Bất Diệt

Chương 109: Chương 109: Chương 30




Diện tích của căn phòng lên tới hơn một trăm mét vuông, bất kể là trần, tường hay sàn nhà đều được phủ một màu trắng tới nhức mắt. Bốn bề không có lấy một ô cửa sổ, một không gian khép kín hoàn toàn với bên ngoài. Thắp sáng cả căn phòng là những dải đèn tuýp được đặt sát trần cùng với những bóng đèn được chôn chìm dưới sàn nhà. Chạy dọc cả căn phòng là vô số những chiếc bàn chứa hàng chục ống nghiệm lớn nhỏ khác nhau, vài chiếc tủ chứ đủ loại giấy tờ được kê sát tường cùng với các cỗ máy phân tích hóa học hình hộp cao quá đầu người. Có thể thấy đây rõ ràng là một phòng nghiên cứu khá quy mô và tiên tiến.

Dante bước lại gần một chiếc bàn bày la liệt các ống nghiệm, bên trong chứ đủ các loại chất hóa học mà chỉ có những giáo sư chuyên ngành mới có thể nhận biết được chúng. Trên bàn vẫn còn vài tờ giấy thống kê các phương trình hóa học, vài dòng được gạch đỏ dưới chân như một điểm lưu ý. Đảo mắt nhìn toàn bộ gian phòng, gã vốn không có nhiều kiến thức về hóa học và càng không hiểu tại sao một tên chủ tịch thành phố lại thiết kế riêng một phòng nghiên cứu thế này trong biệt thự của hắn. Tiến tới những chiếc tủ chứ hồ sơ thì ở đây cũng toàn lưu trữ các thứ liên quan tới những phản ứng hóa học được đánh số một cách rắc rối, dường như sẽ chẳng tìm được chút thông tin nào về anh trai của Elly ở đây.

- Cô tìm được gì rồi, Elly? – Dante hướng mắt về phía cô nàng.

Elly tỏ ra vô cùng hân hoan, dường như cô đã tìm ra được thứ gì đó trong căn phòng này, đôi mắt màu đỏ đầy bí ẩn của cô nàng sáng lên khi nhìn về phía cuối phòng. Chẳng bận tâm tới câu hỏi của Dante, Elly lặng lẽ sải bước về phía cuối phòng, sự im lặng của cô khiến Dante cảm thấy khó hiểu.

- Này, có chuyện gì vậy? – Dante nói lớn hơn đồng thời cũng tiến về phía Elly.

Đặt chính giữa bức tường nằm cuối phòng là một tủ kính trong suốt cao ngang ngực, bên cạnh nó là một bảng điều khiển được cảm biến bằng vân tay, với bảng điều khiển này không những phải biết mật mã mà dấu vân tay cũng phải trùng khớp thì tủ kính kia mới được mở. Thứ được bảo mật kĩ càng bên trong lớp kính là một vật có hình trụ được đặt trên một giá đỡ chân không khiến cho nó lơ lửng, thân của nó trong suốt, hai đầu được bịt kim loại sáng bóng, phía trong chứa một chất dịch màu tím nhạt. Elly dường như chưa hề rời mắt khỏi thứ này từ khi bước vào căn phòng, giờ đây nó chỉ còn cách cô nàng chưa tới nửa mét. Dante lúc này đã đứng sang lưng Elly, gã nhìn qua vai cô nàng để quan sát vật được đặt phía trong lớp kính, mặc dù không biết nó là thứ gì nhưng gã có thể đoán chắc nó là thứ quan trọng nhất ở nơi này và dường như Elly biết rõ về thứ hiện đang nằm trước mặt cô ta.

- Nó là gì vậy? – Dante nheo mắt nhìn.

- Các anh gọi nó là vacxin! – Giọng nói của Elly bỗng trở nên lạnh lùng rõ rệt.

- Vacxin? Để chữa bệnh gì chứ? – Gã thở hắt.

- Chúng tôi! – Cô nàng trầm giọng.

Dante vừa định cất lời thì bỗng cảm thấy bụng mình như thể bị xoắn lại và ép chặt vào nhau, cơ thể gã bắn ngược về sau rơi thẳng lên một chiếc bàn cách đó hơn sáu mét, những ống nghiệm vỡ vụn, bắn tung tóe khắp nơi. Từng cơn đau truyền tới khiến Dante cảm thấy choáng váng, đầu óc của gã ong ong lên trong giây lát.

Ngay sau khi tung một cú đá khá mạnh vào bụng của Dante, Elly nhanh chóng siết chặt tay và đấm thẳng về phía lồng kính, tấm kính cường lực này không đủ tốt để chống lại năng lực của một Vampire, cô ta quá mạnh – Nó vỡ vụn.

Ngay lập tức hệ thống báo động được kích hoạt, tiếng còi hú vang ngập tràn toàn bộ căn phòng, chắc chắn lúc này toàn bộ khu biệt thự cũng đang chìm trong tiếng báo động inh ỏi chứ chẳng riêng gì nơi này.

Elly vẫn bình thản như thường, cô ta chẳng hề bận tâm hay lo sợ tiếng báo động chát chúa, cô vươn tay chụp lấy vật nằm trong tủ kính rồi đút vào trong túi áo khoác. Elly xoay người tiến lại gần chiếc bàn mà Dante đang co quắp nằm trên đó.

- Tại sao…..

Dante nhăn nhó ôm bụng, cú đá của cô ta quá mạnh, gã không đủ sức để ngồi dậy.

- Trò chơi kết thúc rồi, Dante! – Elly nhếch mép cười nhạt. – Cám ơn vì đã giúp, tôi sẽ rất nhớ cậu đấy.

Vừa nói cô ta vừa vuốt nhẹ bàn tay lạnh lẽo của mình lên má của Dante.

Dùng toàn bộ sức lực còn lại, Dante dùng hai tay tóm chặt lấy cánh tay của Elly, đôi mắt của gã tràn đầy tức tối, dù chuyện gì đang diễn ra thì gã cũng có thể biết chắc bản thân đã bị lừa một vố quá nặng, sự uất ức khiến gã nghẹn họng. Dựa vào sức của một cơ thể bình thường cũng chẳng thể chống lại một Vampire chứ đừng nói trong tình trạng bị thương như gã, Elly hất mạnh cánh tay, lập tức Dante bị văng ra xa đập người vào một chiếc bàn khác rồi rơi mạnh xuống sàn.

- Không phải chỉ mình cậu có khả năng đọc ngôn ngữ cơ thể đâu, Dante!

Dứt lời, Elly rút súng và bắn vào các cỗ máy nằm hai bên, những tia lửa lóe lên, tiếng điện chạm chập, rồi chúng phát nổ, các tủ chất đống tài liệu nhanh chóng bốc cháy ngay sau đó, lửa nhanh chóng lan tràn. Khói, nhiệt kết hợp với tiếng còi báo động rền rĩ đã khiến cho không gian của căn phòng phút chốc giống như lối vào của địa ngục.

Elly biến mất phía sau cánh cửa thang máy, chỉ còn lại gã thanh niên xấu số đang gắng gượng đứng dậy qua từng giây. Dante loạng choạng đứng dậy, bước được vài bước thì gã lại lảo đảo rồi ngã nhào vào một chiếc bàn trước mặt, cơn đau vẫn điêng cuồng tra tấn cơ thể, sức nóng và khói trong một căn phòng kín mít đã biến phòng nghiên cứu trở thành một cái lò nung đúng nghĩa. Gã dùng cả mũi và miệng để hớp lấy từng đợt không khí còn sót lại, đôi mắt nhòe đi, gã kiệt sức đổ rạp xuống sàn nhà trắng toát, tất cả mọi thứ trở thành một màu đen đặc quánh.



Lửa, ngột ngạt, khói…. dối trá…

Trong khi đầu óc vẫn còn đang chìm trong những dòng suy nghĩ mông lung và tăm tối thì một làn nước lạnh ngắt táp thẳng vào mặt của tôi, nó khiến tôi choàng tỉnh. Không gian vặn vẹo, nó mờ ảo trong vài giây rồi thị lực của tôi lại trở về bình thường. Một không gian trống trải, những bức tường loang nổ được xây cất qua loa, ánh đèn vàng leo lét, bản thân vẫn mặc chiếc quần bò cùng cái áo phông dài tay nhưng giờ chúng đang ướt nhẹp, hai tay tôi đang bị khóa bởi chiếc còng bằng thép đặc nặng trịch.

- Con nhãi đó đang ở đâu?

Có tiếng nói rít lên, tiếp sau đó một xô nước lạnh khác lại tát thẳng vào mặt tôi, nó khiến tôi tỉnh táo hơn hẳn để nhìn rõ ba kẻ đang đứng trước mặt mình. Một người đàn ông trung tuổi với mái tóc hoa râm vuốt ngược về sau, đôi mắt sâu toát lên vẻ từng trải, hàng lông mày rậm khiến ông ta có chút dữ dằn, bộ vest màu ghi phẳng phiu cùng với đôi giày da bóng lộn khiến ông ta trở nên vô cùng sang trọng và đối xứng hoàn toàn với không gian tồi tàn của căn phòng này. Còn hai kẻ vận bộ vest đen đứng sau ông ta chắc chắn là mấy tay vệ sĩ trung thành, chúng luôn có một bộ dạng điển hình rất dễ nhận biết.

Cơn đau thốc lên từ bụng vẫn nhức nhối âm ỷ, nó nhắc nhở tôi rằng bản thân đã nhận thêm được một bài học đắt giá. Khỉ thật, không ngờ một thằng như tôi mà cũng bị dắt mũi như một con lừa. Nhổ ngụm nước trong miệng, tôi thở dài và ngồi dựa lưng vào bức tường bẩn thỉu phía sau.

- Chắc chắn ông sẽ không tin những gì tôi nói, nhưng tôi cũng chỉ là một nạn nhân. Nếu không phải vậy thì tôi đã chẳng nằm lại căn phòng đó. – Hi vọng với giọng nói chân thành của tôi ông ta sẽ phần nào hiểu được vấn đề.

Ông ta nhếch mép và đẩy một cái nhìn khinh bỉ về phía tôi, cũng chẳng có gì lạ, nếu đặt tôi vào địa vị của ông ta thì chắc tôi cũng chẳng tin nổi cái lời nói sáo rỗng của mình.

- Mày nghĩ tao mù chắc. Đứa nào đã cùng với con Vampire đó lẻn vào nhà tao, đứa nào đã dùng súng giết thuộc hạ của tao và đứa nào đã giúp nó tìm ra công tắc bí mật để mở lối lên phòng thí nghiệm của tao? Là mày đấy thằng nhãi. Giờ thì mau khai ra nó đang ở đâu trước khi tao phải dùng tới vài biện pháp để mày phải há miệng. – Giọng ông ta gằn lên đầy hăm dọa.

- Cô ta nói rằng anh trai cô ta bị giam giữ và cách duy nhất để tìm ra anh ta chính là trong căn biệt thự của ông…. Tôi thậm chí còn không biết thứ ả lấy đi là gì. – Tôi mệt mỏi giải thích.

Tôi có thể nghe rõ tiếng ông ta nghiến răng ken két, gân xanh phập phồng trên trán, dường như câu chuyện bi đát của tôi càng khiến ông ta trở nên tức điên. Xin lỗi ông bạn nhưng tôi còn biết nói gì ngoài sự thật đây.

- Mày….

Ông chủ căn biệt thự sang trọng hay có thể gọi là chủ tịch Loong vừa định lên tiếng thì tay vệ sĩ đứng bên phải ông ta liền lên tiếng.

- Chủ tịch, hắn nói thật. – Hắn thấp giọng tới mức nhỏ nhất, một biểu hiện dễ hiểu khi đứng trước một người có quyền lực.

- Sao? Câu chuyện nhảm nhí nó vừa nói là thật ư? – Ông ta xoay người đối mặt với tên vệ sĩ, giọng nói tràn ngập vẻ khó tin.

- Vâng, thưa ngài! – Hắn cúi đầu nhìn xuống mũi giày, giọng nói có chút ngập ngừng.

Có thể tên vệ sĩ đó được trang bị loại máy phát hiện nói dối, hoặc hắn có khả năng thần kì chỉ cần nghe là có thể biết đối phương có đang nói thật hay không, nhưng dù cho có là gì thì hắn cũng đã giúp tôi đỡ phải tốn công tiếp tục giải thích trong vô vọng.

Ông ta tức tối liếc mắt về phía tôi trong giây lát rồi cố gắng trấn tĩnh bản thân, vừa đưa một tay lên day nhẹ hai thái dương ông ta vừa lên tiếng.

- Thứ nó lấy đi chính là phương thuốc giúp loài người thoát khỏi giống loài hút máu man rợ đó mãi mãi. – Ngừng lời trong giây lát, đút hai tay vào túi quần rồi ông ta nhướn đôi mày rậm khi nhìn tôi. – Và mày đã khiến chúng ta mất đi cơ hội đó.

Thì ra đây là lí do cô ta gọi nó là vacxin để chống loại giống loài Vampire. Tôi đã không mảy may nghi ngờ những lời nói dối của cô ta, mặc dù chẳng muốn khen ngợi nhưng phải công nhận cô nàng Vampire này đúng là một diễn viên có hạng.

Thật khó lòng tin tưởng ai đó trong thế giới mục nát này ngoại trừ bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.