Bạch Xuyên Ưu phát hiện mình không thể dựa vào chuyện đó mà vào, không, phải nói là cô không thấy được Phong Thượng Vũ mới đúng.
Ngày đó sau khi trở về cô lập tức tìm hiểu nắm bắt các thông tin về Hoàng Tước, sau khi cùng ba cô trao đổi, quyết định bắt đầu xây dựng kế hoạch để cùng nhau đầu tư vào các dư án đầu tư phát triển đất.
Khi cô chuẩn bị đưa ra kế hoạc hợp tác, không ngờ người trao đổi với cô lại quản lý của công ty, nhiều lần cô viện lý do hỏi Phong Thượng Vũ đang ở đâu, thì nhận được câu trả lời nếu không phải là anh đang họp, thì cũng là ra ngoài giải quyết công việc.
Từ mấy ngày nay, dường như ngày nào cô cũng chạy đến Hoàng Tước, còn tự mình làm một chút điểm tâm cho anh ăn nhưng lần nào cũng đều không gặp, đành nhờ thư ký đưa cho anh, cũng không biết anh có nhận được hay không? Điều này làm cho cô không khỏi lo lắng.
Hôm nay cô cố ý đi đến chỗ gần công ty chờ anh, cuối cùng lúc trời chập tối cũng nhìn thấy Phong Thượng Vũ thần thái sáng láng tiêu sái đi ra khỏi cửa chính của công ty, cô nhanh chóng chạy theo sau, lại phát hiện đang có người chờ anh rồi.
"Chào! Tiểu My, em chờ lâu lắm không?" Phong Thượng Vũ bước nhanh đến chỗ Yến My nói, trên mặt là một nụ cười vô cùng thỏa mái
Khó có được dịp hai người bọn họ đều có thể tan tầm đúng giờ, liền hẹn nửa tiếng sau gặp nhau trước cửa chính của công ty, chuẩn bị cùng nhau đi xem phim.
"Không đâu, em vừa mới đến thôi" Yến My lắc đầu cười nói.
"Chúng ta đi thôi! Xe của anh đậu ở bên kia" Anh rất tự nhiên một tay đưa lên khoác vai cô, một tay chỉ về một chỗ cách đó không xa.
"Tổng giám đốc Phong......" Bạch Xuyên Ưu thực sự không thể tin được vào hai mắt của mình
Không ngờ đối tượng trong lòng cô lại thân mật với một người phụ nữ khác.
"Tiểu thư Bạch Xuyên, là cô à". Anh quay người lại, vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc.
Xem ra hình như anh tránh né như vậy vẫn chưa đủ triệt để, vẫn bị cô ta tìm thấy, thời gian này cô ta gửi cho anh cái gì, anh đều đưa tất cả cho Nhã Lỵ xử lý, vốn tưởng rằng sau một thời gian dài như vậy, cô ta sẽ tự động rút lui, nhưng dường như rõ ràng không có hiệu quả.
"Tổng giám đốc Phong, vị này là?" Vốn dĩ cô ta muốn bày ra một nụ cười thật tươi thật dịu dàng, nhưng đầu mày không tự chủ được mà nhăn lại.
"Tiểu thư Bạch Xuyên, tôi xin giới thiệu cô ấy là bạn gái của tôi, tên là Yến My; Yến My, vị này là tiểu thư Bạch Xuyên Ưu, hiện nay chính là người thay mặt cho tập đoàn Bạch Xuyên của Nhật Bản đàm phán hợp tác với công ty bọn anh". Anh giới thiệu rất nhanh chóng.
"Tiểu thư Bạch Xuyên, chào cô, cô nói tiếng Trung thật là giỏi". Yến My phong khoáng chào hỏi, đương nhiên cô không có bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của cô ta.
Cô lập tức hiểu ra, cô ta đang hướng về phía ai, tóm lại một câu, người đàn ông bên cạnh cô rất có bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Chào cô". Bạch Xuyên Ưu gần như nói không ra lời, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn lại càng lộ ra sự tái nhợt.
"Tiểu thư Bạch Xuyên, xin hỏi cô còn chuyện gì nữa không?" Phong Thượng Vũ vẫn duy trì giọng nói lạnh nhạt.
"Cứ phải có chuyện gì mới có thể tìm gặp anh sao? Tổng giám đốc Phong". Mặc dù đang có mặt người khác, nhưng cô ta vẫn không nhìn được mà thốt ra.
Câu nói lớn mật của cô ta rõ ràng đã làm cho Yến My trợn tròn mắt tại chỗ.
"Tiểu thư Bạch Xuyên, ngoại trừ công việc ra, tôi nghĩ chúng ta cũng không nên xuất hiện cùng một chỗ nhiều". Phong Thượng Vũ nghiêm mặt lại, rõ ràng không hề đếm xỉa đến.
"Tiểu thư Bạch Xuyên, thật sự cảm ơn tấm lòng của cô, nhưng tiếc là trong lòng tôi đã có người yêu rồi", ôm Yến My, vẻ mặt anh so với một giây trước còn nghiêm túc hơn.
"Tổng giám đốc Phong, tôi tin rằng điều kiện của tôi không hề thua kém cô ấy, anh không cần phải đưa ra quyết định nhanh như vậy". Cô ta bày ra một vẻ can đảm, kiêu ngạo ưỡn ngực nói.
"Tiểu thư Bạch Xuyên, đây không phải là vấn đề điều kiện, tôi tin rằng nhất định cô sẽ tìm được một người phù hợp". Phong Thượng Vũ khéo léo mở miệng.
"Yến tiểu thư, cô có thể vì tổng giám đốc Phong mà quán xuyến việc nhà không? Cô có tự tin mình có thể mang lại hạnh phúc cho tổng giám đốc Phong không?"
Không để ý đến lời nói của anh, cô ta khéo léo hỏi Yến My.
"Cái này..." Cô ta bất ngờ hỏi, làm cho Yến My sững sờ không nói ra lời.
Quán xuyến việc nhà sao? Mang lại hạnh phúc cho Thượng Vũ sao? Từ trước đến giờ cô không nghĩ đến nhiều chuyện như vậy.......
"Vì sao cô không trả lời tôi?" Bạch Xuyên Ưu dán mắt vào cô bức bách truy hỏi.
"Đủ rồi! Tiểu thư Bạch Xuyên, tôi nghĩ câu hỏi cô đặt ra không đúng trọng tâm vấn đề rồi, với tôi mà nói, có thể cùng cô ấy ở một chỗ chính là hạnh phúc rồi, những chuyện khác hoàn toàn không quan trọng". Phong Thượng Vũ trầm giọng nói.
"Tổng giám đốc Phong". Những lời nói mạnh mẽ này đã làm cho Bạch Xuyên Ưu lùi lại từng bước.
"Tiểu thư Bạch Xuyên, tôi hi vọng giữa chúng ta chỉ dừng lại trong mối quan hệ hợp tác, những cái khác, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp". Vừa nói xong, Phong Thượng Vũ liền xoay người kéo Yến My rời đi.
"Tổng giám đốc Phong, chẳng lẽ anh không sợ dự án hợp tác giữa chúng ta thất bại sao?" .Thấy bọn họ bỏ đi, Bạch Xuyên Ưu giả bộ suy nghĩ, cao giọng nói.
"Tiểu thư Bạch Xuyên, phiền cô nói lại với tổng giám đốc Bạch Xuyên, nếu chỉ vì việc này mà có suy nghĩ như vậy trong sự hợp tác, vậy thì tôi không còn gì để nói". Phong Thượng Vũ quay đầu lại nói.
Với anh mà nói, không có gì quan trọng hơn so với Yến My.
"Chúng ta đi thôi". Anh không hề dừng lại chút nào.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Bạch Xuyên Ưu biết mình đã thua.
Thực buồn cười! Từ đầu tới giờ cô giống như là tự mình viết lên một giấc mộng đẹp đẽ huyền ảo, đáng tiếc khi tỉnh lại mới phát hiện tất cả đều là chỉ là do bản thân mình tình nguyện mà thôi, cô đã thua ngay từ điểm xuất phát rồi......
Ngồi ở trong xe, Yến My lặng lặng nhìn chằm chằm bộ dạng Phong Thượng Vũ lái xe.
"Em đang nhìn cái gì vậy?" Anh tranh thủ quay đầu sang hỏi, sự việc vừa rồi cũng không hề ảnh hưởng tới tâm trạng của anh.
"Không có gì" Cô lắc đầu.
"Thật không? Không phải là em đang nghĩ về chuyện vừa nãy của tiểu thư Bạch Xuyên sao?" Anh nhướng mày, cách cư xử vừa rồi của anh có gì làm cho cô không vui sao.
"Anh đã tỏ rõ thái độ, em còn có gì phải suy nghĩ nữa chứ?". Nói thật, khi từ miệng anh nói ra những lời này thì trong lòng cô thực sự rất cảm động.
"Vậy em đang nghĩ cái gì?"
"Em đang nghĩ đến câu hỏi mà tiểu thư Bạch Xuyên hỏi em, không phải cô ấy đã hỏi em là có thể quán xuyến chuyện nhà cho anh được không? Thành thật mà nói, em căn bản là không giỏi chuyện quán xuyến việc nhà, nấu cơm lại là việc em làm dở nhất.." hiếm có khi nào cô cảm thấy xấu hổ như bây giờ.
"Ngốc quá! Em suy nghĩ những chuyện này để làm gì chứ? Anh yêu em, hoàn toàn không liên quan tới chuyện em có thể nấu cơm hay không, hay chuyện em có thể quản lý việc nhà hay không?" Anh đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt cô.
"Cái đó.... anh thực sự cảm thấy em có thể mang lại hạnh phúc cho anh sao?" Ngay cả chính bản thân cô cũng còn chưa xác định được nữa.
"Tất nhiên, em đương nhiên là có thể" Anh nghiêng người hôn khẽ lên môi của cô một chút.
"Này! Anh đang lái xe đó nha" Cô vội vàng đẩy anh ra.
"Nói cho anh biết, hiện tại em có cảm thấy hạnh phúc hay không?"
"Em không biết như thế này có được xem là hạnh phúc hay không, nhưng gần đây em thực sự rất vui vẻ" Cô thành thật thẳng thắn nói.
"Ngốc, vui vẻ chính là hạnh phúc đó" Anh cố ý vén tóc cô lên.
"Này, anh dám mắng em ngốc, anh không muốn sống nữa hả", Cô nhíu mày đánh anh, thế nhưng anh lại còn càng cười to hơn.
"Anh còn dám cười, cho anh cười đến chết luôn"
Sau khi trải qua sự việc Bạch Xuyên Ưu, dường như tình cảm giữa hai bọn họ càng tiến thêm một bước lớn nữa.
Hôm nay Phong Thượng Vũ lại nhân dịp được nghỉ, sáng sớm đã lái xe chở Yến My về một vùng núi.
"Thì ra là anh định dẫn em tới Cửu Phân sao? (là tên một huyện ở Đài Loan)" Cô ngẩng đầu nhìn qua mấy biển báo giao thông viết một vài địa danh, nghi ngờ nói.
"Trước đây em từng tới đây rồi sao?" Anh mở miệng hỏi.
"Anh quên là trước đây em đều là học tập và làm việc ở nước ngoài rồi hay sao, hồi còn nhỏ cũng không có cơ hội nào để đi chơi xa nhà hết, làm sao có thể từng đến đó được". Cô khinh mạn liếc mắt nhìn anh một cái.
"Nói cũng đúng, vậy thì vừa hay hôm nay có thể dùng tâm trạng mới mẻ tới đó chơi đùa rồi" Anh cười nói.
"Vậy còn anh? Chắc anh từng tới đây mấy lần rồi phải không? Không phải là trước đây thường dẫn bạn gái tới đây chơi đùa đó chứ". Bàn tay trắng nõn hạ xuống vai anh, cô giả dùng giọng tức giận hỏi anh.
"Có trời đất chứng giám, em quên là trước đây anh làm công việc gì rồi sao, làm sao có thời gian rảnh rỗi là chơi đùa, đúng là chỗ này anh có tới vài lần, nhưng đều là chuyện từ thời còn là học sinh". Anh giơ tay lên thề.
Nói giỡn sao, cho dù trước đây anh có từng dẫn bạn gái đến đây, thì có đánh chết anh, anh cũng sẽ không thừa nhận.
"Làm trò! Tốt nhất là anh nên tập trung lái xe đi". Làm sao cô có thể tin chứ.
"Yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của anh thuộc hàng chuyên nghiệp nhất đó". Nói xong, anh đột nhiên nhấn mạnh bàn đạp ga, chiếc xe giống như một viên đạn bắn ra ngoài vậy.
"Á........." anh bất ngờ tăng tốc như vậy khiến cho cô hoảng sợ mà hét chói tai
Nhưng anh lại vui vẻ cười to.
"Anh bị thần kinh hả, đi chậm lại, chậm lại". Cô trừng mắt nhìn những cảnh vật chạy qua cực nhanh, vừa hét chói tai, vừa đánh vào vai của anh.
"Yên tâm đi, không có việc gì đâu", mặc dù đánh anh, nhưng anh vẫn không đi chậm lại.
"Đừng đùa nữa! Đi chậm lại đi, phía trước có xe đó, phía trước có xe! A..." Mắt nhìn thấy xe bọn họ sắp đâm vào chiếc xe phía trước. Yến My lại hét chói tai một lần nữa, sơ hãi nhắm chặt hai mắt lại.
Giây tiếp theo, cơ thể cô chỉ cảm thấy vụt qua một cái, cũng không có sự va chạm không mong muốn nào xảy ra.
"Cưng à, không có việc gì đâu". Phong Thượng Vũ khẽ lay lay vai cô
"Két". Cô mở mắt ra, phát hiện chiếc xe phía trước vừa nãy đã không thấy đâu nữa, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc xe kia đã đi cách bọn họ một đoạn rất xa rồi.
"Anh còn làm vậy một lần nữa, em sẽ xuống xe ngay đó". Cô vỗ vỗ ngực, thấy anh vẫn không giảm tốc độ, không khỏi giận tái mặt.
"Em đừng có như vậy, chỉ là đùa vui một chút thôi mà". Thấy người đẹp thực sự tức giận, Phong Thượng Vũ đành phải giảm tốc độ của xe xuống.
"Đùa vui cái gì chứ? Nếu còn đùa vui nữa, cho dù tim có khỏe đến đâu cũng không đủ để cho anh dọa đâu". Cuối cùng cũng có thể thả lỏng tâm trạng, cô nhịn không được đánh lên vai anh vài cái.
"Như thế này làm sao có thể dọa được em? Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lúc đó em còn bị người ta lấy dao kề cổ, khi đó mặt em vẫn không đổi sắc mà". Anh vẫn cười vui vẻ như cũ, mặc cho cô tức giận.
"Làm ơn! Chuyện đó không giống với chuyện vừa nãy, bị người khác kề dao vào cổ vẫn còn có thời gian hòa hoãn, nhưng tai nạn xe cộ lại là chuyện xảy ra trong nháy mắt, căn bản là không kịp phản ứng". Cô nhỏ giọng quát.
Rõ ràng, bây giờ mạng của cô đang nằm trong tay của anh, cô cũng không muốn rời khỏi nhân gian này sớm như vậy. Hơn nữa, chết vì tai nạn xe cộ là rất khủng khiếp, cô đã thấy nhiều, cho nên cô càng không muốn chết kiểu này.
"Đúng, đúng, đúng. Em nói rất đúng, về sau anh sẽ không đùa vui như vậy nữa. Nhưng mà như vậy rất tốt mà, vận động như vậy rất có hiệu quả đúng không?". Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái.
"Vận động hiệu quả cái gì chứ? Anh đúng là quá nhàm chán". Nếu không phải là anh đang lái xe, thật sự cô rất muốn điên cuồng mà bóp cổ anh.
Phong Thượng Vũ lại còn cười to hơn. Đột nhiên phát hiện, thì ra khi cô hoảng sợ sẽ ra tay đánh người, mẫu người yêu này thuộc loại ngang tàn bạo ngược nhất, nhưng cũng thể hiện ra một mặt đáng yêu khác của cô.
"Còn cười nữa, được rồi anh cứ cười cho đến lúc rơi xuống Đại Môn Nha” (không hiểu là gì nên mình giữ nguyên, bạn nào hiểu chỉ mình với nha) tiếng cười của anh rất đáng giận, cô thật sự ngứa tay muốn đánh người.
"Đừng tức giận nữa! Cẩn thận sẽ nhanh già đó nha". Anh đưa tay lên khẽ vuốt gương mặt của cô.
"Hừ" Cô chống tay nghiêng mặt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
"Tiểu My, thật sự không để ý đến anh à?" Anh kéo kéo tay cô, lại bị cô đẩy tay ra.
"A, em nhìn bên kia kìa". Trầm mặc vài giây, anh đột nhiên mở miệng
Yến My mắt điếc tai ngơ.
"Nhanh lên, nhanh lên em! Nếu em không nhìn, lát nữa đèn xanh bật lên sẽ không kịp nhìn đâu!" .Phong Thượng Vũ giục.
Rốt cuộc lòng hiếu kỳ đã chiến thắng tất cả, cô từ từ quay đầu lại nhìn sang, nhìn theo hướng tay anh đang chỉ, chỉ thấy một chiếc xe đang dừng ở bên cạnh xe bọn họ, có một cậu bé nhoài người về phía cửa sổ xe, nhăn mặt với bọn họ, bộ dạng buồn cười của cậu bé kia khiến cô không nhịn được mà bật cười.
"Hì hì......."
"Đáng yêu quá". Anh kéo cửa kính xe xuống vẫy tay về phía cậu bé kia, kết quả ngược lại cậu bé kia bị anh làm cho sợ tới mức trốn đi.
"Sao tự nhiên anh lại hạ cửa kính xe xuống nhìn người ta, dọa người ta sợ rồi". Cô che miệng nở nụ cười.
"Chỉ là chào hỏi một chút thôi mà, anh làm sao biết được cậu ta lại xấu hổ như vậy". Vẻ mặt anh vô tội nói.
"Đèn xanh rồi, đi thôi" .Ra khỏi trung tâm, ngược lại cô có thể vui vẻ nói đùa, không thèm để ý đến chuyện lúc trước.
Không còn giận nữa sao? Phong Thượng Vũ liếc mắt nhìn cô một cái, không hề hỏi nhiều, chầm chậm lái xe.
Có thể bởi vì liên quan đến chuyện bọn họ xuất phát sớm, nên dọc đường đi cũng không có gặp chuyện tắc đường, tới nơi rất thuận lợi, nhưng trên đường đã có vài người nam nữ tốp năm tốp ba đi dạo.
"Bây giờ mới hơn tám giờ, sao bọn họ lại có thể đến sớm hơn chúng ta nhỉ?" Yến My nhìn quanh cảnh ngoài xe, không khỏi buột miệng hỏi.
"Anh nghĩ có thể bọn họ đã tới đây từ hôm qua rồi ngủ lại nhà dân, sau đó sáng sớm liền xuống đây chơi đùa". Nhân lúc dừng xe, anh chú ý tới một vài thanh niên hành lý vẫn còn đang đặt dưới chân.
"Ừm"
"Xuống xe đi". Anh đi vòng qua đầu xe, giúp cô mở cửa xe.
Cô bước xuống xe, không khí tươi mát đặc trưng của vùng núi liền xông vào mũi cô.
"Tiểu My, thời tiết hôm nay rất đẹp. Từ chỗ này có thể nhìn thấy phong cảnh dưới chân núi đấy" . Anh kéo cô đi đến ven đường
"Chỗ này ngắm cảnh rất đẹp, bên kia là chỗ nào vậy?" Cô đặt một tay lên trán che ánh mặt trời, một tay chỉ về hướng bến cảng.
"Bên đó là Cơ Long (thành phố cảng thuộc Đài Loan), lần sau chúng ta đến bến cảng ăn hải sản, được không?" Anh thừa cơ ôm eo cô từ phía sau.
"Được. Nhưng em phải nói trước, em sẽ không ăn loại cua cứng vỏ đâu" Cô không hề kháng cự lại cái ôm của anh.
"Chuyện này đơn giản mà, anh sẽ xử lý giúp em còn em từ từ ăn, được không?" Nếu có thể dùng miệng đút cho cô ăn thì quá tốt. Nhưng mà, những lời này anh chỉ dám nghĩ ở trong lòng.
"Hả, hi vọng anh sẽ không chỉ nói miệng không thôi". Cô dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh.
Biết bao đàn ông chỉ biết nói xuông, nhưng thực tế không có làm.
"Tất nhiên sẽ không". Anh chỉ có thiều điều vỗ ngực cam đoan. "Nhưng mà trước đó, chúng ta có thể thưởng thức những đặc sản nổi tiếng ở đây đã"
"Nghe nói đặc sản nổi tiếng ở đây là khoai môn, đúng không?". Hình như cô đã từng thấy trên tạp chí có giới thiệu một chút.
"Đúng vậy, nhưng không chỉ có khoai môn thôi đâu, còn nhiều nhứ khác nữa".
"Còn có những thứ gì nữa?"
"Chỗ này có địa danh nổi tiếng là Lão Nhai, chúng ta đến đó vừa dạo chơi vừa tham quan, anh sẽ giới thiệu cho em biết", thực ra trước đó là anh đã tìm hiểu qua trên báo chí, bây giờ mới là đi vào thực tế.
"Lão Nhai ở đâu?"
"Chúng ta vừa đi qua một ngõ nhỏ cạnh một siêu thị nhỏ, đó chính là Lão Nhai thì phải". Anh kéo cô đi xuống dốc núi
"Hả? Chỗ đó có đường sao?", vừa rồi cô cũng không để ý chỗ đó mấy
"Đi liền biết". Anh cười nói
Bọn họ đi một mạch, đi vào ngõ nhỏ Phong Thượng Vũ nói, quả thực có rất nhiều người đang đi đi lại lại phía bên kia, cảnh tượng rất náo nhiệt.
"Tiểu My, em đừng nhìn thấy ngõ nhỏ này chật hẹp như vậy, nhưng bên trong là một con đường rất dài, cũng mở rất nhiều quán khác nhau, có thể cho em đi dạo rất lâu.”
"Hì hì..... nhìn anh bây giờ giống như là hướng dẫn viên của đoàn du lịch vậy" Cô không nhịn được cười nói.
"Đúng vậy! Vì một người nước ngoài mới đến nơi quê mùa như em, mà anh phải hy sinh lớn biết bao". Anh mở miệng nói, giọng nói vô cùng uất ức.
"Nói hươu nói vượn". Cô đánh cho anh một cái.
"A! Em thật ác độc". Anh xoa bụng, Cái đánh này của cô quả thực rất đau.
"Không thèm để ý tới anh nữa". Dứt lời, Yến My bước đến một gian hàng bán đồ trang sức.
Anh chỉ cười khổ đi theo vào.
Đi dạo được hơn nửa con phố, trên tay bọn họ đã có vài túi đựng đồ lưu niệm, cùng ăn bột gạo khô, canh cá hoàn, chơi đùa rất vui vẻ.
Đúng lúc bọn họ vừa ăn xong thịt đỏ ngâm rượu xong đi ra ngoài cửa, lại tình cờ gặp được một người không nghĩ tới.
"Thượng Di?" Phong Thượng Vũ bất ngờ thốt lên.
Vốn dĩ đang cúi người tìm đồ ăn vặt trong quán Phong Thượng Di nghe tiếng liền ngẩng đầu lên
"Anh hai?" Cô giật mình
"Thượng Di, sao em lại ở đây?"
"Anh hai, em cũng muốn hỏi sao anh lại ở đây! Oa, cô ấy là ai vậy?" Cô chú ý tới cô gái có dáng vẻ lãnh diễm đứng bên cạnh anh trai.
Trời? Nói vậy người này chắc hẳn là người yêu mới của anh trai rồi! Dáng vẻ so với những người trước đây cô từng gặp có vẻ còn xinh đẹp hơn nhiều!
"Cô ấy tên Yến My, làm pháp y. Tiểu My, đây là em gái anh tên là Thượng Di, hiện đang làm cảnh sát giao thông".
Phong Thượng Vũ giới thiệu đơn giản cho hai người làm quen.
"Xin chào, trước đây tôi có nghe Thượng Vũ nói nhiều về cô! Rất vui được gặp cô ở đây". Yến My hào phóng đưa tay ra.
"Xin chào, tôi cũng rất vui được gặp chị". Phong Thượng Di cười khanh khách bắt tay cô, thật ra trong lòng lại đang lắp bắp kinh hãi, một người xinh đẹp như vậy sao lại làm pháp y chứ? Ánh mắt của anh hai quả là không tồi nha!
"Thượng Di, em tới đây một mình sao?" Phong Thượng Vũ nói.
"Em xin anh! Làm sao có chuyện đó chứ? Anh Thiều Tề vừa đi toilet, anh xem, lát nữa anh ấy sẽ quay lại?" Phong Thượng Di làm mặt quỷ với anh, quay người vẫy vẫy tay.
Phong Thượng Vũ quay đầu lại, quả thực nhìn thấy một người đang đi từ trên cầu thang đi xuống.
"Anh xem chúng mình gặp được ai đây!” Phong Thượng Di vui vẻ sôi nổi chạy tới kéo người đó lại đây.
"Thượng Vũ, lâu rồi không gặp, không ngờ lại gặp cậu ở đây" Long Thiều Tề vẻ mặt kinh ngạc.
"Tôi cũng không ngờ sẽ gặp cậu ở đây" Anh cười nói.
"Thiều Tề, vị này là bạn gái của anh hai em, tên là Yến My, anh nhất định không thể tưởng tượng được là cô ấy làm công việc gì đâu!"
Không đợi anh trai giới thiệu, Phong Thượng Di đã giành trước xen vào nói.
"Yến My?" Long Thiều Tề cảm thấy cái tên này nghe rất quen.
"Em làm sao đó? Khi không tự nhiên ra vẻ thần bí cái gì chứ?" Phong Thượng Vũ giơ tay cốc cho Thượng Di một cái.
"Này! Sao anh lại đánh người ta! Thiều Tề, anh nhìn anh ấy xem" Phong Thượng Di lập tức hướng về phía Thiều Tề trách cứ.
"Thượng Vũ, cậu nể mặt tôi chút đi, bây giờ cô ấy hẳn là để tôi quản mới đúng chứ". Long Thiều Tề dùng ánh mắt ra hiệu.
"Hừ! anh mà ra tay đánh em lần nữa, em sẽ bảo Thiều Tề tẩn anh đó nha" Phong Thượng Di làm bộ ưỡn ngực cao giọng nói, dù sao cũng có bạn trai cô làm chỗ dựa.
"Em nên ngoan ngoãn một chút đi". Phong Thượng Vũ cũng lười so đo với em gái.
"Hừ", cô lại nhăn mũi lè lưỡi với anh.
Hai cái người dở hơi này, thật không hổ là anh em nha! Yến My đứng ở bên cạnh khóe miệng không dấu nổi ý cười.
"Nếu trong lời nói của tôi có gì sai, xin pháp y Yến, sửa chữa lại cho tôi" trong đầu Long Thiều Tề càng không ngừng tìm kiến cái tên "Yến My" này, nhìn đi nhìn lại diện mạo của cô, thực sự phù hợp với cái người trong truyền thuyết kia.
"Ơ? Sao anh lại đoán được vậy?" anh ta đột nhiên mở miệng, làm cho Phong Thượng Di rất là kinh ngạc
"Thượng Di, em quên là anh làm nghề gì rồi sao?" Long Thiều Tề vỗ vỗ đầu Thượng Di, theo phản ứng của cô ấy, thì anh biết mình không hề đoán sai, huống hồ chỉ cần những người có liên quan đến các vụ án, anh rất ít khi quên.
"Đúng rồi" Thượng Di ngây ngô lè lưỡi cười cười.
"Pháp y Yến, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Long Thiều Tề bạn trai của Thượng Di, đúng là cô giống hệt như lời đồn đại, đẹp không gì sánh nổi", anh ngẩng đầu nhìn Yến My tự giới thiệu
"Anh nói quá lời rồi, Luật sư Long cũng không kém nha! Anh cũng là người nổi tiếng có uy quyền nhất trong giới luật sư", nghe xong tên của anh, Yến My cũng có ấn tượng, từng nghe đồng nghiệp nói qua về biệt hiệu và tác phong của anh, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.
"Thì ra mọi người đều biết đến đối phương", Phong Thượng Di nhìn hai người bọn họ, đột nhiên nghĩ đến: "Thiều Tề, sao anh chưa từng nói qua chuyện này cho em nghe?"
"Tiểu thư à, anh với pháp y Yến chưa từng gặp mặt nhau. Làm sao có thể nhắc đến chuyện của cô ấy với em?" Anh cảm thấy buồn cười, muốn ghen thì cũng phải nhìn tình huống đã chứ.
"Nói cũng phải. Anh hai, hiếm có khi chúng ta gặp mặt nhau như thế này, không bằng tìm một quán nào đó ngồi một chút, được không?" Thượng Di đề nghị
"Bọn anh vừa mới ăn no xong, hay là chúng ta vừa đi vừa tán gẫu. Đợi lát nữa lại đi ăn khoai môn nổi tiếng được không?" Phong Thượng Vũ nói.
"Thiều Tề, anh cảm thấy thế nào?" Phong Thượng Di ngẩng đầu hỏi ý kiến bạn trai.
"Anh không có ý kiến" Anh nhún nhún vai
"Tiểu My, em thì sao?" Phong Thượng Vũ hỏi.
"Được thôi". Cô gật đầu
"Vậy đi thôi, pháp y Yến, chúng ta cùng nhau đi thôi". Phong Thượng Di rất tự nhiên chạy đến kéo tay cô, Thượng Di còn có một đống vấn đề muốn hỏi cô!
"Thượng Di...... tôi có thể gọi cô như vậy không". Yến My liền để cho Thượng Di tự nhiên kéo mình đi.
"Đương nhiên là được" .Thượng Di cười cười kéo cánh tay của cô đi vào một quán nổi tiếng.
"Vậy thì cô cũng gọi tôi là Yến My là được rồi", cô thật sự không muốn ngoài thời gian làm việc, vẫn phải nghe thấy cái tên pháp y Yến lạnh lẽo này.
"Được rồi! Yến My, cô xem này cái này thật là đáng yêu đúng không?" Phong Thượng Di ngẫu nhiên cầm một hình hòa thượng nhỏ lên cười nói.
"Ừm" cô gật gật đầu, cô cũng vừa xem cái đó ở một cửa hiệu khác rồi.
Quay đầu nhìn hai người đàn ông đang đứng ở cửa nói chuyện phiếm, Phong Thượng Di nhanh chóng cầm tay Yến My hỏi: "Yến My, cô quen với anh trai tôi bao lâu rồi?"
"Mới một năm thôi", đối với sự tò mò của Thượng Di, cô có thể hiểu.
"Sao? Vậy không phải là cô quen với anh hai tôi từ lúc anh ấy còn chưa tiếp quản công ty sao?" Thượng Di có chút kinh ngạc.
Không ngờ anh hai lại qua lại với cô ấy lâu như vậy? Thật sự là không tin nổi mà, cô thật sự phải nhìn Yến My với ánh mắt khác nha, rất có thể cô ấy chính là chị dâu trong tương lai của cô nha!
"Đúng vậy"
"Đúng rồi, hai người quen nhau qua công việc à", đúng là công việc của cảnh sát và pháp y có liên quan đến nhau.
"Không phải, chúng tôi quen nhau qua việc bị bắt làm con tin"
"Bắt làm con tin sao?" Thượng Di không tự giác là cao giọng, phát hiện ra những ánh mắt của người xung quanh, cô vội vã hạ giọng "Bắt làm con tin ra sao?"
"Tôi vừa về nước thì bị một tên bắt làm con tin, sau đó anh hai cô dẫn người tới cứu tôi" Cô đơn giản hóa lại về tình hình lúc đó.
"Cô nói là, chính cô bị người ta bắt làm con tin sao?" Thượng Di kinh hãi, lần này cô cô gắng nhỏ giọng nói.
"Ừm". Cô gật đầu
"Trời ạ! Một người bị bắt làm con tin, một người tới giải cứu! Thật sự là rất lãng mạn nha!" .Thượng Di liên tục kinh hô, thật sự là giống như một câu chuyện cổ tích nha.
"Thượng Di, tin tôi đi, lúc ấy không hề lãng mạn một chút nào đâu?" .Yến My bị vẻ mặt của Thượng Di làm cho buồn cười
"Ha ha ha..." Thượng Di quyết định, cô thích người bạn gái này của anh hai, căn cứ vào đó, cô đồng ý để Yến My trở thành chị dâu tương lai của mình.
"Thượng Di, cô quen biết luật sư Long như thế nào?" .Yến My cười cười đem đề tài chuyển sang người Thượng Di.
Trước đây cô từng nghe những nhận xét không tốt lắm về Long Thiều Tề, sau đó lại thay đổi một trăm tám mươi độ, không biết có phải là do từ khi quen biết với Thượng Di hay không.
"Cái đó để sau hãy nói đi, Yến My, chúng ta đến quán khác xem", không đợi Yến My phản ứng, Phong Thượng Di liền kéo cô bước ra khỏi quán, lại sải bước đến một quán bán đồ trang sức khác, về phần người bạn trai và anh trai đã bị cô ném ra.... đến sau đầu rồi.
Bây giờ là tình huống gì vậy? Hôm nay là ngày hai người bọn họ hẹn hò, vì sao lại biến thành Thượng Di kéo Yến My đi, sau đó đem bọn họ ném sang một bên? Phong Thượng Vũ bất đắc dĩ đến cực điểm.
"Bây giờ phiền cậu trông nom Thượng Di một chút đi, xin cậu nghĩ cách làm cho Thượng Di trả người lại cho tôi được không?" Anh vỗ vỗ bả vai Long Thiều Tề, muốn anh có trách nhiệm.
"Thượng Vũ, cậu cũng biết tính cách của em gái cậu rồi đó, bây giờ cô ấy đang vui vẻ, làm so có thể để cho người khác dễ dàng cắt ngang chứ". Anh quẳng ra một đòn đánh thẳng.
"Thì ra bình thường cậu cũng luôn chiều chuộng Thượng Di như vậy, cẩn thận không sự uy nghiêm của một người đàn ông trong cậu không còn sót lại chút nào đâu". Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chuyện cười, tôi cũng không tin cậu không chiều chuộng cô ấy". Long Thiều Tề chỉ vào Yến My nói.
"Ha ha! Bản thân tôi không lo lắng chuyện ấy, bởi vì so với Thượng Di thì Yến My chín chắn hơn rất nhiều", vẻ mặt Phong Thượng Vũ hết sức tự tin, dù sao trước đây cũng có kinh nghiệm chứng kiến rồi.
“Là thật sao! Vậy thì thật sự chúc mừng cậu". Nhìn bộ dạng đắc ý của anh, Long Thiều Tề thật sự muốn dẹp người.
"Cảm ơn". Anh không khách khí nhận lời chúc mừng của Long Thiều Tề. "Trở lại vấn đề đi, không lẽ ngày hôm nay cậu định để tình hình như thế này suốt hay sao?"
"Yên tâm đi! Chờ có cơ hội tôi sẽ dẫn Thượng Di đi". Anh cũng không muốn ngày hẹn hò của hai người lại biến thành ban người.
"Vậy thì tốt".
Nói là nói như vậy, nhưng hai người đàn ông bọn họ vẫn là đợi cho hai người đẹp dạo phố xong, sau đó đi ăn khoai môn nổi tiếng.