"Tổng giám đốc, hình như gần đây anh rất vui vẻ", sau khi báo cáo một loạt những lộ trình dài, thư ký Nhã Lỵ không nhịn được nói.
"Nhìn ra được sao?" Phong Thượng Vũ cười nói. Tình cảm yêu đương thuận lợi, khiến cho anh càng hăng say làm việc.
Trong thời gian gần ba tháng này, bọn họ cùng nhau hẹn hò ăn cơm xem phim, cũng dành thời gian đến ngoại ô chơi đùa một chút, tuy rằng Yến My chưa bao giờ nói ra cảm giác trong lòng, nhưng anh có thể cảm nhận được tình cảm và sự ăn ý của bọn họ đang liên tục tăng nhiệt độ.
"Tổng giám đốc, đừng quên, tôi là thư ký của anh" Nhã Lỵ không có biểu cảm gì nói.
Dường như mỗi này đều ở chung làm sao có thể không nhận ra? Hơn nữa, biểu hiện của anh rõ ràng như vậy, trước đây khi có quá nhiều công việc, anh sẽ đau khổ vùi mặt vào giải quyết, nhưng hiện tại lại còn thích thú, làm việc đến một nửa lại có thể mỉm cười, việc này hoàn toàn không đáng lo.
"Tổng giám đốc, gần đây có việc gì vui sao?" Cô tò mò hỏi.
"Nhã Lỵ, có lẽ không lâu nữa, cô sẽ có một vị phu nhân tổng giám đốc", đây là lần đầu tiên trong đầu anh có ý niệm về hôn nhân.
"Việc đó thật sự là đáng mừng, chúc mừng tổng giám đốc". Cô lập tức hiểu được ý tứ của anh
"Đừng chúc mừng sớm qua, việc này vẫn chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi mà thôi, cô ấy vẫn còn chưa biết". Anh nghĩ nếu Yến My mà biết suy nghĩ này trong đầu anh, không biết có bị dọa đến bỏ chạy hay không?
“Cho dù thế nào đi nữa, tổng giám đốc có thể tìm thấy đối tượng trong lòng, tôi vẫn thực sự cảm thấy vui mừng thay cho anh". Cô hơi lộ ra nụ cười tươi.
Khó trách gần đây anh không hề dùng những lời trêu đùa cô, thì ra là tình yêu.
"Cảm ơn cô, Nhã Lỵ". Anh ký tên lên tài liệu sau đó đưa cho cô.
"Không có chuyện gì nữa, cô đi được rồi"
"Vâng".
Văn phòng khôi phục sự lại sự im lặng, không bao lâu sau lại truyền đến tiếng đập cửa.
"Tổng giám đốc, ba anh đến tìm". Nhã Lỵ mở cửa rồi tránh sang một bên, chỉ thấy Phong Phụ đầu đầy tóc bạc tay phải cầm chiếc gậy trạm trổ long phượng đi vào.
"Ba, sao ba lại tới đây? Mẹ không đi cùng ba sao?". Phong Thượng Vũ nhanh chóng đứng dậy
"Mẹ con ở nhà, ba có chút chuyện muốn nói với con". Ba con gặp nhau, Phong Phụ vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc không có nụ cười như cũ
"Ba, đừng đứng thế, chúng ta đến ghế sô pha đằng kia ngồi đi, Phong Thượng Vũ sớm tập thành thói quen, liền quay về phía thư ký nói.
"Nhã Lỵ, cô pha cho chúng tôi hai chén trà".
Nhã Lỵ gật đầu, lập tức lui ra ngoài.
"Ba, ba có chuyện gì muốn nói với con ạ?". Chờ Nhã Lỵ rời đi, Phong Thượng Vũ liền trực tiếp mở miệng hỏi, hoàn toàn không có ôn nhu đón tiếp.
"Thứ bảy này, con đi xem mắt con gái tổng giám đốc Yến của tập đoàn Thiên Hạc!" Phong ba cũng đi thẳng vào vấn đề.
"Xem mặt sao? Thật xin lỗi, con từ chối". Anh lập tức phun ra một câu từ chối.
Đùa giỡn cái gì chứ? Anh chỉ đồng ý tiếp quản công ty, cũng không phải là đồng ý ngay cả tình cảm cùng phải bán đứng.
"Tao muốn mày phải đi". Bộp một tiếng, Phong ba vỗ bàn trách mắng
"Thật xin lỗi, Ông muốn xem mắt thì tự đi mà đi" sắc mặt Phong Thượng Vũ trầm xuống, ngay cả xưng hô cũng sửa lại.
"Hỗn láo! Mày nói cái gì? Cái gì gọi là tự tao đi mà xem mặt". Bộp! lần thứ hai Phong Ba vỗ bàn quát lớn.
"Nếu ông rảnh rỗi có thể cùng mẹ ra nước ngoài cho đỡ buồn, cũng đỡ phải tức đến nhập viện" . Phong Thượng Vũ ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Cái gì?" Tên nhãi ranh này, lại có thể rủa ông? Phong ba tức giận đến mặt đỏ tía tai.
"Ông còn chuyện gì nữa không..."
"Hỗn láo, mày có biết lai lịch của Thiên Hạc là như thế nào không? nếu có thể kết thông gia với lão ta, thì có thể giúp mang đến nhiều lợi ích cho Hoàng Tước?" Phong ba thở phì phì cắt ngang lời của anh.
"Ông già, cho dù là có lợi ích gì đi chăng nữa, muốn tôi lấy hôn nhân ra để trao đổi, không có cửa đâu". Phong Thượng Vũ lạnh lùng lên tiếng.
Rốt cuộc là ai có vẻ hỗn láo! trước đây ông ta cũng như vậy, tự tiện sắp đặt cuộc đời của các con mình, mặc kệ là ở trường học cái gì, thi tuyển vào khoa gì, làm công việc gì, tất cả đều phải nghe theo lời ông ta.
Kết quả một đám con trai con gái phải bội ông, bỏ ông đi, như vậy vẫn không làm cho ông nhận được một bài học, ngược lại còn muốn lợi dụng hôn nhân của anh để mang lại lợi ích sao? Không hiểu ông đang nghĩ cái gì nữa! Nếu biết như vậy, trước đây anh sẽ không nên vì ông nằm viện mà mềm lòng trở về tiếp quản công ty.
"Mày, mày muốn chọc tao tức chết có phải không?". Không ngờ còn dám nói ra lời nghịch tử như vậy! Phong ba nhanh chóng bị tức điên lên.
"Mẹ có biết chuyện này không?" Anh đột nhiên nghĩ đến hỏi.
Từ trước tới giờ, trong lúc ba con bọn họ tranh đấu thì mẹ sẽ đóng vai người ở giữa giải hòa giữa mọi người, đối với người ba cường ngạnh này, sẽ luôn thay bọn họ nói chuyện, vậy chuyện lần này thì sao chứ?
"Mẹ mày đương nhiên biết". Phong ba giả bộ hanh giọng, thuận tay cầm chén trà lên uống
Có quỷ mới tin! Rõ ràng ông ta đang nói dối! Nhìn động tác quái dị của ông ta, Phong Thượng Vũ vô cùng mẫn cảm phát hiện có gì đó không thích hợp.
"Xem mặt là chuyện không thể thương lượng, mày cứ tới cho tao là được rồi". Để tránh cho anh truy hỏi, Phong ba quay trở lại đề tài khi nãy.
Phong Thượng Vũ đứng dậy khỏi sô pha, đi đến bàn làm việc cầm lấy điện thoại bấm số.
"Mày đang làm gì đó?" Giữa lúc bọn họ đang nói chuyện lại chạy đi gọi điện thoại! Phong ba nhíu mày.
"Gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà đến đón ông về". Ngữ khí của anh có hơi giống một đứa trẻ, nhưng so với anh thì ba anh vẫn còn tùy hứng hơn so với anh nhiều
"Dừng ngay lại cho tao". Phong Phụ đứng bật dậy.
Phong Thượng Vũ hoàn toàn không để ý đến tiếng hét của ông ta.
"Mẹ à, con là Thượng Vũ đây, mẹ có biết là ba muốn bắt con đi xem mặt không..."
"Mày dừng lại cho tao". Phong Phụ chặn ngang cướp điện thoại đồng thời nói: "Bà à....".
Bên trong là một giọng nói ầm ĩ mười hai giờ hai mươi bảy phút ba mươi ba giây.....
Nghe giọng nói này, Phong ba lập tức biết mình đã bị lừa. Cộp một tiếng, ông dập điện thoại xuống.
"Ba, con nghĩ ba căn bản không hề nói chuyện này cho mẹ biết thì phải" quả nhiên là bị nắm được thóp! ở đây giằng co một lúc như vậy, Phong Thượng Vũ suýt chút nữa đã cười thành tiếng.
"Hừ! chuyện đi xem mặt này mẹ mày không nhất thiết phải biết". Phong Phụ đỏ mặt nói.
"Ba, tốt nhất là con nên mời mẹ đến đây một chuyến". Anh lại lần nữa cầm điện thoại lên.
Đối phó với người ba này, vẫn phải mời đến khắc tinh của ông ấy mới được.
"Mày, mày dám! A....". Phong ba nói được một nửa, đột nhiên cầm ôm lấy ngực, cả người co rút lại
"Ba" Phong Thượng Vũ nhanh nhẹn đỡ ông ấy lên..
"Ái.......". vẻ mặt Phong ba vặn vẹo, thống khổ không thôi.
"Ba, ba làm sao vậy?". Phong Thượng Vũ vừa đỡ ông ấy lên, vừa gọi điện thoại gọi người.
"Nhã Lỵ, mau vào đây giúp tôi, còn nữa, kêu lái xe đem xe chạy đến cửa chính công ty nhanh lên".
Phong Thượng Vũ đầu tiên dìu ba anh đền bên sô pha, để cho ông ấy ngồi xuống.
"Ba, trên người ba có mang theo thuốc không?"
"Không có..... tim của ba đau quá....". Phong Phụ ôm lấy ngực, vẻ mặt thống khổ.
"Ba rốt cuộc bị làm sao vậy, sao đột nhiên lại như thế này". Phong Thượng Vũ gầm nhẹ, hoàn toàn vứt hết những lời vừa nói ra sau đầu.
Đang nói chuyện, thì Nhã Lỵ chạy vào.
"Nhã Lỵ, mau giúp tôi dìu ông ấy ra ngoài"
"Vâng"
***
Bệnh viện
Mẹ Phong nhận được tin, liền vội vàng chạy đến.
"Thượng Vũ, có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao ba con lại đột nhiên bị đau tim vậy?", bước vào phòng bệnh, mẹ Phong liền hỏi ngay.
"Mẹ, ba vừa mới ngủ, chúng ta ra ngoài kia đi". Phong Thượng Vũ im lặng không nói, kéo mẹ mình đi ra khỏi phòng bệnh
"Thương Vũ, sao ba con lại bị như vậy? bác sỹ nói thế nào?", mẹ Phong nhíu mày hỏi.
"Bác sỹ nói ba bị tăng huyết áp, khiến cho tim không tốt, vừa rồi đã châm cứu, cũng ổn định rồi". Anh nhanh chóng giải thích
"Tăng huyết áp? Sao đang yên đang lành lại tăng huyết áp?", mẹ Phong cúi xuống, ngẩng đầu lên nói: "Có phải con cãi nhau với ba con không?"
"Mẹ, mẹ có biết ba tìm con là để nói chuyện gì không?"
"Biết, ông ấy nó là muốn đến công ty xem xét công ty một chút", mẹ Phong liếc mắt nhìn anh một cái: "Con và ba con đã xảy ra chuyện gì? tại sao vừa đến công ty xem xét thì đã phải nhập viện vậy?”
"Mẹ, vốn dĩ ba đến công ty không phải là để xem xét tình hình, mẹ có biết không, tật xấu bắt người khác phải làm theo ý mình của ông ấy lại phát tác đó?" Xem ra mẹ anh thật sự không biết gì. Vẻ mặt anh bất đắc dĩ.
"Có chuyện gì? Ông ấy ép buộc con cái gì?", nhìn vẻ mặt của con trai khiến cho mẹ Phong thầm thở dài.
Con cháu đều có phúc của con cháu, suy nghĩ của ông già này sao lại cứng nhắc thế, luôn học cái không hay, khuyên cái gì cũng không nghe? Muốn ông ấy buông tay thực sự khó như vậy sao?
"Ba lại vì lợi ích của công ty, muốn con đi xem mắt cô tiểu thư của tập đoàn gì đó", đùa giỡn cái gì vậy, trong lòng anh đã có người yêu, làm sao có thể đồng ý với ông ta chuyện này.
Thấy mẹ mình không nói gì, Phong Thượng Vũ lại nói tiếp: "Mẹ, trước đây con đã nói rồi, trở về tiếp quản công ty đã là giới hạn lớn nhất của con, nhiều hơn nữa thì hoàn toàn không thể được, nếu ba vẫn không từ bỏ ý định đó, thì chuyện ngày trước sẽ tái diễn một lần nữa mà sẽ còn nghiêm trọng hơn, công ty của ông ấy thì ông ấy tự mình quản lý lấy".
"Mẹ biết rồi, việc này mẹ sẽ nói với ba con, con về công ty trước đi! Ba con có mẹ chăm sóc là được rồi", mẹ Phong gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
"Con về công ty trước đây, sau khi tan làm con sẽ đến", Phong Thượng Vũ bước lên ôm lấy mẹ mình một cái, mới xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của con trai mình biến mất ở hành lang, mẹ Phong mới trở lại phòng bệnh.
Những âm thanh máy móc hoạt đông quen thuộc, làm cho bà cảm thấy giống như bà đang trở lại thời gian ngày đêm không ngừng chăm sóc người chồng bệnh nặng của mình chờ đợi sự chuyển biến bệnh tình của ông ấy.
May mà tình hình lần này không có nghiêm trọng như lần trước, mẹ Phong chăm chú nhìn gương mặt của chồng mình, đột nhiên phát hiện mí mắt của ông ấy có hơi hơi động đậy.
"Ông già này, đã tỉnh rồi, sao lại vẫn giả bộ ngủ?", mẹ Phong vỗ nhẹ mu bàn tay ông ta.
"Ái, bị bà phát hiện rồi", Phong Phụ mở mắt ra, lộ ra ánh mắt sáng trong, dễ dàng nhận thấy, ông ta đã sớm tỉnh rồi.
"Trời, ở cùng với ông đã mấy chục năm, một động tác nhỏ của ông mà tôi còn không nhìn ra sao?", mẹ Phong giương khóe mắt lên, kéo ghế tựa lại ngồi xuống bên cạnh giường.
Phong Phụ ngượng ngùng cười, nửa nằm nửa ngồi trên giường.
"Ông già, chuyện xem mặt là thế nào? Nghe Thượng Vũ nói, đối phương là con gái tổng giám đốc tập đoàn nào đó, sao ông không nói với tôi?", mẹ Phong hạ giọng nói.
"Chuyện này, tôi vốn định tối nay sẽ nói với bà". Phong Phụ chột dạ nói.
"Vậy sao? Khi nào thì bắt đầu xem mặt? Ông liên lạc với cái tập đoàn kia lúc nào vậy?"
Mẹ Phong nhìn ông ta nói.
"Thực ra đó chuyện này là do tổng giám đốc Yến của tập đoàn Thiên Hạc từng đề cập tới trước đây, mấy ngày trước, lúc tôi đi đánh bóng gặp ông ấy, mới nhắc tới". Ông anhg anhg giọng nói.
“Tôi cảm thấy Thiên Hạc cũng là một công ty có thực lực và danh tiếng, nếu có thể kết thông gia, trong tương lai có thể giúp Hoàng Tước rất nhiều"
Phong ba nói xong câu cuối lại bắt đầu hưng phấn lại, giống như có thể đoán được viễn cảnh trong tương lai vậy.
"Có thể kết làm thông gia là chuyện tốt, nhưng có cần phải hỏi qua ý kiến của con trai chứ?" mẹ Phong trực tiếp cắt ngang sự tính toán của anh.
"Ui dào, đàn bà thì biết cái gì, hôn nhân chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, tùy thời có thể quyết định thay đổi. Nếu có thể kết thành thông gia, mới có thể hỗ trợ quan hệ hợp tác lẫn nhau". Phong Phụ nhíu mày.
"Ai nói, hôn nhân và hợp đồng đều giống nhau, đều là tờ giấy mỏng manh mà thôi, nếu quan hệ hợp tác thất bại, thì cho dù có hôn nhân cũng trở thành phế thải". Cái gì mà đàn bà không hiểu? mẹ Phong mới cảm thấy chồng bà quá ngây thơ.
"Nói hươu nói vượn, nếu kết hôn rồi có con, thì làm sao có thể không có trở thành phế thải" .Phong Phụ lạc quan tin tưởng.
"Cái đó thì phải trải qua mới biết được". Mẹ Phong không cho là đúng.
"Nhổ nhổ nhổ, vẫn chưa có kết hôn, sao bà không nói được câu nào tốt lành vậy?". Phong Phụ không hờn giận, miệng bà ấy nhất định phải trở thành miệng quạ hay sao?
"Tỉnh, tỉnh đi, hôn nhân lợi ích như vậy tôi sẽ không đồng ý, ông đừng có muốn tôi làm ẩu làm càng như ông". Bà cũng không muốn làm cho con trai bà phát triển bằng con đường đó.
Nhớ lại năm đó, bà chính là vật hi sinh trong cuộc hôn nhân kinh tế, cuộc hôn nhân giữa bà và chồng bà lúc ấy vỗn dĩ không có tình yêu, vả lại chồng bà suốt ngày đi công tác, về nhà chỉ là chuồn chuồn lướt nước, không thèm để ý đến bà, trải qua nhiều khó khăn, mới có có có tình cảm như ngày hôm nay, nhưng không phải tất cả mọi người đều có vận tốt như bà, hơn nữa, mấy ngày trước bà vừa mới nghe Thượng Di nói, hiện nay Thượng Vũ đang có người yêu, làm sao có thể đi xem mắt được.
"Bà à, bà không cần phải phản đối ngay từ đầu như vậy, bà nghe tôi nói đã......."
"Không có gì để nói hết, nếu ông dám ép Thượng Vũ cưới một cô gái mà nó không thích. Tôi sẽ không để yên cho ông đâu", mẹ Phong không nể mặt cắt ngang lời của chồng.
"Bà à, bà cứ nghe tôi nói đã không nên đưa ra kết luận sớm như vậy chứ, nhìn cô bé này xong hãy nói". Phong ba nhanh chóng lấy từ trong ví của ông ra một tấm ảnh.
"Thế nào, đây là tấm ảnh ông Yến đưa cho tôi? Bộ dạng rất đẹp đúng không". Phong Phụ nghĩ trong lòng, tình sử của thằng con trai Thượng Vũ này là một chuyện dài, nhất định phải tìm một người đẹp đến mà cho hai mắt nó sáng lên, còn về phần tình cảm có thể bồi dưỡng sau hôn nhân, giống như ông và vợ ông vậy.
"Cô bé này...", mẹ Phong nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, phát hiện cô nhìn rất quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi
Là ở chỗ nào chứ? sau khi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, đột nhiên, mắt bà sáng lên, không phải chính là cô bé đó sao.
"Bà làm sao vây? Sao bà không nói gì". Phong ba cảm thấy kỳ quái, sao vợ ông lại nhìn chằm chằm tấm ảnh nửa ngày cũng không nói một câu.
"Ừ.... Không sao, cô gái này đúng là rất xinh đẹp", mẹ Phong nhanh chóng nói tiếp.
"Bà cũng cảm thấy vậy sao! Cho nên chuyện xem mặt kia bà đừng có phản đối nữa, cứ để cho bọn nó gặp nhau được không? Nếu Thượng Vũ không thích, tôi cam đoan về sau không quản chuyện hôn nhân của anh nữa, được không?". Phong Phụ không để ý đến vẻ mặt của vợ, tự nhiên nói ra suy nghĩ của bản thân.
"Được rồi, đây chính là do ông nói đó, chỉ một lần này thôi, lần sao không được viện cớ ép buộc các con nữa", mẹ Phong ban đầu phản đối, đột nhiên lại thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Tốt rồi". Coi như thế này Thượng Vũ cũng không nói gì nữa! Phong mẹ nhẹ nhàng thở ra.
"Tấm ảnh này cho tôi, việc này để tôi nói với con, tránh cho việc ba con các ông vừa mới gặp nhau, chuyện còn chưa nói, đã bắt đầu cãi nhau rồi", mẹ Phong chụp lấy tấm ảnh, trong lòng đều đã có tính toán.
"Được, được. Có bà giúp việc này thì tất nhiên là sẽ không thể tốt hơn được nữa". Phong ba mừng rỡ thoải mái, hoàn toàn không có ý kiến.
Vợ ông tự nhiên muốn xen vào, ông tin rằng chuyện này sẽ càng thuận lợi hơn.
"Thật sự là kỳ quái, sao ông có thể nói nói cười cười cùng với tôi, mà ở trước mặt con trai con gái, ông liền bày ra cái bộ mặt thối cho người ta xem, ông không thể gần gũi với con cái được à?" mẹ Phong nhịn không được nhắc đi nhắc lại.
"Tôi, tôi quen rồi, trong thời gian ngắn cũng không thể sửa ngay được", vẻ mặt Phong Phụ vô tội cười.
Từ lúc còn trẻ tới giờ, mỗi khi ông vừa nhìn thấy các con sẽ tự động nghiêm mặt lại, đến nay đã trở thành bản năng của ông rồi.
"Tôi nghĩ là cho tới bây giờ ông cũng không nghĩ tới chuyện sửa đổi", bà không khách khí nói thẳng.
"Tôi".
"Tôi cái gì, tôi cầu xin ông hãy sửa đi! Lúc nào cũng như vây, bảo sao con cái không thể gần gũi ông được". Bà thấm thía nói lời nhắc nhở.
"Tôi biết rồi! Tôi sẽ sửa!". Để tránh cho vợ ông lại nói nữa, ông vội vã đồng ý.
***
Đột nhiên chuyện này xảy ra, khiến cho Phong Thượng Vũ trở lại công ty làm việc liền phải tăng ca, cầm tài liệu trong tay, mà tâm tư của anh vẫn đang suy nghĩ đến chuyện xem mặt.
Ông già kia tuyệt đối sẽ không vì anh từ chối mà rút lui có trật tự, ông ta nhất định sẽ lại đến tìm anh.
Hiên tại mẹ anh đứng về phía anh, cái này chắc chắn là một lợi thế, vậy rốt cuộc anh phải đối phó như thế nào đây?
Đột nhiên, di động để trên bàn phát ra tiếng nhạc, kéo suy nghĩ của anh về, nhìn lên cái tên lấp lóe trên mành hình, khóe miệng của anh liền cong lên.
"Ừ, Tiểu My, em đến rồi sao? Em lên thẳng đây đi! Anh đã dặn bảo vệ rồi. Được anh chờ em". Anh rất nhanh chóng đóng tài liệu lại, cúi đầu sắp xếp lại mặt bàn một chút, liền đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc thang máy cũng vừa mở.
"Tiểu My", anh tiến lên ôm lấy cô.
"Hì...", Yến My nở nụ cười thật tươi.
“Ngại quá, đột nhiên phải tăng ca, đành phải để em phải chờ anh vậy". Anh thuật tay cầm lấy chiếc túi của cô.
"Đừng nói như vậy, đây là lần đầy tiên em đến công ty anh đó". Cô tò mò nhìn ban phía xung quanh ."Ơ, thư ký của anh không tăng ca cùng anh sao?"
"Cô ấy làm hết việc xong, anh cho cô ấy về trước rồi, đi, anh dẫn em đi thăm quan phòng làm việc của anh". Anh nắm tay cô dẫn về hướng văn phòng.
Bước vào văn phòng, ánh mắt của cô lậy tức thu hút bởi một bức tranh cảnh biển nói: "Bức tranh này...... thực là đẹp".
"Em cũng hiểu được bức họa này thực ngạc nhiên nha". Anh cười nói.
Lúc trước khi tiếp quản công ty thì anh đã thay đổi văn phòng một chút, còn bức tranh này là anh cố ý giữ lại.
"Anh tìm ở đâu được bức tranh này thế? Một bức tranh lớn như vậy, chắc tác giả đã phải vẽ bước tranh trong một thời gian dài", cô thì thào tán thưởng, chiều cao bức tranh này cũng cao gần bằng với chiều cao của cô.
"Tranh này là do ba anh tìm, cho nên anh cũng không biết là ở đâu, nhưng mà mỗi khi công việc bận rộn quá ngẩng đầu nhìn cảnh biển trong bức tranh này, thì tâm trạng thoải mái rất nhiều".
"Đúng vậy, ba cục màu sắc cảnh biển này rất đẹp". Cô có thể cảm giác được dụng tâm của họa sĩ.
"Em thích như vậy, tặng cho em đó, thế nào?"
"Thần kinh! Em chỉ là thưởng thức thôi, một bức tranh lớn như vậy đưa cho em, em cũng không biết nên để ở chỗ nào đâu". Cô ngẩng đầu khẽ liếc mắt nhìn anh một cái.
"Nói cũng đúng". Anh cười nói.
"Chúng ta ăn gà đông được không? Em đói rồi".
"Được rồi! Anh cũng đói rồi". Anh kéo cô ngồi xuống sô pha, cầm cái túi đặt xuống mặt đá cẩm thạch trên bàn.
"Em mua cái gì vậy?"
"Em mua mấy thứ này ở quán gần công ty anh, em cũng không biết ăn có ngon không". Cô giúp lấy mấy hộp đựng trong túi tiện lợi ra nữa.
"Không có canh, anh đi pha trà".
Anh đứng dậy đi ra văn phòng, chỉ chốc lát sau liền bưng hai chén trà bước vào, còn Yến My đã đem cơm hộp mở ra, cũng dọn bát đũa xong.
"Bắt đầu thôi". Phong Thượng Vũ đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô.
"Này cho anh". Cô tiện tay gắp một miếng cá đặt vào trong bát của anh.
"Em ăn cái này xem". Anh gắp một miếng thịt gà, nhưng là đặt gần miệng cô.
"Anh để xuống bát tự em ăn là được rồi", qua lại lâu như vậy nhưng cô vẫn không quen với việc gần gũi như vậy.
"Ngốc quá! Chỗ này không có người ngoài, em xấu hổ cái gì chứ". Anh kiên trì muốn đút cho cô ăn.
"..... Cảm ơn". Không có cách nào khác, cô chỉ đành phải đỏ mặt há miệng ăn thịt gà.
"Ăn ngon không?"
"Ừm". Cô gật đầu lung tung, cảm giác vị hành ở trong miệng của cô tan ra.
"Đổi đi". Anh ra hiệu bảo cô làm theo.
"Cho anh", cảm giác thân mật này làm cho cô không được tự nhiên, nhưng cô vẫn gặp đồ ăn đến gần miệng anh.
Anh không khách khí há miệng ăn luôn.
"Có em đút cho, quả nhiên là ăn ngon hơn" .Anh cười nhìn Yến My nói.
"Anh đừng có nói bậy, đâu có ngon hơn đâu". Cô ọe nói, cúi đầu ăn cơm.
"Đương nhiên là ngon hơn chứ, được người trong lòng đút thức ăn cho nên sẽ có cả hương vị hạnh phúc nữa". Anh cười to.
Ba hoa! Cô đỏ mặt không dám nói lời nào, tim cũng không tự chủ được mà đập loạn vì câu nói của anh.
"Này cho em ăn". Phong Thượng Vũ lại gắp món khác muốn đút cho cô ăn.
"Không cần! không cần". Yến My định giơ đũa đón lấy thức ăn, lại bị cự tuyệt.
"Không được". Anh kiên trì nhất định phải đút cho cô.
Cuối cùng, cô chỉ có thể thuận theo ý của anh, hai người bọn họ cùng đút cho nhau ăn xong bữa tối.
Sau khi ăn xong, Yến My cầm tách trà đứng ở trước cửa sổ, nhìn ngắm những màu sắc của ánh đèn tranh trí của thành phố.
"Em cũng thật hưởng thụ nha, có thể nhìn ngắm cảnh đêm như vậy".
"Tiểu My yêu quý, hưởng thụ này đơn thuần là vừa vặn gặp, cũng không phải là cố ý tìm", anh từ phía sau ôm lấy hông của cô.
"Ừm". Cô đang cầm tách trà, tinh tế uống.
"Cho anh uống một ngụm". Anh cầm lấy cái chén, uống sạch nước trà bên trong.
"Này! Sao anh lại uống hết như thế! Tách của anh đang đặt trên bàn kìa". Cô khẽ đánh vào lồng ngực của anh.
"Quỷ hẹp hòi! Cùng lắm thì trả lại cho em là được chứ gì". Anh quay lại nhéo chóp mũi cô, xoay người cầm lấy một chén trà khác
"Đưa cho em". Cô muốn đưa tay ra đón, nhưng anh lại cầm cái chén cao hơn, làm cho cô không cầm được cái chén.
"Anh làm gì vậy". Cô nhíu mày. Anh lại định làm trò gì vậy?
"Em cứ nói đi" .Vẻ mặt anh mờ ám cười, lại uống hết nước trà trong chén, trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì cúi đầu hôn lên môi của cô.
" Tiểu My.....". Giọng nói của anh trở nên trầm thấp khàn khàn
Cô thở hổn hển không trả lời, tựa vào ngực anh, cảm giác tim hai người đập giống giống như con ngựa hoang được tháo cương chạy như điên vậy.
Gần đây bọn họ hôn môi ngày càng càng mãnh liệt, nếu không có anh dừng lại trước một bước, căn bản là cô không thể kiềm chế chính mình, sự kiềm chế của anh, làm cho cô có một cảm giác được quý trọng.
Phong Thượng Vũ lặng lặng ôm cô, vài phút sao, đợi cho sự rối loạn trong ở thể ổn định lại, anh mới buông.
"Em giúp anh làm việc đi". Anh kéo cô ngồi xuống trước bàn làm việc
"Ừm", cô xấu hổ nở nụ cười.