Âu Dã Tinh Vân xua tay, ông ta phải đợi, tận mắt chứng kiến sự ra đời của linh khí!
Bây giờ, nếu không phải vì nhiệt độ quá cao và Trần Đức nói trong phòng bát quái không thể có thêm người khác thì ông ta đã xông vào từ lâu rồi, để ghi nhớ mọi kỹ thuật đúc của Trần Đức trong đầu!
Loại kỹ thuật này nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta: “Cô chủ hãy nhớ kỹ, nhất định, nhất định phải lôi kéo cậu ta, cho dù không thể lôi kéo được thì nhất định phải kết thân với cậu ta, cho dù...cho dù cậu ta vẫn là không xứng với cô chủ lớn, cũng không được trở mặt với cậu ta"
"Ông nội Tinh Vân, cháu nhớ rồi!"
Thanh kiếm được chế tạo cho Kỳ Hàn là một thanh trọng kiếm.
Trọng kiếm vừa dày vừa rộng vừa dài!
Thanh kiếm này không có cạnh sắc, cực kỳ tự nhiên!
Hơn sáu giờ trôi qua, tiếng leng keng mới ngừng lại.
Việc chế tạo thanh trọng kiếm cuối cùng đã hoàn thành!
Lúc này cả người Trần Đức mồ hôi nhễ nhại, dù sao anh cũng chỉ là nghiệp dư trong lĩnh vực đúc kiếm, không thông thạo nhiều thứ nên gặp khá nhiều khó khăn.
Khi thanh trọng kiếm thành hình cũng là lúc ngọn lửa vụt tắt.
Thanh kiếm đó run bần bật.
Một tia sáng bay lên bầu trời, sau đó tan biến trong phòng bát quái.
Đây là dấu hiệu linh khí đã thành hình!
Trần Đức cầm lấy nó và nhìn ngắm tỉ mỉ.
Dùng Thiên Phương Thạch và kiếm của Vân Huyền Thương Không để tái tạo, có thể gần đạt đến linh khí trung phẩm đã là cực hạn rồi, nhìn chung thì anh vẫn khá hài lòng. Trong giới thế tục, cho dù là trong 36 gia tộc địa sát, thanh kiếm này cũng được xếp vào hàng cực phẩm rồi.
Đối với những linh khí thượng phẩm như Long Ngâm.
Hoàn toàn là chỉ có thể gặp không thể cầu.
Thực lòng mà nói, với thực lực và trình độ hiện tại của Trần Đức, cho dù có đặt vật liệu chế tạo linh khí thượng phẩm trước mặt anh thì anh cũng không thể chế tạo ra được.
Đặt thanh trọng kiếm sang một bên, Trần Đức bắt đầu đúc vạc, mặc dù Thiên Phương Thạch còn lại không nhiều nhưng như vậy cũng đủ rồi.
So với việc đúc kiếm, thì đúc vạc đơn giản hơn rất nhiều, thanh trọng kiếm mất sáu giờ, trong khi một chiếc vạc có đường kính nửa mét chỉ mất chưa đầy hai giờ.
Khi mọi chuyện kết thúc, cho dù người mạnh mẽ như Trần Đức cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời, cực kỳ uể oải.
Thật may mắn.
Mọi thứ đều như mong đợi, hoàn thành rồi!
Kể từ giờ trở đi, cuối cùng anh cũng có thể luyện đan rồi!
"Cậu chủ Trần!"
Trần Đức một tay cầm kiếm, một tay xách vạc vừa bước ra khỏi phòng bát quái, Âu Dã Tinh Vân đang ngồi trên mặt đất đột nhiên lao tới như một con thỏ, sau đó quỳ xuống cái phịch: "Cậu chủ, lão già cổ hủ này…xin hãy nhận lão già cổ hủ này làm đồ đệ, truyền lại phương pháp rèn binh!"
Âu Dã Tinh Vân quỳ xuống với vẻ mặt thành khẩn và chân thành.
Hơn tám giờ trôi qua, ông ta nhớ lại nhiều kỹ thuật khác nhau, cuối cùng cũng biết Trần Đức đã sử dụng loại nào.
Trận pháp rèn binh!
Từ xa xưa tổ tiên của gia tộc Âu Dã cũng đã từng sử dụng phương pháp này, nhưng tiếc là...lưu truyền đến tận bây giờ, phương pháp rèn binh trước đây sớm đã đứt đoạn và biến mất trong quá trình lịch sử lâu đời, đến thời đại của ông ta, chỉ có thể dùng phương pháp rèn binh khác.
Chỉ là, phương pháp của ông ta so với trận pháp rèn binh chỉ là cấp thấp.
Cấp thấp trong hàng cấp thấp!
Nếu lại có thể đạt được sự truyền thừa này, có thể để lại truyền thừa này cho gia tộc Âu Dã, cho dù phải chết ngay lập tức, ông ta cũng không chút do dự!
"À…"
Trần Đức không ngờ đến cảnh này, ông lão khoảng tám mươi chín mươi tuổi quỳ xuống trước mặt anh khiến anh hết sức kinh ngạc.
"Xin lỗi, tôi không nhận đồ đệ”.
Trần Đức biết trình độ của mình đang ở mức nào, không đủ tư cách để nhận đồ đệ, đương nhiên...điều quan trọng nhất là anh hoàn toàn không có suy nghĩ này.
Phớt lời Âu Dã Tinh Vân, anh rời khỏi phòng bát quái.
"Ông nội Tinh Vân, ông đứng dậy trước đi, về phương pháp rèn binh đó, say này hãy nghĩ cách...”, Âu Dã Thanh Vũ đỡ Âu Dã Tinh Vân dậy rồi rời khỏi mật thất.
Trần Đức không ở lại gia tộc Âu Dã lâu mà trực tiếp quay lại nhà họ Kỳ, việc đầu tiên khi trở về chính là ngủ.
Anh thực sự quá mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi, đến tận sáng hôm sau mới hồi phục như cũ, tỉnh dậy đi ra ngoài.
Khi bước ra khỏi biệt thự, người đầu tiên anh nhìn thấy là Kỳ Hồng.
Hình như cô ta đã đợi ở ngoài cửa rất lâu: "Cậu chủ Trần, anh tôi nói phía Chu Hồng Diễu đã có kết quả rồi, bảo tôi đưa anh qua đó một chuyến”.
"Ừm, đợi tôi một lát”.
Trần Đức quay lại lấy trọng kiếm, dưới sự dẫn dắt của Kỳ Hồng, hai người đi đến viện chuyên nghiên cứu khoa học kỹ thuật của nhà họ Kỳ. Tại đây có rất nhiều khu vực trang bị các thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, tụ hợp rất nhiều chuyên gia nghiên cứu khoa học.
Kỳ Hồng đưa Trần Đức đến tòa nhà trung tâm, rất nhanh đã gặp Kỳ Hàn.
"Cậu chủ, Chu Hồng Diễu đã vẽ lại dung mạo của những người mà ông ta từng thấy trước đây rồi, tôi đưa cậu đi xem!"
"Chờ đã, Kỳ Hàn”.
Trần Đức đưa thanh trọng kiếm ra: "Cái này cho anh”.
"Đây là...”, Kỳ Hàn luôn dùng kiếm làm bạn đồng hành của mình, vừa nhìn thoáng qua là có thể thấy thanh trọng kiếm trong tay Trần Đức tốt hơn nhiều so với thanh kiếm hắn dùng trước đây, thậm chí, hắn chưa bao giờ thấy loại nào tốt như vậy. Ánh mắt hắn nhìn thanh kiếm sáng ngời, vô cùng yêu thích, nhưng vẫn từ chối: “Cậu chủ Trần, cái này quý giá quá, tôi… không nhận nổi”.
Kỳ Hàn rất thích thanh kiếm trong tay Trần Đức.
Nhưng hắn hiểu một đạo lý, người quân tử cũng thích tiền tài, nhưng kiếm tiền luôn có tiêu chuẩn đạo đức.
Hắn, nói đúng ra, chỉ là một người đi theo Trần Đức, một tên tay sai.
Một tên tay sai sao có thể nhận một thanh kiếm tốt như vậy?
Nếu hắn đoán không sai thì thanh trọng kiếm trong tay Trần Đức chắc chắn là linh khí, hơn nữa còn cao cấp hơn cả linh khí hạ phẩm của Vân Huyền Thương Không trước đây!
“Thanh kiếm này là đặc biệt làm riêng cho anh đấy”, Trần Đức hỏi: “Anh có chắc là không cần không?”