Thủa sơ khai, thế giới là một mớ hỗn độn, thiên nhiên tạo nên mọi vật rồi
lại tự mình nghiền nát chúng. Tại sao? Câu trả lời chỉ có một, chỉ giống loài mạnh mẽ nhất mới có quyền tồn tại, bởi lẽ thế giới này quá nhỏ bé
và chật chội, có thứ sinh ra phải có thứ bị hủy diệt. Đó là quy luật duy nhất của thế giới.
Từ một tế bào, rồi tới những ấu trùng và rồi thời kì khủng long xuất
hiện, tới khi kỉ nguyên của chúng lên tới thời kì hoàng kim. Bùm! Chỉ
đơn giản là một tiếng nổ, một chấn động bề mặt vỏ trái đất, một cơn đại
hồng thủy, một kỉ băng hà và cuối cùng là sự tuyệt diệt như thể chúng
chưa hề tồn tại. Nếu loài khủng long có thể nói được chắc chắn chúng sẽ
chửi rủa đấng tối cao tầm vài trăm triệu năm. Nếu có một lí do cho sự
diệt chủng này thì đó là đấng tối cao đang muốn dọn đường cho một giống
loài khác làm chủ trái đất.
Nếu đấng tối cao nhận được sự chửi rủa từ loài khủng long thì hẳn ngài
sẽ chẳng bận tâm vì ngài được bù đắp bằng hàng tỷ lời cảm ơn từ loài
người mỗi ngày. Con người – Một giống loài linh trưởng với trí thông
minh vượt xa muôn loài. Ban đầu, đấng tối cao chắc hẳn sẽ nghĩ đây chính là tạo vật hoàn mĩ nhất mà ngài có thể tạo ra. Tình yêu, thơ ca, những
công trình, những ngôn ngữ, sự tìm kiếm lịch sử và tương lai…. Một bức
tranh đầy màu sắc từ một giống loài tưởng chừng như nhỏ bé kia.
Rồi loài người phát triển, họ phát triển với một tốc độ khủng khiếp, tới khi loài người trở nên cực thịnh, thế giới càng ngày càng trở nên chật
chội đối với họ. Họ cần không gian lớn hơn, nhiều tài nguyên hơn nữa và
rồi sự tàn phá ngày càng lộ rõ. Gần năm tỉ năm bị tàn phá bởi thiên
nhiên không bằng một phần nhỏ trong 200 năm tàn phá gần nhất của loài
người.
Tạo vật hoàn mĩ hóa ra lại là một điều thất bại lớn nhất của tạo hóa và thất bại này phải bị thanh tẩy khỏi trái đất... mãi mãi.
Có người gọi đó là ngày phán xét, sự khải huyền, hay báo ứng nhưng dù là gì thì nó cũng khiến cho 3/4 loài người biến mất khỏi trái đất. Tại sao lại không phải là toàn bộ giống như loài khủng long đã gặp phải? Bởi
vì…. Đó là loài người !
---------------------o0o------------------
Năm 2149.....
Con người không tin vào thần tiên hay ma quỷ, nếu có thì đó là khi họ
nhỏ hơn 10 tuổi. Họ có những câu chuyện cổ tích, những truyền thuyết về
ma quỷ từ hàng ngàn năm, nhưng họ lại không bao giờ tin vào điều đó.
Nhưng tới ngày hôm nay thì họ phát hiện ra tất cả những gì họ cho là
tưởng tượng đều xuất hiện trước mặt họ, ngày mà giống loài của họ suy
tàn.
Đầu tiên là những sự chấn động tới từ lòng đất, những sự nứt gãy từ sâu
thẳm đại dương, những cơn động đất kinh hoàng, núi lửa, sóng thần, siêu
bão, tất cả những thiên tai cùng lúc xuất hiện không hề có một điềm báo
trước. Con người mặc dù đã phát triển tới mức cực thịnh nhưng cũng không thể đọc được suy nghĩ của đấng tối cao – Ngài nổi giận.
Châu Úc bị nhấn chìm, Nam Mỹ cũng nằm sâu dưới đáy đại dương, các lục
địa còn lại bị chấn động cực mạnh khiến cho chúng trôi dạt dính liền lại với nhau, tạo thành một đại lục duy nhất – Lục Địa Hỗn Độn.
Cùng lúc với những thiên tai là những lục địa bí ẩn bay lên trên bầu
trời, những lục địa này xuất hiện từ một vết nứt cực lớn của vỏ trái đất nằm sâu dưới lòng Thái Bình Dương. Những lục địa này khi bay lên đến
một độ cao nhất định thì dừng lại, lơ lửng giữa bầu trời, có tất cả 3
lục địa như vậy. Những người còn sống gọi đó là lục địa Vĩnh Hằng.
Ngoài ba lục địa trên bầu trời thì từ vết nứt khổng lồ kia cũng xuất
hiện những giống loài mà con người chưa từng biết tới, hay nói đúng hơn
là họ đã từng biết nhưng không bao giờ tin chúng có thật. Một số người
nói, ngày phán xét đã đến và những loài ma quỷ kia chính là những kẻ đồ
tể tới để thu dọn bãi chiến trường, thanh tẩy nốt những kẻ không chịu
cúi đầu trước thần chết.
Loài người từ 7 tỉ dân, chỉ trong vòng 99 ngày con số đã chỉ còn lại 1,7 tỉ. Sau đó 9 năm, do sự tấn công của những giống loài “quái dị” chui ra từ đáy đại dương mà dân số trên toàn trái đất đã chỉ còn lại 1,3 tỉ.
Nhưng con người là một giống loài đặc biệt, họ có một khả năng thích
nghi nhanh tới đáng sợ và khi sự tuyệt vọng đã đi tới tận cùng, họ điên
cuồng chống lại đấng tối cao bằng mọi giá và một trong những sự điên
cuồng đó đã mang lại kết quả.
Loài người đã nghiên cứu tới tận cùng của bộ mã gien, họ bẻ gãy những
cấu trúc thông thường và thay thế vào đó những mã gien mới do chính họ
tạo ra. Điều này đã khiến cho lịch sử loài người sang một trang mới –
Những con người có năng lực siêu nhiên đầu tiên ra đời.
--------------------o0o--------------------
Năm 2253, 104 năm sau ngày phán xét…..
Cái nóng từ mặt trời như thiêu đốt, cả vòm trời rộng lớn chỉ thấy vài
gợn mây nhỏ, những cơn gió làm cát bụi bay lên mù mịt. Hơi nóng từ mặt
đất bốc lên hòa vào trong gió càng khiến cho sa mạc rộng lớn này giống
như một lò thiêu. Nơi này trong quá khứ từng là một khu rừng nhiệt đới
rộng bạt ngàn, nhưng giờ đây tất cả đã thay đổi.
Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy một đám bụi lới đang không ngừng di
chuyển trên sa mạc, khi nhìn kĩ hơn ta có thể thấy đám bụi này xuất phát từ phía sau một chiếc xe nhỏ. Chiếc xe này được sơn đen xì, đầu xe hơi
thuôn nhọn, phình to về phía sau, xung quanh vỏ xe được cắm chi chít
những chiếc đinh nhọn to bằng ngón tay trỏ, nóc xe là một tấm kính hấp
thu năng lượng mặt trời.
Bên trong xe là bốn người, hai nam hai nữ đang nói chuyện rất rôm rả. Gã thanh niên đang cầm lái có mái tóc đỏ chót, mắt sâu mũi cao hớn hở
ngoái lại phía sau:
- Tụi mày thấy sao, con xe này bốc không? Tao vít lên 100 km/h mà vẫn êm ru.
- Công nhận phê quắc cần câu! Có khi tao phải bảo lão già nhà tao sắm
một con. – Gã thanh niên tóc đen, dáng người nhỏ con ngồi sau hưng phấn
đáp.
- Có đủ tiền mà mua không mà to mồm thế ! – Cô nàng với mái tóc ngang vai màu hạt dẻ ngồi cạnh gã tóc đen khinh khỉnh cười nói.
- Chiếc xe này trị giá 800 Saz đấy ông tướng ạ! – Cô gái tóc đen ngồi trên, không quay lại, cười nói.
- Wow, tao nghĩ với tao một chiếc xe máy cũng đủ rồi. Chiếc xe này tao thấy hơi …… to. – Gã tóc đen khẽ nhún vai.
- Với mày thì cái đéo gì chả to hả Chen!
Gã tóc đỏ nói rồi cười phá lên, hai cô nàng cũng nhoẻn miệng cười nhìn mặt gã Chen đang ngắn cũn lại.
Chiếc xe lao vun vút trong sa mạc, chiếc đuôi bụi được nó tạo nên kéo
dài cả chục mét. Từng làn gió nóng không ngừng đuổi nhau tạo nên tầng
tầng lớp lớp cát bụi, khiến cho chiếc cần gạt trên kính xe phải làm việc hết công xuất.
Trong khi bốn người con đang mải mê chém dưa chặt chuối thì bất chợt từ
mặt đất truyền tới một cơn chấn động nhỏ, khiến cho chiếc xe nảy nhẹ
lên. Những cô cậu trong xe không khỏi giật mình.
- Cái quái gì thế? Động đất à? – Cô gái tóc đen chau mày.
- Làm gì có trận động đất nào nhẹ như vậy, Lan ! – Cô nàng tóc hạt dẻ khẽ lắc đầu.
- Dù nó là cái gì thì chúng ta cũng nên nhanh chóng phắn mẹ nó khỏi đây thôi! – Chen nói có chút sợ sệt.
- Vãi Sh*t, mày đừng làm ướt cái ghế của tao đấy nhé Chen! – Gã tóc đỏ lại sằng sặc cười.
- Câm mẹ mồm đi Peter !
Peter là một gã thanh niên ưa mạo hiểm, với chút ít rung động nho nhỏ
này thì thấm vào đâu. Nhưng trong khi gã vẫn còn đang há miệng ra cười
thì lần thứ hai một chấn động nữa lại xuất hiện, chấn động lần này còn
mạnh hơn trước gấp nhiều lần và kèm theo đó là một khung cảnh kinh hoàng khiến cho cả đám người mặt cắt không còn giọt máu.
Cách mũi xe tầm 50 mét, cát bụi bỗng bắn tung lên không trung cao tới
vài chục mét, từ trong lòng đất một con Sâu Tử Thần nhanh chóng chồi lên khỏi mặt đất. Toàn thân con quái vật này là màu nâu sẫm, chằng chịt
phía trong tấm thân đó là những mạch máu màu xanh nhạt lúc ẩn lúc hiện,
miệng của nó là một hình tròn với tầng tầng lớp lớp những chiếc răng sắc nhọn xếp với nhau thành hình xoắn ốc chạy sâu vào trong bụng. Sâu Tử
Thần là loài chuyên sống trong sa mạc và thịt tất cả những gì chuyển
động trên mặt đất, thường thì chúng có chiều rộng cơ thể là 2 mét, dài
chừng 25 tới 30 mét.
Con sâu đang xuất hiện trước mặt nhóm người này cũng thuộc vào loại
thường thấy trong họ Sâu Tử Thần. Phần thân vừa nhô ra khỏi mặt đất của
nó không ngừng vặn, lắc, ngoe nguẩy trong không trung. Dớt dãi từ trong
miệng nó văng loạn xạ ra bốn phía.
Chiếc xe đang phóng với tốc độ khá nhanh liền lập tức phanh gấp, nhưng
do đang chạy trên cát nên mặc dù bánh đã bó cứng nhưng chiếc xe vẫn
không ngừng trôi về gần phía con quái vật.
- Ôi, chó chết! Dừng cái xe chết tiệt này lại mau! – Chen gào rống lên.
- Tao phanh hết cỡ rồi! – Peter nghiến răng đáp.
- Tạo lá chắn bảo vệ chiếc xe đi Rumi! – Lan trợn mắt nhắc nhở.
- Cậu điên à? Mình sao đủ khả năng tạo khiên che cả cái xe này! – Rumi luống cuống nói lớn.
- Làm tất cả những gì cậu có thể, ngay lập tức ! – Peter quát.
Chiếc xe chỉ còn cách con Sâu chưa tới 20 mét và vẫn không ngừng trôi về phía nó. Con quái vật vẫn không ngừng vặn vẹo cơ thể đang nhô trên mặt
đất, hơn thế nó hiện giờ còn đang rít lên những tiếng rống dài nghe mà
rợn người.
“GHÉCCCCCCCCC…..”
- Nhanh lên Rumi !
- Nhanh nữa lên đi bà cô, bà chúa của tôi…!
- Mình đang cố gắng hết sức đây!
Hai bàn tay của Rumi ép lại với nhau, đôi mắt của cô nàng khẽ nheo lại,
sau đó hai bàn tay từ từ tách ra từng chút một. Nằm giữa hai lòng bàn
tay của Rumi lúc này là một khối cầu màu trắng xanh, nhỏ như một đốt tay cái. Xung quanh khối cầu này là vài tia điện li ti cùng màu bắn ra,
chấm nhẹ vào lòng bàn tay của cô.
Phía bên ngoài, một lớp màn màu trắng xanh cực mỏng dần dần trải ra, phủ xung quanh chiếc xe tạo thành một hình bán cầu. Nhưng khi chiếc khiên
bảo vệ này gần hoàn thành thì bỗng trở nên mất ổn định, lúc rõ lúc mờ,
nhấp nháy liên tục.
Rumi cắn chặt môi, gồng mạnh hai tay cố gắng giữ cho khối cầu trong lòng bàn tay mình trở nên bền vững nhất có thể, ba đứa bạn xung quanh mồ hôi đã ướt hết áo từ bao giờ.
Kì thực cả 4 người này đều là những dị nhân, mỗi người đều có khả năng
riêng biệt, nhưng năm nay họ mới có 18 tuổi, những gì họ học được còn
quá ít, kinh nghiệm chiến đấu thì gần như bằng không. Cho nên họ mới chỉ biết sử dụng khả năng của mình ở mức sơ sài nhất, trong khi đó con Sâu
Tử Thần này không phải là loại quái vật mà mấy tay mơ có thể động đến
được.
Trong 4 đứa thì Rumi là đứa giỏi nhất và ở thời điểm hiện tại thì khả
năng của cô nàng cũng là hữu hiệu nhất, bởi lẽ khả năng của ba người còn lại không thể dùng để phòng thủ được. Mà trong cái hoàn cảnh quái ác
này thì mấy đứa thực tập sinh như chúng còn biết làm gì ngoài chuyện bảo vệ bản thân.
Tuy nhiên, cô nàng Rumi lại không thể giỏi tới mức mà mấy đứa bạn có thể kì vọng. Quả cầu trong lòng bàn tay của cô nàng nhanh chóng bất ổn, trở nên méo mó biến dạng. “XẸT” Một ánh sáng có chút chói mắt lóe lên rồi
mất hút, quả cầu cũng tan vào không khí một cách nhanh chóng. Điều đó
đồng nghĩa với việc tấm màn lá chắn bảo vệ quanh chiếc xe đã biến mất.
- Tao đéo đùa đâu, chiếc xe này ông già tao mới mua …… - Peter thều thào không ra hơi.
- Cái xxx mẹ chiếc xe của mày, Peter! – Chen rống lên như bị chọc tiết, đấm đá thùm thụp vào cái lưng ghế trước mặt.
- Không .... vui tí nào cả…. – Lan cảm thấy toàn thân như đông cứng.
Rumi ôm đầu không dám nhìn thẳng vào cảnh phía trước.
Chiếc xe chỉ còn cách con quái vật có 5 mét thì dừng lại, điều này khiến cho cả 4 đứa có thể nhìn rõ thân của con Sâu Tử Thần đang bổ nhào
xuống. Tới lúc này cả 4 đồng loạt cùng hét lên một cách thảm thiến cứ
như có người bắt nhịp từ trước.
“RẦM”
Cái cơ thể nâu đen với chằng chịt những gân xanh bỗng chốc đổ rạp trên
mặt đất, khiến mặt đất bị rung lắc, tấm thảm cát bay lên mù mịt.….
Cả đám ngồi yên trong xe, đông cứng tại chỗ tới 20 phút sau mới có đứa mấp máy môi.
- Sao… sao rồi? – Rumi vẫn ôm đầu nhắm chặt mắt, run run hỏi.
- Chưa… chưa…. Chưa chết….. – Chen ngồi yên như tượng, mắt gã mở to nhất có thể.
- Vãi…. Sh*t thật, tao tưởng bét xác rồi chứ. – Peter thở hồng hộc.
- Vậy… con quái đó …. Đâu rồi…. – Rumi hé hé đôi mắt xanh của mình nhìn lên.
- Nằm… cách… xe…. Của chúng… ta …. Nửa mét….. – Lan cố gắng nói rõ từng từ một, mồ hôi trên trán cô nàng vã ra như tắm.