Stephan Loong bước ra khỏi xe,
từng đợt gió lớn của buổi sáng sớm bốc mạnh cát bụi lên cao táp thẳng về phía Loong khiến ông ta cảm thấy khó chịu, nhất là khi trong người gã
chủ tịch lại có sẵn những cơn giận sôi gan thì sự bức bối lại càng trở
nên nặng nề. Loong chưa từng phải đích thân tới những hơi hoang vu thế
này, chỗ của ông ta là trong các căn phòng sang trọng và ấm áp, cùng các cô nàng ngon lành và sạch sẽ. Tuy nhiên, hôm nay Loong không đủ kiên
nhẫn để ngồi trong căn phòng của mình chờ tin tức từ đám vệ sĩ ăn hại,
ông ta muốn biết kết quả một cách nhanh nhất và chuẩn xác nhất.
Một tên vệ sĩ có nước da ngăm đen và thấp bé vội vã sải bước về phía gã
chủ tịch, hắn vừa định lên tiếng thì bị giọng nói trầm đục của Loong
chặn họng.
- Vẫn còn ở đây ?
- Ả vẫn đang ẩn nấp trong tòa nhà đó thưa ngài! – Tên vệ sĩ thấp bé liền đáp.
- Còn bao nhiêu người?
- Ban đầu có ba mươi người. Tôi đã cử mười sáu người tiến vào trong tòa
nhà, tầng một, hai và ba đều có người của chúng ta, năm người trên tầng
bốn đã mất tín hiệu có lẽ họ đã bị giết, nhưng có vẻ như ả cũng đã bị
thương.
- Cho tất cả cùng tiến vào trong tòa nhà, lục soát các tầng, bằng mọi
giá phải lấy lại nguyên mẫu đó cho ta. – Stephan Loong nghiến răng nhìn
lên những tầng cao bị loang nổ bởi những mảng tường trống hoác của tòa
nhà trước mặt.
- Có sợ làm hỏng nguyên mẫu không thưa ngài? – Tên vệ sĩ cẩn trọng hỏi lại.
- Nó được bảo quản trong một ống tuýp cường lực, ả ta dù có muốn cũng khó mà tiêu hủy được nó.
Sau khi nghe xong câu nói của gã chủ tịch, tay vệ sĩ thở phào nhẹ nhõm,
rõ ràng hắn đã trút được một gánh nặng khá lớn. Tên vệ sĩ biết rõ nguyên mẫu này quan trọng tới mức nào, ông chủ của hắn sẵn sàng dốc toàn bộ
nhóm vệ sĩ và đích thân tới đây chỉ để lấy lại được nó, vì vậy một khi
nguyên mẫu bị phá hủy thì hắn có thể chắc chắn bản thân sẽ không còn cơ
hội ngắm ánh mặt trời vào ngày mai.
Năm mươi tay vệ sĩ vừa đến nhanh chóng nhập vào với nhóm đang bao vây
tòa nhà, ngoài một nhóm nhỏ vẫn ở lại canh giữ xung quanh thì tất cả
đồng loạt tiến vào trong theo hai lối cửa trước và cửa sau, những khẩu
súng lắp sẵn đạn bạc đều đã được rút ra và sẵn sàng nhả đạn vào ả
Vampire nếu cần thiết. Stephan Loong cùng ba tên vệ sĩ thân cận thì chậm rãi đi phía sau đoàn người, dù sao ông ta đến đây cũng chỉ với mục đích giám sát.
- Brone, đi nói với mọi người là ta muốn nó còn sống. – Gã chủ tịch lên
tiếng một cách dứt khoát, có vẻ như ông ta đã có ý tưởng mới.
Tay vệ sĩ để đầu đinh im lặng gật đầu rồi nhanh chóng tiến về phía
trước, hắn không cao nhưng độ vạm vỡ của cơ thể trông chẳng khác nào một con bò mộng. Tay vệ sĩ với mái tóc đen bóng được biết dưới cái tên Slam lên tiếng và kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý.
- Ngài lại có kế hoạch khác với ả Vampire này sao?
- Ta cần thông tin về thành phố của chúng. Còn ngươi bỏ cái suy nghĩ
chơi con ả đó ra khỏi đầu đi, công việc vui thú đó có thể khiến ngươi
mất “của quý” đấy. – Loong cười nhạt, chẳng thèm liếc nhìn tên vệ sĩ
thân cận lấy một cái.
Slam nhún vai, hắn tự lẩm bẩm với bản thân điều gì đó khi bước theo sau, tuy nhiên việc này không qua được ánh mắt của Jovlim – tay vệ sĩ có mái tóc hung đỏ và dài thượt.
- Đừng cố thử Slam, mày sẽ hối hận đấy! – Jovlim mỉm cười đầy châm biếm khi nghĩ đến tính cách dâm đãng của tay đồng nghiệp.
…..
Iscariot Elly có thể nghe thấy rõ ràng từng tiếng bước chân của đoàn
người đang thình thịch kéo lên, Elly biết rõ bản thân hiện tại đang rơi
vào tình trạng thế nào, nhân số của địch quá đông trong khi cô chỉ có
một mình. Chỉ dựa vào số lượng người này thì Elly cũng gần như chẳng còn cơ hội thoát thân chứ đừng nói tới việc bọn chúng đều được trang bị vũ
khí diệt Vampire. Phía dưới sân vẫn còn một nhóm đang bủa vây quanh tòa
nhà, nếu không bị thương ở chân Elly có thể cố gắng nhảy xuống và mở
đường máu nhưng bây giờ nếu cô thực hiện điều đó thì chẳng khác nào tự
sát. Cô không còn con đường nào khác ngoài việc đối mặt trực diện với
hơn sáu mươi tay vệ sĩ.
Elly mỉm cười, rõ ràng cô không hề sợ hãi khi rơi vào đường cùng, cô
được tổ chức huấn luyện để trở thành một kẻ không biết run sợ trước cái
chết. Elly chỉ tiếc nuối một điều duy nhất đó là không thể hoàn thành
nhiệm vụ quan trọng này để cứu lấy giống loài của mình. Iscariot Elly cố gắng để đầu óc tĩnh lặng trước những tiếng động dồn dập đang tiến về
phía mình, cô điều khiển nhịp thở của bản thân trở nên ổn định và chậm
rãi đọc lời tuyên thệ của hội Nanh Trắng.
“Nếu phải chết, chúng ta sẽ chết trên đôi chân của mình với đôi bàn tay
nhuốm máu kẻ thù. Đôi mắt hướng về bầu trời và linh hồn chúng ta sẽ mãi
mãi bất tử. Đứng trước Tam Thần, chúng ta thề rằng sẽ trung thành cho
tới khi trở về Huyết Động. Chúng ta nguyện lấy bản thân để bảo vệ giống
loài, không vì bản thân cũng chẳng vì điều gì khác. Nanh Trắng vĩnh viễn trường tồn.”
Từng câu từng chữ như thấm sâu vào máu thịt của Elly, khiến cô có cảm
giác mình vừa được truyền một dòng ý chí mạnh mẽ để đứng vững trước bất
cứ biến cố nào. Ngay từ nhỏ Elly đã luôn nung nấu một một quyết tâm trở
thành thành viên của hội Nanh Trắng, cho tới khi cô được hội chủ trao
huy hiệu của hội thì chính bản thân cô cũng không thể ngờ được về điều
mình nỗ lực đạt đến đã thành sự thật, đó là lần đầu tiên trong đời Elly
bật khóc. Đối với Elly hội Nanh Trắng là tất cả, là điều duy nhất có ý
nghĩa đối với cô. Ngày hôm nay nếu phải chết vì nhiệm vụ và lí tưởng của hội thì cô sẽ chẳng có nửa lời oán trách.
Một luồng gió mạnh xuyên qua những khoảng tường đổ nát ùa vào hành lang
mà Elly đang đứng khiến cô chợt có cảm giác một bàn tay vô hình đang đẩy mạnh bản thân về phía tử thần.
…..
Năm tên vệ sĩ đồng loạt sải những bước dài để leo lên những bậc thang
cuối cùng dẫn lên tầng năm, tên đầu tiên lao lên liền hướng khẩu súng về một hướng của hành lang, ngay khi cơ thể của tên vệ sĩ dừng lại thì hắn lập tức bay ngược về phía sau, bụng của tên vệ sĩ xấu số vẫn hằn lên
nốt giày rất rõ nét, thứ cuối cùng hắn nhìn thấy là một đôi mắt đỏ rực
như máu. Bốn tay vệ sĩ còn lại không dám chậm trễ đồng loạt giương súng
bắn xối xả, những bức tường cũ nát trước mắt chúng nhanh chóng biến
thành một tổ ong. Ngay sau khi hạ gục một tên vệ sĩ, đối phương lập tức
biến mất như một bóng ma.
Đám vệ sĩ vừa tiến lên vừa giương cao khẩu súng để sẵn sàng nã đạn vào
bất cứ thứ gì cử động, chẳng mấy chốc hai chục tên đã có mặt trên tầng
năm của tòa nhà, Brone lách cơ thể hộ pháp của mình qua đám người dày
đặc rồi hướng mắt nhìn bao quát xung quanh. Nơi này có lẽ từng là một
khách sạn, chạy dọc hành lang dài là những cánh cửa mục nát được đánh số phòng trên đó, vài chỗ trên mặt sàn là những mảnh thảm đỏ bạc phếch.
- Chủ tịch yêu cầu phải bắt sống nó, nhưng không có nghĩa là chúng ta
không được làm nó bị thương. – Brone nói. – Chia làm hai nhóm và lục
soát từng phòng, tuyệt đối không đi riêng lẻ.
Brone dẫn đầu một nhóm đi về phía tay trái, nhóm còn lại do tên vệ sĩ
thấp bé có nước da ngăm đen – Gianky cầm đầu đi về mé bên phải. Gianky
bước tới gần tên vệ sĩ đang nằm bất động trên sàn, gã ngồi xuống đưa
ngón tay đặt lên mũi của tay đồng đội đen đủi.
- Chết rồi! Chuyển cái xác xuống dưới! – Gianky lạnh lùng ra lệnh.
Từng phòng nhanh chóng bị đoàn vệ sĩ kiểm tra chặt chẽ, bất kể là phòng
tắm hay tủ quần áo đều bị lục tung, tuy nhiên chẳng hề nhìn thấy bóng
dáng của ả Vampire mà chúng đang săn lùng. Gianky cùng ba tay vệ sĩ khác đang lục soát trong một căn phòng, bản thân hắn vừa lật hẳn chiếc
giường đôi đã gẫy mất hai chân và thứ hắn tìm được chỉ là bụi và những
con gián. Đôi mắt lớn và có phần lồi ra ngoài của Gianky soi kĩ từng
ngóc ngách của căn phòng nhưng chẳng tìm ra chút manh mối nào.
- Chẳng có gì ngoài bồn tắm và ít đồ lót rách bươm. – Tay vệ sĩ bước ra từ phòng tắm cợt nhả lên tiếng.
- Nó có thể trốn đi đâu được chứ? – Gã vệ sĩ còn lại hỏi chiếu lệ trong
khi mắt vẫn đang dán chặt vào một bức ảnh hoen ố hình thiếu nữ khỏa thân được treo lủng lẳng trên tường.
- Bọn mọi này rất có tài trong việc nấp ở các ống cống đầy phân và lập
tức cắn đít chúng ta khi có dịp mà. – Tên kia khinh bỉ nói.
Hai tay vệ sĩ đồng loạt cười khanh khách, chúng rất hả hê khi sỉ nhục
loài Vampire, chỉ có Gianky vẫn lặng lẽ nhìn quanh, càng lúc tên vệ sĩ
thấp bé này càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, trực giác của Gianky
thường khá nhạy bén.
Chẳng phải chờ quá lâu để chứng minh sự bất an của Gianky là hợp lí,
không có lấy một tiếng động, cổ của tên vệ sĩ đứng trước cửa phòng tắm
bỗng xuất hiện một đường cắt rất ngọt sâu tới nửa đốt tay, máu trào ra
như suối, hắn không thể lên tiếng, chỉ biết trợn đôi mắt trắng dã mà đổ
gục xuống sàn. Ngay khi tên vệ sĩ đứng cạnh bức tranh kịp quay người lại thì một con dao đã găm ngập vào hốc mắt của hắn, lực phóng mạnh tới mức khiến hắn ngã giật về sau, đập mạnh vào bức tường, bức tranh hắn vừa
ngắm rơi thẳng xuống đầu và phủ lên cơ thể đang nguội dần của tên vệ sĩ.
Luồng sáng của tia đạn đi sượt qua vai của Gianky trước khi khoét một lỗ sâu hoắm trên bức tường tối màu phía sau, gã kịp thời tung người để né
sang một bên.
- Nó ở đây! – Gianky gào lên thất thanh.
Ngay khi câu nói vừa dứt, hàng loạt những tiếng đế giày nện mạnh trên
sàn nhanh chóng đổ vể một chỗ. Trong khi đó, tay vệ sĩ thấp bé lập tức
nhắm về phía cửa phòng tắm mà nổ súng, nhưng tất cả các viên đạn đều bắn vào không khí, Gianky chớp lấy thời cơ liền vội vã ngồi dậy.
Tiếng súng vừa dứt, một bóng đen tức thì lao ra khỏi phòng tắm, ả
Vampire đá tung chiếc giường cũ kĩ về phía Gianky, nhưng gã kịp thời
nhảy giật ra ngoài cửa phòng, chiếc giường tông mạnh vào tường tạo lên
tiếng động cực lớn cùng đám bụi đá bay tứ tung.