sao giữa tôi và cô cũng cần hiểu nhau hơn trước khi bắt tay vào việc giải cứu. Bước qua những bậc thang dày đặc bụi đá, chúng tôi đang hướng về căn phòng khách đổ nát, tiến lại gần cái sopha rồi tóm lấy túi đồ ăn, tôi gạt mấy món ăn và đồ uống sang một bên để lấy được thỏi socola đen hiệu Gấu Vàng. Nếu ai đó hỏi tôi thứ gì có mùi vị ngon nhất từng được con người tạo ra thì chắc chắn tôi sẽ không cần tới một giây suy nghĩ để trả lời. Vị ngậy và đắng của socola đối với tôi mà nói là một chất kích thích có tác dụng tuyệt vời, nó khiến tôi tập trung nhưng lại vô cùng thoải mái. Đưa một thỏi socola về phía Elly, tôi hạ giọng.

- Ăn chứ?

Cô khẽ chau mày, đôi môi vén lên như thể đang cười.

- Tôi không đói.

- Tôi cũng có đói đâu. – Tôi đáp.

Nhanh chóng bóc lớp giấy bạc sần có in logo của hãng sản xuất, tôi cắn một miếng và thưởng thức một thứ hương vị tuyệt vời, tôi ăn thứ này đã mười hai năm nhưng bất cứ lần nào ngậm nó trong miệng cũng khiến tôi có một cảm giác thích thú khó tả.

Cầm theo túi đồ ăn, tôi trở lại hàng lang ngổn ngang đất đá chất đống lên nhau để tới chiếc xe mà Elly “mượn” được. Cô vội vã bước theo tôi, giọng nói có chút khẩn trương.

- Chúng ta đi đâu?

- Cô vừa nói đấy thôi, đi kiếm vài món vũ khí. – Tôi nhún vai theo một phản xạ vô điều kiện.

- Kiếm ở đâu? Cả cậu và tôi đều chỉ mới tới thành phố này được vài ngày. – Giọng nói chứa đầy sự băn khoăn vọng lên từ phía sau.

- Tôi không biết, nhưng tôi biết kẻ biết điều đó. – Tôi mỉm cười một cách tinh quái khi ngoái nhìn lại Elly.

Trở lại chiếc xe màu xanh ngọc, tôi vứt đống đồ ăn vào hàng ghế sau rồi lấy từ trong túi quần chiếc thẻ màu nâu sẫm, thẻ NH – vật bất li thân đối với tôi và hẳn cũng là đối với bất kì ai khác. Tấm thẻ này ngoài khả năng thanh toán, giao dịch có còn được tổng hợp để trở thành một chiếc máy liên lạc, loài người có lẽ đã sớm bị diệt vong nếu không có những thứ thế này hỗ trợ. Giữ chặt ngón trỏ trên góc của chiếc thẻ trog ba giây sau đó vuốt nhẹ về bên phải, tôi đặt nó lên nóc xe. Một màn hình ba chiều lập thể màu xanh lá cây lập tức xuất hiện ngay trên bề mặt của chiếc thẻ, rộng chừng một gang tay. Tôi truy cập vào danh bạnh, lướt qua vài cái tên rồi nhấn vào dòng chữ - Chuck Ponta. Màn hình lập thể liền ép dẹp lại rồi mở ra, một khuôn mặt ba chiều xuất hiện ngay trước mặt tôi và Elly, cái đầu rối tung và cặp kính dày cộp là đặc điểm nhận dạng của tay Ponta này, nếu gã ở đây thật thì chắc chắn tôi sẽ phải ngửi cái mùi hôi rình bốc ra từ cái đầu và bộ quần áo nhàu nát của gã.

- Hey, Dante. Lâu lắm mới thấy mày liên lạc. – Khuôn mặt lập thể của Chuck Ponta nheo mắt nhìn về phía sau vai của tôi rồi thích thú lên tiếng. – Mày sướng thật đấy, lại một em bồ mới à, nhìn mượt quá nhỉ!

Tôi trừng mắt nhìn Ponta, gã không thực sự ở đây nên tôi chẳng thể nào bịt miệng gã lại được, cái miệng của gã lúc nào cũng bô bô mọi chuyện như thế, cũng may gã chưa mù. Có vẻ như Ponta đã đọc được một vài dấu hiệu trong đôi mắt của tôi, gã hắng giọng rồi tỏ vẻ nghiêm trang.

- Hmm… có chuyện gì?

- Tao đang ở Zerone, tìm cho tao điểm nóng ở đây được chứ?

- Zerone ? Mày làm quái gì ở đó? – Ponta lấy tay đẩy cặp kính dày cộp của mình về đúng vị trí.

- Vài việc cá nhân, mau tìm đi, tao không có nhiều thời gian đâu. – Tôi thở dài.

- Rồi, năm giây.

Khuôn mặt lập thể liền xoay lại, giờ thì tôi đang nhìn thấy sau gáy của Ponta, chắc hẳn gã đang nhìn vào cái máy tính bự chảng của mình. Chưa đầy năm giây, Ponta quay đầu lại và nói cho tôi một địa chỉ.

- Nhà số hai, ngõ ba sáu đường Zerone S nằm ở phía nam thành phố, đó là một nơi bán đồ cổ. Mật khẩu truy cập là “Ở đây có bán chiếc ghế cho thỏ không.”

- Cám ơn, cứ ghi vào sổ nhé, lần sau tao thanh toán. – Tôi vươn tay chuẩn bị cầm lấy chiếc thẻ.

- Ừ… nhưng mà … mắt cô bồ mới của mày màu… đỏ đấy à? – Ponta nheo mắt chăm chú nhìn về phía Elly.

- Chỉ là … loại kính áp tròng thời trang thôi.

Tôi nói rồi nhanh chóng ấn vào nút ngắt kết nối, khuôn mặt lập thể liền biến mất, cầm lấy tấm thẻ và đút nó trở lại túi quần, tôi lấy tay quệt qua vài giọt mồ hôi đang đọng trên trán. Nếu để gã biết Elly là một Vampire và tôi đang đi cùng cô ta thì không tốt chút nào.

- Tôi nghĩ cô nên đeo kính áp tròng. – Tôi nhìn về phía Elly.

Cô ta gật đầu rồi đeo lại, chỉ trong thoáng chốc đôi mắt đỏ đáng sợ đã trở thành đôi mắt màu xanh sâu thẳm đầy quyến rũ.

- Đi thôi! – Tôi lên tiếng.

Lần này tôi cầm lái, chiếc xe lùi khỏi gara và nhanh chóng trở lại con đường lớn, bỏ lại những dãy nhà đổ nát phía sau lưng. Trên xe vừa may lại có một tấm bản đồ thành phố nằm phía sau tay lái, tôi sẽ tiết kiệm được chút ít thời gian với thứ này. Những hình ảnh hoang tàn trượt đi vun vút hai bên đường, gió bụi khiến tôi phải bật chế độ gạt nước trên kính để có thể nhìn rõ đường.

- Tên cậu là Dante? – Elly bỗng hỏi tôi.

- Thực ra WiS là biệt danh của tôi, tôi chỉ nói tên mình với những người mà tôi đã hiểu rõ về họ. – Tôi trả lời nhanh chóng.

Cô ta gật đầu, bất kì ai cũng có bí mật của riêng mình, cô cũng vậy và tôi cũng thế, chẳng ai sống thật với người mà họ không hề quen biết hay gặp lần đầu cả.

- Tất cả các thành phố của con người đều có những nơi bán vũ khí ngầm sao? – Elly nheo mắt nhìn về phía tôi.

Tôi mỉm cười một cách mỉa mai, có những thứ mà chỉ con người mới có thể hiểu rõ.

- Tại sao cậu lại cười? – Cô ta gặng hỏi.

- Chúng tôi có một câu nói “Nếu bạn cần lương thực vậy bạn sẽ phải đợi nhưng nếu bạn muốn một khẩu súng thì chúng luôn sẵn sàng.”- Tôi liếc nhìn Elly rồi tiếp tục. - Chúng tôi bị hủy diệt bởi thiên nhiên, những người đủ sức sống sót lại tiếp tục bị săn đuổi bởi những loài quái vật, Vampire, Wolfman, Sâu Tử Thần, Khỉ Địa Ngục…. Nếu không có vũ khí thì chúng tôi sao có thể sống sót khỏi những kẻ đi săn như cô.

Elly im lặng, cô ta đặt hai bàn tay lên đùi, đôi mắt nhìn xa xăm về phía trước, cô ta không vui vì những gì tôi vừa nói.

- Giống loài của cậu chỉ là một trong hàng triệu sinh vật tồn tại trên thế giới, loài người không phải là chủ của thế giới này, các cậu chỉ là một trong các tế bào hình thành thế giới mà thôi. Nói cho tôi biết đi Dante, có bao nhiêu loài bị tuyệt chủng bởi tay con người rồi?

Elly không nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng của cô vẫn hướng mắt về phía trước, nhưng câu nói của cô khiến tôi lặng người và không thể trả lời.

- Hàng trăm hay hàng nghìn loài? Tôi nghĩ còn nhiều hơn nữa. Và thử nhìn thế giới này khi giống loài của cậu lên tới con số mười ba tỉ người xem, nó đã bị hủy hoại tới mức nào. Loài người gọi chúng tôi là quái vật vậy thế giới này và những loài bị đưa tới bờ vực diệt vong bởi các cậu sẽ gọi các cậu là gì. Là quái vật hay thứ gì hơn thế?

Tôi rất muốn phản bác, nhưng những điều cô ta nói là không thể phủ nhận, thế giới trở nên đen tối khi loài người xuất hiện. Giết chóc hàng nghìn loài, phá hủy môi trường khủng khiếp, những cuộc chiến vô nghĩa để giành đất đai, thật tệ vì đó là những thứ nổi bật nhất khi nhắc tới con người.

- Tôi hay những giống loài khác cũng chỉ là sản phẩm của tự nhiên, chúng tôi sống theo bản năng của mình, các cậu cần thịt thì chúng tôi cần máu người. Nhưng thay vì hòa vào tự nhiên loài người lại muốn làm chủ và thế giới này đã chỉ cho các cậu biết ai mới là người chủ thật sự. Chắc chắn cậu sẽ không thích khi tôi nói điều này nhưng loài người chính là một tế bào ung thư và hệ thống miễn dịch của trái đất chỉ đang cố đào thải tế bào ung thư ra khỏi cơ thể. Tuy nhiên, sự đào thải đã thất bại và tôi có thể thấy con người vẫn chẳng hề rút ra được bài học nào từ việc này.

- Trước loài người có hàng triệu loài khác từng xuất hiện trên trái đất, chúng vẫn hoàn toàn sống dựa vào tự nhiên vậy tại sao chúng vẫn phải đối mặt với cái án tuyệt chủng. Cô có thể giải thích tại sao không?

Elly liếc mắt nhìn về phía tôi, cô ta thở hắt rồi khẽ lắc đầu, có chút cau có hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

- Chẳng có tế bào ung thư hay sự trừng phạt nào hết, đơn giản chỉ là sự đào thải của tự nhiên, một chu kì tất yếu, đẩy kẻ này xuống để đưa kẻ khác lên. Khủng long từng thống trị trái đất nhưng rồi cũng bị diệt chủng chỉ bởi thế giới này muốn có một luồng gió mới. Và khi thế giới đã chán việc con người nắm quyết thì nó đẩy chúng tôi xuống, nhưng loài người vốn không phải là loài chịu khuất phục trước bất kì sức mạnh nào. Đó là lí do chúng tôi sống sót còn hàng triệu loài bị tự nhiên hủy diệt thì không. Cô hiểu rồi chứ.

- Cậu đang cố ngụy biện cho giống loài của mình.

- Tôi không nghĩ vậy.

Tôi cười nhạt, cuộc tranh luận này sẽ chẳng đi tới đâu cả, giờ thì tôi và Elly cần một khoảng lặng để bỏ qua vấn đề vô thưởng vô phạt này và tập trung vào việc cứu anh trai cô ta. Cô ta muốn cứu anh trai, còn tôi muốn cứu thành phố này khỏi một cuộc chiến đẫm máu, dường như Elly cũng không muốn vì anh trai mình mà thành phố này bị hủy hoại. Cô ta sợ chiến tranh hay thương xót cho con người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.