Bất Diệt

Chương 120: Chương 120: Chương 41




Ngọn lửa bùng lên từ các ngôi nhà, những xác người nằm la liệt trên lối đi, máu và nước mắt rải đầy trên từng ngõ ngách của thành phố. Khung cảnh này khiến Dante cảm thấy tuyệt vọng, nhưng ngay cả như vậy thì gã vẫn phải tới được chỗ của hai đứa trẻ mặc dù việc chúng sống sót chỉ còn là một điều gì đó rất mơ hồ. Tuy nhiên, đàn sói không cho Dante có cơ hội di chuyển một cách nhanh chóng, chúng quá đông và mạnh mẽ, không những thế với khả năng phục hồi đáng sợ, lũ sói khổng lồ này trở thành những kẻ đeo bám dai dẳng. Với một tâm trạng trộn lẫn giữa nhiều sắc thái cảm xúc, Dante tưởng chừng như mình sắp phát điên. Lo lắng, sợ hãi, giận dữ và đau đớn, gã đang nếm trải tất cả những cung bậc cảm xúc, hai đứa nhỏ là những thứ còn sót lại duy nhất, chúng là những đứa trẻ được Lena nhận nuôi may mắn sống sót, đối với Dante sự an toàn của chúng còn đáng giá hơn tính mạng của chính gã. Dante đã không thể bảo vệ được Lena vậy nên gã muốn dành toàn bộ sự yêu thương của mình dành cho chúng, đó là điều duy nhất gã có thể làm để chuộc lại những lỗi lầm của mình. Gã đã từng nghĩ giá như bản thân chưa từng gặp Lena, thì giờ đây có lẽ cô ấy vẫn còn sống và hạnh phúc trong một mái ấm ở nơi nào đó, còn bản thân gã cũng sẽ có một cuộc đời đơn giản hơn nhiều.

Số lượng của đàn sói lên tới hàng trăm con, những bộ móng vuốt cùng hàm răng sắc nhọn như dao là thứ vũ khí còn đáng sợ hơn cả súng đạn - nguyên thủy nhưng vô cùng hiệu quả, chúng bao vây và tấn công Dante như những cỗ máy không biết sợ hãi hay mệt mỏi. Bạo Huyết không thể duy trì quá lâu nếu Dante không muốn tự làm tổn hại tới chính bản thân mình, tuy nhiên hiện giờ gã đang sử dụng Bạo Huyết trên toàn bộ cơ thể và điều này đã kéo dài trong vài phút. Dante có thể cảm nhận rõ ràng huyết quản của bản thân đang căng phồng như thể sắp bị xé toạc, từng thớ thịt như đang bị lóc ra một cách từ từ, sự đau đớn từ trong xương tủy phát ra khiến gã phải gồng mình chống chọi. Mỗi một đòn đánh tung ra Dante đều dùng toàn bộ sức mạnh để tấn công vào những khu vực hiểm yếu của những con sói to lớn, có hơn mười con đã chết dưới tay gã, nhưng so với số lượng còn lại thì con số đó chỉ như một nắm cát giữa sa mạc. Dante dùng tốc độ để né tránh những đợt tấn công ồ ạt và tiến dần về phía căn nhà của bà Sukova từng chút một.

Ba con sói lao lên cùng lúc, chúng điên cuồng sử dụng bản năng hoang dã của mình để tấn công Dante, mặc dù đang ở trong trạng thái Bạo Huyết nhưng gã cũng chẳng phải là kẻ có ba đầu sáu tay, trực tiếp đối kháng với ba con vật khổng lồ cao tới gần hai mét là một điều ngu ngốc. Gã bật mạnh người về sau tạo khoảng cách và tìm kẽ hở để phản công, tuy nhiên một con sói khác đã chớp lấy thời cơ, nó lao lên từ phía sau và với một cú vả cực nhanh thì bắp chân phải của Dante lập tức trào máu, ba đường rạch sắc lẹm xé toạc lớp quần bò dày dặn và hiện rõ mồn một. Đòn tấn công chớp nhoáng trúng đích khiến Dante ngã dúi dụi, khuôn mặt trượt dài trên đám đất đá bẩn thỉu. Mùi máu tanh, mùi của khói lửa, mùi thịt chín cùng những tiếng kêu gào vang vọng khắp mọi nơi, ánh lửa đủ lớn để dập tắt tất cả những hi vọng và dìm mọi thứ vào đêm tối vĩnh hằng. Ngước mắt nhìn lên từ mặt đất, Dante vẫn nhìn thấy phía xa xa, xuyên qua hàng lớp những con sói đang bủa vây lấy gã là những bóng người đang hô hoán cầu cứu trong tuyệt vọng rồi gục ngã bởi những cú vồ của đám thú vật khổng lồ, chúng nhai ngon lành từng mẩu thịt miếng xương.

Đám sói quây kín xung quanh Dante thành một vòng tròn, đông như một bầy kiến đang chuẩn bị xé từng mảnh nhỏ của miếng mồi để đem về tổ. Hàng trăm đôi mắt xanh dương sáng lấp lánh như pha lê kết hợp cùng hàm răng lởm chởm ghê rợn, những bộ lông xám dính đầy máu tươi, chúng là các cỗ máy giết chóc bẩm sinh. Dante gượng dậy, gã gồng mình đứng lên mặc dù chân phải đang không ngừng chảy máu, cơ thể đã đi tới giới hạn, lúc này gã không đủ sức để duy trì Bạo Huyết. Gã thất thểu bước lên phía trước, hướng mặt về phía ngôi nhà của Sukova, giờ nó chỉ còn cách chưa tới hai mươi bước chân, Dante phải tới được đó bằng mọi giá. Khi thấy gã tiến lên phía trước, đám sói bắt đầu gầm gừ, một con tiến ra khỏi hàng và chuẩn bị thu người lại cho một cú vồ chuẩn xác, nhưng ngay lúc đó một tiếng nói vang lên khiến cho đàn sói đình chỉ mọi hành động.

“Lui ra!” – Tiếng nói lớn phát ra từ ngay trong ngôi nhà của Sukova, những con sói lừ lừ nhìn Dante trong giây lát, dường như chúng vẫn còn rất hận gã vì đã giết đồng loại của mình, nhưng chúng vẫn lặng lẽ tách sang hai bên để tạo thành một lối đi tới căn nhà mà Dante đang hướng đến.

Dante chẳng để ý tới tiếng nói hay đàn sói chết tiệt, gã chỉ biết lết từng bước chân về phía ngôi nhà quen thuộc, vài gian phòng trên tầng hai đang bốc cháy, khói đen thoát qua các ô cửa sổ trông như lời cầu cứu của chính căn nhà vậy. Cánh cửa chắn lối ra vào đã biến mất, thứ còn lại chỉ là một lỗ hổng nham nhở do bị công phá. Dante bước qua từng bậc thềm để bước vào phía trong nhà, ngay khi tiến vào thì khung cảnh hiện ra trước mắt khiến gã điếng người, mặc dù đã mường tượng ra một viễn cảnh tồi tệ nhưng sự thật còn khủng khiếp hơn gấp nhiều lần. Xác của bà Sukova cùng ba người chăm sóc những đứa trẻ nằm rải rác trong căn phòng lớn, nội tạng bị khoét rỗng, cơ thể thì chằng chịt những vết cào xé. Phía cuối căn phòng là một đám lửa lớn đang bùng cháy, và nguyên liệu để tạo ra nó chẳng gì khác ngoài những xác người. Căn phòng lớn với những hình vẽ ngộ nghĩnh, các món đồ chơi nhỏ nhắn của bọn trẻ khi đặt cạnh đám lửa tàn bạo và những xác người bê bết máu tạo cho người nhìn thấy một cảm giác rùng rợn và ghê tởm.

- Rất vui vì đã gặp lại mày, Dante!

Giọng nói bình thản và có chút đùa cợt được phát ra từ một kẻ đang đứng giữa căn phòng, cùng với bộ quần áo màu đen và đôi giày màu lông chuột thì mái tóc màu xám bạc của hắn trở nên thật nổi bật.

Khi nhìn thấy kẻ đứng giữa căn phòng thì khuôn mặt của Dante thể hiện rõ hai từ, đó là sự ngỡ ngàng, gã không thể tin vào mắt mình, có thể sau những việc đã trải qua giờ đây gã đang bị ảo giác, đó là suy nghĩ hiện lên trong đầu của Dante lúc này.

- Không thể…. Mày đã chết, chính tao đã nhìn thấy… - Cơn đau và sự nghi hoặc khiến cho lời nói của Dante trở nên đứt quãng.

Kẻ đứng giữa căn phòng chính là Tom, hắn cũng chính là kẻ đã nhận nhiệm vụ giết Lena mười năm về trước.

- Mày chỉ nhìn thấy tao chìm trong ngọn lửa thôi, Dante. Cái chết thường không dễ dàng như vậy.

Tom ngừng lời trong giây lát, hắn mìm cười và nhìn ngắm xung quanh trước khi tiếp tục nhìn thẳng về phía Dante.

- Một nơi thật yên bình, không ngờ giờ mày lại trở thành bảo mẫu và giặt tã cho lũ trẻ con. – Tom thở dài tỏ ra thất vọng trước khi tiếp lời. – Tao định để lại lời nhắn nhưng mày lại về kịp thời thế này. Xem ra lời nhắn của tao bây giờ sẽ được truyền đạt chi tiết hơn rồi.

- Bọn trẻ đâu! – Dante gằn giọng.

- Mày không thấy chúng à? – Tom nhướn mày, hắn mỉm cười tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Bọn trẻ đâu” – Dante hét lên, giọng gã vỡ ra như chính cảm xúc của mình, hai lòng bàn tay siết chặt đến nỗi bật máu. Tom khịt mũi, hắn lắc đầu khi nhìn thấy phản ứng của đối phương.

- Mày không ngửi thấy mùi thịt của chúng nó đang được nướng chín sao?

Dante nhìn thẳng về phía đám lửa đang bốc cháy ở phía cuối phòng, những xác người chất chồng phía trong đó quả thật đều rất nhỏ, một điều mà đến tận lúc này gã mới kịp nhận ra. Một cú sốc quá lớn đối với Dante, nó vượt quá sự chịu đựng của gã, ý nghĩa trong cuộc sống của gã giờ đây lại trở về con số không, vẻ mặt bàng hoàng của gã được tô điểm bằng những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, lần thứ hai gã rơi lệ. Bỗng nhiên Dante gào lên thất thanh, gã nhảy bổ về phía Tom, hai bàn tay vồ lấy kẻ trước mặt với hi vọng có thể xé hắn thành từng mảnh nhỏ. Tất cả những gì Dante nghĩ được lúc này chỉ là giết chóc và báo thù.

Nhưng khi cơ thể Dante đang lao đi trên không thì một sức mạnh vô hình tức thì ép thẳng cơ thể gã xuống mặt đất, dù cho muốn cố gắng vẫy vùng cỡ nào thì gã vẫn chỉ nằm yên bất động, như thể giờ đây Dante đã bị khâu chặt trên sàn nhà. Đôi mắt đỏ sọng, hàm răng nghiến chặt vào nhau, Dante đang điên cuồng chống lại thứ sức mạnh đang áp chế mình.

- Mày vẫn nóng giận như thế, xem ra chẳng có gì thay đổi sau mười năm.

Tom chậm rãi bước tới gần, hắn bước quanh Dante một vòng trong khi cất giọng điềm tĩnh.

- Mày biết không, Dante. Tao thực sự chưa bao giờ căm thù mày. Đối với tao mày chính là một ân nhân, một người khai sáng. Mày đã hoàn thiện tao! – Hắn nhấn mạnh.

- Đáng lẽ tao phải lôi xác mày ra từ trong ngọn lửa đó và chặt mày làm nhiều khúc…. – Dante gào lên đầy căm phẫn, cơ thể gã dù một li cũng chẳng thể di chuyển.

Tom ngồi xuống ngay trước mặt Dante, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang chứa đủ các sắc thái biểu cảm.

- Đáng lẽ, giá như, nếu hay tất cả những câu từ ở thời điểm quá khứ là những thứ sẽ chẳng bao giờ diễn ra hay lặp lại lần nữa. Nó chỉ dành cho lũ yếu đuối và bất lực không đủ khả năng thay đổi thực tại nên chỉ biết bấu víu vào ảo tưởng thay đổi quá khứ của bản thân. – Tom thở hắt và cười nhạt sau đó lại cất giọng như thể khuyên nhủ. – Mày không phải chúng, Dante. Vì vậy đừng nói ra những câu từ yếu đuối như thế.

Hơi thở của Dante lúc này trở lên hỗn loạn, dường như gã đang trở nên mất kiểm soát bản thân, sự tức giận đang lớn dần theo cấp số nhân.

- Tại sao, tại sao mày làm tất cả những chuyện này? Tại sao? – Dante dồn chút sức lực cuối cùng vào từng chữ và hét lên.

Tom đứng dậy, giọng nói trở nên khó chịu.

- Mày không nghe tao nói gì sao? Mày hoàn thiện tao, Dante. Vì vậy giờ đây tao sẽ giúp mày trở nên hoàn thiện, giải phóng mày khỏi hai đứa trẻ rắc rối đó hay những thứ trách nhiệm vớ vẩn. Tao tạo cho mày một mục đích lớn hơn, một cuộc sống có ý nghĩa hơn với một kẻ như mày.

Tom chỉ tay về phía ngọn lửa đang bừng cháy tạo ra mùi thịt người bị cháy khét.

- Tao chỉ bắt đầu lại cuộc chơi giữa tao và mày thôi. Mày đã từng cho tao cơ hội và giờ tao cũng sẽ cho mày cơ hội. – Hắn nhún vai khi nói.

- Mày sẽ hối hận nếu hôm nay tao không chết ở đây! – Giọng nói của Dante đột ngột trở nên trầm xuống.

- Không đâu, tao sẽ hối hận nếu đây là lần cuối tao và mày gặp nhau.

Làn da của Dante bỗng nhiên chuyển qua màu đỏ thẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.