Toàn thân gã cảm thấy nhức nhối, đầu óc quay như chong chóng và trên hết có một cảm giác mãnh liệt lôi gã ra khỏi giấc ngủ - Cơn đói. Khi gã
tỉnh lại, đôi mắt chớp chớp vài cái, lập tức đôi tai nghe thấy có vài
người bên cạnh đang tranh luận.
Trong tầng hầm của nhà Rumi, nơi này đồ đạc để khá lộn xộn, vài thùng
giấy với đủ các kích cỡ được xếp tại một góc phòng, vài món đồ gia dụng
cũ kĩ được đặt trên chiếc bàn nhỏ ngay sát cửa phòng, ngoài ra cạnh bờ
tường còn dựng một chiếc xe máy cũ, vài bộ phận đã rỉ sét. Một chiếc ghế so-pha lớn nằm đối diện với lối ra vào, trên đó có một gã thanh niên
đang nằm ngủ ngon lành, thân thể được đắp bằng chiếc chăn mỏng. Đứng
giữa gian phòng là bốn người Chen, Rumi, Lan và Peter.
- Suýt tí nữa thì tay thanh tra đó khám xe của bọn mình! – Lan thở hắt, gương mặt vẫn còn chút hồi hộp.
- Giờ nhanh chóng làm hắn tỉnh lại rồi bảo hắn rời khỏi đây. Như vậy
chúng ta sẽ chẳng cần đau đầu thế này! – Chen đưa tay gãi gãi cái trán
cao và rộng của mình.
- Thôi nào, cần gì phải sợ hãi như thế. Hắn cứ ở trong này thì ai có thể phát hiện ra được. Mày đừng lúc nào cũng như con thỏ con thế chứ! –
Peter vừa cười vừa đẩy nhẹ vai của gã bạn.
- Bố mình phải hơn tháng nữa mới về, để cậu ấy ở đây một thời gian có lẽ không vấn đề gì cả. – Rumi đảo mắt nhìn mọi người, hai tay theo thói
quen đút vào túi quần.
Peter là một thanh niên cao lớn, ít nhất cũng cao tới 1 mét 8, cơ thể
trông rắn chắc, khuôn mặt điểm trai phảng phất chút quyến rũ của người
Pháp, cùng với mái tóc đỏ chót làm cậu ta càng thêm nổi bật.
Chen là một người gốc Trung Quốc, cơ thể gầy và xanh thêm vào đó là mái
tóc có phần hơi dài càng khiến cho cậu ta trông khá yếu ớt. Chỉ cao tầm 1 mét 6, vầng trán cao, đôi mắt nhỏ, cái miệng lại khá rộng, với một
ngoại hình như vậy có thể dễ dàng hiệu được vì sao cậu ta tới tận bây
giờ vẫn chưa cưa được cô nàng nào cả.
Rumi là một cô gái Nhật, nước da trắng hồng, thân hình rất chuẩn, nhất
là vòng một trông vô cùng khiêu khích, đôi mắt một mí trông thật dịu
dàng, đôi môi đầy quyến rũ, khi kết hợp với mái tóc màu hạt dẻ dài ngang vai khiến cho cô nàng là một trong những hot girl ở trường.
Lan là một cô nàng người Việt, thân hình tuy không đẫy đà như Rumi nhưng bù lại cô nàng có chiều cao của một người mẫu, đôi chân dài miên man
đẹp tới mê người. Nước da hơi sẫm cùng khuôn mặt sắc sảo khiến cho khi
mọi người nhìn vào cảm thấy Lan rất cứng rắn và mạnh mẽ.
Rumi là người đầu tiên phát hiện ra gã thanh niên trên so-pha đang lồm
cồm ngồi dậy, liền sau đó cả bốn khuôn mặt đều hướng về một phía. Trên
mỗi khuôn mặt mỗi người lại đeo lên một sắc thái biểu cảm khác nhau.
Quần áo của gã đã được mọi người lột sạch, hiện giờ trên người gã chỉ
mặc duy nhất một chiếc quần đùi của bố Rumi. Lúc này từ đùi trở xuống
vẫn được che bằng chiếc chăn mỏng còn từ thắt lưng trở lên thì hoàn toàn cởi trần.
Gã thanh niên được bốn người cứu có mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng,
làn da trắng, khuôn mặt trông rất trẻ trung và điềm tĩnh. Đôi mắt của gã có chút gì đó bí ẩn, lạnh lùng làm cho người đối diện phải e dè. Cơ thể gã tuy không cơ bắp như Peter nhưng từng đường cơ thớ thịt trông rõ mồm một, để có một cơ thể như vậy chắc chắn phải bỏ ra không ít công sức.
Dưới mạng sườn bên phải của gã có ba vết sẹo lớn chạy dài từ sau lưng ra tới trước bụng, ngoài ra cả cánh tay trái của gã được xăm đầy những
hình thù kết hợp với những cổ ngữ khó hiểu.
Sau một hồi chẳng biết mở lời ra sao, cuối cùng Peter cũng lên tiếng đầu tiên.
- Cậu là ai?
- Trước khi trả lời có thể cho tôi hỏi một chuyện nhỏ được không? – Gã
thanh niên dùng đôi mắt vẫn còn ngái ngủ quét qua mọi người một lượt.
- Chuyện gì? – Chen cộc lốc hỏi.
- Nhà vệ sinh ở lối nào vậy ?
Cả đám bất động trong vài giây, ngay sau đó Rumi vội vàng dẫn gã rời
khời khỏi tầng hầm tới phòng wc. Sau khi tới cửa phòng gã bước vào trong rồi đột nhiên lại trở ra nhìn chằm chằm vào Rumi.
- Gì thế ? – Cô nàng nhún vai tỏ ra khó hiểu.
- Rất cám ơn đã cho tôi mươn nhà vệ sinh, và tôi biết điều này hơi quá
đáng nhưng nhà cô còn… chút đồ ăn nào không. Cô biết đấy thực sự là tôi
thấy khá là…..
- A, tất nhiên rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị chút đồ ăn! – Rumi liền gật đầu, nhanh chóng đáp lại.
Sau đó cuộc nói chuyện được diễn ra tại nhà bếp, gã thanh niên lạ mặt
cắm đầu vào ăn mấy món mà Rumi vừa dọn ra. Còn bốn đứa thì đứng ở đối
diện, đôi mắt theo dõi từng cử chỉ của đối phương.
- Ngon tuyệt! – Gã vừa ăn vừa lẩm bẩm.
Chốc chốc lại vài ánh mắt giao nhau sau đó lại quay về nhìn vào một chỗ, mọi người nhất thời không biết bắt đầu như thế nào.
- Cậu tên gì? – Peter lần nữa hỏi.
- Hmmmm… Cứ gọi tôi là Wis. – Gã vẫn nhồm nhoàm nhai.
- Bao nhiêu tuổi ?
- 20 hay 21 gì đó.
- Trông cậu khá trẻ, mình chỉ nghĩ tầm 17 hay 18 là cùng.
- À há….. chóp chép….
- Cậu ở đâu ?
- Lang thang nay đây mai đó, cũng tùy hứng…..
- Lang thang sao!.... Vậy sao cậu lại có thể chui vào bụng con quái vật đó và…. Và còn sống?
- Bộ giáp… nó giúp tôi chống lại khá nhiều thứ…. Sức nghiền, axit… cũng khá có ích…. Món mì trộn này ngon thật…. chẹp….
Bốn đứa nhìn nhau, tất nhiên là chúng không thỏa mãn với những câu trả lời vừa nhận được.
- Cậu chưa nói lí do vì sao lại bị con sâu đó nuốt vào bụng ! – Lan cao giọng nhắc nhở.
Lúc này Wis đã ăn xong ba đĩa thức ăn ở trên bàn, gã ngả người ra ghế, đôi mắt vô cùng thỏa mãn quét qua từng người.
- Mấy ngày trước tôi có đi cùng với một nhóm thợ săn, hôm nay khi đang
di chuyển trên sa mạc thì nó xuất hiện. Mọi người đã chống trả nhưng đa
số không có ai sống sót, sau đó nó nuốt tôi vào bụng, bộ giáp đã giúp
tôi không bị nghiền nát trong đó. Và sau một hồi giãy dụa thì tôi đã
thoát ra được. – Wis tóm tắt tới mức triệt để, một tay gã chậm rãi xoa
xoa cái bụng no nê của mình.
- Gia đình của cậu hiện giờ ở đâu? – Peter trầm ngâm.
- Ô! Tôi là một gã lang thang mà, nếu có gia đình thì lang thang thế nào được ! – Gã nhếch mép cười nhạt.
- Bộ giáp kia cậu lấy ở đâu? Tôi đã xem qua nó. Sự kết hợp giữa nhựa
siêu bền và hợp kim Urani cực nhẹ, hơn nữa bên trong còn được gắn kết
những vi mạch và bộ xử lí khá nhỏ. Một bộ giáp tối tân như vậy không hề
rẻ đâu! – Chen khoanh tay đôi mắt híp lại như hai sợi chỉ, đầy nghi ngờ
nhìn về phía Wis.
- Cũng đâu có nghĩa là không thể mua được ! Tôi đã tích góp rất nhiều
năm mới có thể sở hữu được nó. – Gã hơi nghiêng đầu, bình thản đáp lại.
Wis rõ ràng không muốn tiết lộ điều gì.
- Cậu định bao giờ thì rời khỏi đây? – Chen vốn dĩ không thích ôm rơm
rặm bụng, hiện tại càng không thích thái độ của kẻ trước mặt mình.
- Chen, cậu sao vậy? Anh ta vừa mới tỉnh lại thôi mà ! – Lan cao giọng, khẽ gắt lên.
- Cậu không nghe thấy sao, hắn là một kẻ lang thang, chúng ta chẳng biết gì về hắn hết. Hơn nữa những tay thanh tra kia nếu phát hiện ra hắn ở
đây thì chúng ta đi đời luôn và ngay! – Chen gân cổ cự lại.
- Cậu ấy sẽ ở trong nhà mình, mấy tay thanh tra sẽ không thể biết được. – Rumi liền tham gia.
- Thôi thôi, đâu cần phải cãi nhau như thế. Tôi cũng đâu có ý định ở lại đây. Tối nay tôi sẽ rời khỏi đây, mọi người có thể dừng tranh luận được rồi ! – Wis ôn tồn chen vào giữa cuộc tranh luận. Gã thực chất không
muốn làm phiền mấy người này.
- Cậu hoàn toàn có thể ở lại cho tới khi khỏe hẳn! – Peter có chút áy náy.
Sau một hồi tranh cãi thì cũng chẳng đi tới đâu, tới tầm 5 giờ chiều thì Peter, Chen trở về nhà của mình, Lan thì ở lại nhà của Rumi vì dù sao
giờ đây trong nhà cũng đang có thêm một người đàn ông lạ, mặc dù mọi
người đã cứu anh ta nhưng vẫn phải đề phòng.
------------------o0o-------------------
8 giờ tối…
Lan nằm dài trên bộ so-pha trong phòng khách, đôi mắt thì hướng về chiếc màn hình treo trên tường, thi thoảng ngón tay cô nàng lại gẩy nhẹ,
chiếc tivi liền chuyển qua một kênh khác.
Rumi từ trong phòng tắm từ tốn bước ra phòng khách, đôi tay không ngừng chà xát chiếc khăn bông lên mái tóc đang ướt.
- Cậu ta đâu rồi ? – Rumi cầm lon nước trên bàn rồi làm một ngụm.
- Hình như vẫn đang ở trong tầng hầm ! – Lan vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình.
Rumi ừ một tiếng rồi vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, chỉ trong vòng 20 phút
thì đã có vô số món được đặt trên bàn. Cô nàng liền rảo bước về phía
tầng hầm.
- Lan ! – Rumi bỗng từ tầng hầm gọi lớn.
- Nấu xong rồi đấy hả? – Lan uể oải ngồi dậy.
- Anh ta không có trong tầng hầm!
- Sao cơ?
9 giờ tối….
Chen và Peter đã nhanh chóng có mặt tại nhà của Rumi.
- Đã tìm khắp rồi nhưng không thấy đâu cả! – Rumi lo lắng, giọng có phần gấp gáp.
- Bộ giáp của anh ta cũng không thấy đâu cả, có lẽ là đã bỏ đi rồi ! – Lan vuốt nhẹ mái tóc, thở dài.
- Hắn bỏ đi là tốt, giờ chúng ta đỡ phải đau đầu. Chúng ta giúp hắn như thế là quá lắm rồi. – Chen như trút được gánh nợ.
- Chúng ta có nên tìm anh ta ko ? – Rumi đảo mắt nhìn mọi người.
- Không cần đầu, hắn ta là một kẻ lang thang, khả năng tự lo cho bản
thân hơn bọn mình nhiều. Nếu hắn muốn rời đi thì bọn mình cũng cần gì
phải chạy đi tìm. – Peter khoanh tay, khẽ lắc đầu.
- Đây là lần đầu tiên tao thấy mày thật là sáng suốt đấy! – Chen có chút ngạc nhiên với thái độ của thằng bạn.
Bốn đứa bàn tán một lúc nữa sau đó Peter liền chuyển đề tài.
- Mà thôi bỏ qua chuyện đấy đi. Mình và thằng Chen vừa đem số răng của Sâu Tử Thần đi bán xong, được tất cả là 20 Saz.
- 20 Saz cơ à! – Lan trầm trồ.
- Chứ sao, vậy là mỗi đứa có 5 Saz, số tiền này đủ cho bọn mình tiêu pha trong hai tháng he he – Chen không giấu nổi sự sung sướng.
- Mà 11 giờ tối nay ban nhạc The Blood có một buổi biểu diễn ở sân vận
động đấy. Bây giờ tới đó đặt vé là vừa kịp. – Peter hồ hởi, cười nói.
- Cậu nhắc mình mới nhớ, chắc chắn đêm nay sẽ rất sôi động và náo nhiệt! – Lan phấn khởi không kém.
- Chứ sao, cuồng nhiệt, dâng trào và những thân hình nóng bỏng. Oh yeah ! – Chen nhảy lên như con loi choi.
- Thôi nào Rumi mau chuẩn bị lên đường thôi, còn thần ra đấy làm gì ! – Peter vỗ vai cô nàng.
Rumi quả thực có chút áy náy khi để gã thanh niên kia bỏ đi như vậy.
Nhưng trong chốc lát cũng trở lại vui vẻ như thường. Bốn đứa nhanh chóng chuẩn bị rồi leo lên chiếc xe đen bóng của Peter đi tới trung tâm thành phố.
Lúc này họ gần như chẳng còn để tâm tới gã thanh niên mà họ đã cứu, dù
sao cũng chỉ là một kẻ lạ, mặt sự quan tâm cũng chỉ có thể giới hạn đến
đó mà thôi.