- Giờ… giờ sao… sao giờ??? – Rumi lúng túng chả biết bản thân nói gì.
- Phắn mẹ nó khỏi đây thôi chứ sao, Peter mau cho xe chạy đi ! – Chen vội vàng vỗ mạnh vào bả vai của gã bạn ngồi trước.
- Mày ngồi yên đi ! – Đôi mắt của Peter dường như đã không còn chút sợ
hãi, chằm chằm nhìn vào thân thể của con Sâu Tử Thần đang nằm mặt trên
đất.
- Cậu nhìn gì vậy? – Lan khó hiểu nhìn sang, cô nàng xem chừng vẫn chưa hết run.
- Chúng ta nên ra ngoài xem xét con giun khổng lồ này một chút! – Peter
khẽ nhếch mép như thể đang cười, đôi mắt vẫn dính chặt vào thân hình
khổng lồ nằm cạnh chiếc xe của gã.
- Mày điên à? Mày điên con mẹ nó rồi? Mày có thể điên bất kì lúc nào
nhưng sẽ không phải lúc này! Giờ thì té khỏi đây thôi, trước khi cái thứ chó chết kia tỉnh dậy. ok? – Chen liến thoắng nói một hơi không nghỉ,
nghe qua có cảm tưởng như gã đang đọc rap
- Chen nói đúng đấy, chúng ta nên rời khỏi đây, ngay! – Rumi gương mặt vẫn lộ vẻ kinh hãi.
- Mấy đứa không thấy gì sao, nhìn kĩ phần thân của nó xem, có rất nhiều
vết rạch rất dài, chất dịch xanh xanh của nó đang không ngừng tiết ra
kìa…. Đó đó, thấy không ! - Peter vừa nói vừa chỉ về phía Sâu Tử Thần.
- Và…..? – Lan nhún vai, gương mặt ngày càng khó hiểu nhìn lại Peter.
- Tức là nó chết mẹ nó rồi hiểu không ! – Peter búng tay một cái, giọng điệu rất bình tĩnh.
- Sao cậu có thể khẳng định như vậy? – Rumi nheo mắt nhìn về phía con quái vật bên ngoài.
- Bởi vì mình đã đọc qua về nó, chúng là một loài cực kì thích di chuyển và trong suốt cuộc đời chúng chỉ dừng lại khi ấp trứng mà thôi. Mà chỗ
chúng ấp là sâu dưới lòng đất và vào ban đêm chứ không phải ngay trên sa mạc vào ban ngày với cả tá vết thương trên thân.
- Càng tốt, nó ngỏm cmnr thì cũng không làm hại chúng ta được nữa, giờ
thì nhấn ga và chuồn thôi Peter! – Chen suốt ruột rít lên từng chữ.
- Thứ gì có thể làm bị thương cái thứ khổng lồ này? – Lan không khỏi nghi hoặc, sự sợ hãi trong lòng đã giảm đi nhiều.
- Về cơ bản mà nói thì loài Sâu Tử Thần gần như vô đối trên sa mạc, hơn
nữa những vết thương này giống như do vũ khí sắc bén gây nên. Có thể là
nó động phải một nhóm thợ săn, sau đó bị phịch cho gần chết, may mắn
chạy đến đây thì tắt thở. – Peter vờ như không nghe thấy lời nói của
Chen, nhún vai đáp.
Peter là một gã thích lao đầu vào nguy hiểm, đúng hơn là gã thích thử
cảm giác mạnh, muốn phiêu lưu, chính vì tính cách có phần bất thường này mà nhiều lần cậu ta mắc phải vô số nguy hiểm, kéo theo đó là những hệ
lụy không nhỏ. Ba đứa bạn của Peter cũng nhờ có cậu ta mà dính phải
không ít chuyện, được “tuyên dương” trong trường cũng kha khá lần.
Giờ đây thấy một con Sâu Tử Thần chết trước mặt mình thì cái đầu có phần bất thường của Peter chợt lóe lên một ý tưởng hay ho.
- Mình sẽ ra ngoài đó xem thế nào ! – Peter gương mặt có chút phấn khởi.
- Đéo vui đâu Peter, tao nói thật là đéo vui một tí nào đâu! Lần nào mày cũng điên như vậy! – Chen thở dài nhìn ra bên ngoài.
- Cậu định làm gì? – Rumi nhăn mặt, lờ mờ nhìn ra điều gì đó.
- Chúng ta sẽ nổi tiếng ! – Peter ngoái lại cười một cách bí ẩn.
Cậu ta mở cửa xe, chậm rãi bước ra ngoài, gió cùng khí nóng khiến cho
Peter khẽ rùng mình. Con sâu nằm ngay sát chiếc xe, Peter chỉ cần đi
vòng ra phía đuôi xe là có thể nhìn thấy cái miệng kinh khủng của Sâu Tử Thần đang mở ra rộng ngoác.
Peter liên tục gọi mấy đứa bạn trong xe ra ngoài, gượng mặt cậu ta thì
phấn khởi một cách điên cuồng. Sau một hồi cuối cùng cả ba đứa cũng phải thở dài thò đầu ra khỏi xe, gương mặt khó chịu nhất lúc này là của
Chen.
- Thấy không, mình đã bảo mà, nó chết mẹ rồi, có gì mà phải sợ! – Peter
vui sướng, đi vòng quanh trước miệng con quái vật đang nằm dài trên đất.
- Và cậu gọi bọn mình ra đây là gì? – Lan chống hai tay vào chiếc eo thon của cô nàng thở dài hỏi.
- Mọi người không thấy sao? Đây là một cơ hội, cơ hội của sự nổi tiếng, thậm chí cả tiền nữa! – Peter hồ hởi nói rõ từng chữ.
- Mày lại phát điên rồi đấy Peter, lên xe và phắn mẹ nó khỏi đây thôi! – Chen lắc đầu nhìn đi chỗ khác. Thân hình của cậu ta xem ra còn nhỏ hơn
cả hai cô bạn đứng cạnh.
- Mày vẫn không hiểu sao ? Đây là xác một con Sâu Tử Thần, là Sâu Tử
Thần đó, thấy không! Giờ chúng ta sẽ chụp một vài bức ảnh với những tư
thế ấn tượng, sau khi về trường đưa mấy bức ảnh này ra không phải là sẽ
có khối đứa tôn sùng chúng ta như anh hùng hay sao. Sẽ không còn coi
thường, chêu chọc hay bắt nạt nữa, chúng ta sẽ là những siêu sao. Hơn
nữa những chiếc răng đáng yêu của con giun này là một vật liệu chế tác
ra những vật rất có giá trị, chỉ cần 10 chiếc răng của nó là có thể bán
được với giá 1 Saz. Thử nhìn xem, nó có bao nhiêu cái răng chứ……
Peter chưa nói hết thì Chen đột ngột nhảy vào, đôi mắt của cậu ta lúc
này sáng như hai chiếc đèn pha, lòng bàn tay thì không ngừng xoa xoa vào nhau như thể đang nhìn thấy một cô gái đang khỏa thân nhảy múa trước
mặt.
- Chúng ta sẽ vừa có danh tiếng lại vừa có tiền, tụi con gái sẽ bâu lấy
mình như kiến cho xem. Thật tuyệt, bây giờ thì mình lại thấy con sâu nhỏ này đáng yêu biết bao, ôi….. – Chen ngân dài ngữ điệu của mình.
- Liệu nó có tỉnh lại không? – Rumi vuốt nhẹ mái tóc hạt dẻ của mình,
đôi mắt có chút dụt dè nhìn vào cái miệng như một cái giếng đen kịt kinh khủng trước mặt.
- Nó chết rồi Rumi, chắc chắn không thể tỉnh lại được đâu! – Peter vỗ vai của cô nàng vui vẻ đáp.
- Để tao đi lấy máy chụp ảnh và mấy con dao, he he he – Chen cười đến híp cả mắt, vội vàng chạy về phía cốp xe.
Bước chưa được hai bước thì từ bụng của con Sâu Tử Thần bỗng truyền tới
một tiếng động lạ, liền sau đó phần giữa thân của nó có chút chuyển
động.
“Bụp…bụp…”
Chen giật bắn người ngã phịch xuống đất, ba người con lại kinh hãi giật lùi về sau mấy bước.
- Gì thế Peter, chẳng phải mày bảo nó chết rồi mà? – Chen vừa nói hai tay hai chân vừa đẩy người lùi về sau.
- Chắc chắn trên….. lí thuyết là nó đã chết rồi …. – Peter ngập ngừng vừa trả lời vừa suy nghĩ.
- Vậy thứ gì trong bụng nó đang chuyển động thế? – Rumi bắt đầu thở gấp.
- Lan, mau nhìn xem trong đó là gì! – Peter liền nhìn qua.
Lan là một cô gái châu á, dáng người mảnh dẻ nước da hơi sẫm, khuôn mặt
cô nàng có nét đẹp nhẹ nhàng mà thanh thoát của phụ nữ á châu. Dị năng
của Lan chính là ở đôi mắt, cô nàng hiện tại có thể nhìn xuyên qua một
số vật chất giống như một máy chụp x – quang.
Cô nàng hơi chau mày, đôi mắt sắc xảo khẽ nhíu lại, ngay lập tức toàn bộ đôi mắt của Lan trở nên đen như mực, không có lấy một điểm trắng, nhìn
qua có chút đáng sợ.
- Tao phải nói thật là cứ mỗi lần nhìn thấy cô ta biến đổi cái mắt của
mình qua màu đó tao có cảm giác rợn rợn như đang xem phim ma trực tiếp
ấy! – Chen đôi mắt vẫn không dời khỏi con Sâu, phát biểu cảm nghĩ của
mình.
- Lan, cậu thấy gì ! – Rumi mất kiên nhẫn nhìn qua cô bạn rồi lại nhìn về phía Sâu Tử Thần.
Lan đứng ngây ra trong giây lát, gương mặt hiện lên đủ loại sắc thái
biểu cảm, hơi thở gấp gáp tới mức mấy đứa bạn có thể nghe rõ nhịp thở
của cô nàng, nhịp tim của Lan mà nhanh thêm chút nữa chắc nó cũng nhảy
luôn ra ngoài.
- Trong… trong bụng nó…. Có người…. – Lan run run chỉ tay.
- Có người? Cậu chắc chứ? – Peter hoài nghi hỏi lại.
- … Còn sống… - Cô nàng nói tiếp.
Hai từ vừa phát ra khiến cho cả đám mặt tái nhợt, trợn tròn mắt. Chuyện
lạ thì mấy đứa thấy cũng không ít nhưng loại chuyện lạ thế này thì tuyệt đối là chưa hề thấy qua.
Sâu Tử Thần được đặt tên như vậy bởi vì chúng là chúa tể của sa mạc, nếu để bị phát hiện thì chẳng có loài vật nào thoát khỏi cái miệng như cỗ
máy nghiền của chúng. Nhanh nhẹn, chớp nhoáng, to lớn, mạnh khủng khiếp, lớp da vô cùng cứng chắc, nó gần như bất khả xâm phạm và là kẻ quyết
định sự sống và cái chết trên sa mạc bao la này. Mặc dù loài người có
thể hạ được nó nhưng phải cần tới ít nhất là 7 hoặc 8 thợ săn lão
luyện, nếu không rất có thể sẽ từ kẻ đi săn trở thành con mồi. Ngoài ra
trên sa mạc vẫn có những loài mạnh hơn Sâu Tử Thần, nhưng quanh năm
chúng chỉ sống trong những hang động cố định, chứ không trải khắp sa mạc như những con quái vật dài ngoẵng này.
Sâu Tử Thần khi nuốt con mồi sẽ dùng bộ răng xếp thành vòng xoáy kia
nghiền nát, sau khi vào trong bụng chất dịch axit tiết ra sẽ nhanh chóng phân hóa chuyển con mồi thành chất đạm nuôi cơ thể. Bởi vậy, việc một
người chui vào tới trong bụng của loài sâu này mà vẫn sống thì cũng
giống như đang nghe một câu chuyện kinh dị vậy, rất hoang đường và kinh
khủng.
Ba đứa thực sự không dám tin, bản thân Lan cũng không muốn tin nhưng trước những gì cô đang nhìn thấy thì thật khó để phủ nhận.
Qua đôi mắt như máy x-quang của mình cô nàng nhìn thấy một cấu trúc
xương của con người, phát ra những quầng nhiệt vàng đỏ đang không ngừng
chuyển động bên trong bụng của Sâu Tử Thần.
Vẫn còn đang hoài nghi, hướng mắt về phía con quái vật thì bất ngờ một
sự việc diễn ra khiến cho cả đám nhảy dựng lên, á khẩu tại chỗ.
Từ trong bụng của Sâu Tử Thần bất ngờ một đôi bàn tay màu đen nhánh
xuyên thẳng ra ngoài, kéo theo những tia chất dịch màu xanh bắn ra tứ
phía. Đôi bàn tay này tức thì bám lấy hai bên mép thịt vừa bị xé ra.
“Xoạt”
Bụng của Sâu Tử Thần bị xé toạc ra, tạo thành cái rãnh dài tới hai mét,
chất dịch màu xanh kết hợp với mấy thứ nhầy nhụa kinh tởm theo đó mà
trào ra ngoài. Từ trong bụng của nó một người toàn thân mặc bộ giáp màu
đen sần chậm rãi ngồi dậy, không hề để lộ một chút da thịt nào da ngoài, ngay cả đầu cũng được bao phủ một chiếc mũ kín mít, đôi mắt được che
chắn bởi một chiếc kính khá ngầu dính liền với mũ.
Người mặc bộ giáp đen lảo đảo bước ra khỏi bụng của con quái vật, bước
được tới bước thứ 5 thì chợt khụy xuống, chống hai gối trên cát, chiếc
mũ đang che kín đầu nhanh chóng tách ra rồi xếp lại với nhau thoáng cái
đã ẩn dưới lớp cổ áo. Cơ thể nhanh chóng đổ rạp trên mặt đất, nằm yên
bất động.
Bốn đứa đứng yên không dám nhúc nhích nửa ngón tay, mắt tròn miệng trễ
tới rốn, chúng thực sư giống như đang xem một bộ phim kinh dị lập thể,
sống động tới bất ngờ.
Qua 5 phút mọi người mới tiếp thu được sự việc đang diễn ra. Bốn đứa
chẳng ai nói với ai, từng chút, từng chút tiến về phía người mặc giáp
đen kia.
Cả bốn nhanh chóng vây xung quanh người đang nằm trên mặt cát.
- Cậu ta xem ra chỉ bằng tuổi bọn mình… - Rumi ngập ngừng phán đoán.
- Hắn còn sống… phải không? – Chen liếc qua liếc lại mấy đứa bạn.
- Nhịp thở vẫn đều, tất nhiên chết thế quái nào được ! – Peter lấy tay gãi gãi cái mũi.
- Bọn mình sẽ đưa cậu ta tới bệnh viện…. – Lan chăm chú nhìn khuôn mặt của người nằm trên cát.
- Bệnh viện? Bằng cách nào? Thành phố không chấp nhận người lạ Lan à !
Và việc quái gì tụi mình phải giúp hắn? – Chen khó chịu quay sang nhìn
cô bạn.
- Chẳng lẽ vứt anh chàng này ở lại đây, giữa cái sa mạc này chắc? Cậu
đừng sợ hãi tới mức ác độc như vậy chứ, đây là một mạng người đấy Chen ! – Lan giận dữ lớn giọng.
- … anh chàng này… trông khá cool đấy chứ! – Rumi vừa nhìn khuôn mặt kia vừa nhỏ giọng.
- Cái gì? Tụi mình cứu hắn vì hắn cool à Rumi! hôm nay là ngày lễ tình
dục của Nhật hay sao vậy? – Chen như lửa gặp phải dầu, trừng trừng nhìn
cô bạn trước mặt mà phát tiết.
Rumi biết rằng mình vừa vô tình nói ra vài thứ không liên quan tới sự
việc hiện giờ nên mặt có chút ngại ngùng, nhún vai liếc mắt qua chỗ
khác.
- Tụi mình sẽ cứu gã này Chen à! Gã vừa cho mình một món hời và mình
phải làm gì đó để trả lễ chứ, đúng không ! – Peter khá bình tĩnh phân
tích.
- Cút mẹ mày đi Peter! Bọn mày điên hết rồi, nếu để mấy tay thanh tra
biết chúng ta mang người lạ vào trong thành phố thì chúng ta gặp rắc rối to đấy, việc này đéo đỡ được đâu !
- Thôi nào Chen! Nói ít thôi, vào trong cốp xe lấy giúp tao cái chăn, cả người gã này dính đầy dịch vị của con giun béo kia, bọn mình phải cuộn
hắn lại mới có thể vứt vào cốp xe được. – Peter thở dài nhìn gã bạn
thân.
- Chúng ta sẽ đưa cậu ta đến đâu? – Lan có chút khẩn trương , quỳ xuống nhìn kĩ.
- Qua nhà mình! – Rumi trả lời một cách ngắn gọn.