Anh dùng ngón tay khắc ký hiệu lên lò luyện!
Cũng không biết là do ngón tay quá cứng, lực độ quá lớn, hay là chiếc lò đồng sau khi bị chân hỏa nung đốt đã trở nên mềm đi, mà đầu ngón tay anh tựa như đang nhảy múa trên cái lò, vẽ từng đám ký tự.
Trần Đức không lo sẽ có người đủ sức đọc hiểu những ký tự này.
Thứ nhất, những ký tự này không thể đứng một mình, cần hơn một ngàn ký tự thế này mới có thể bày trận pháp.
Thứ hai, muốn hình thành trận pháp, ngoài những ký tự này ra, còn cần rất nhiều linh khí.
Hai thứ thiếu một cũng không được.
Cho nên.
Cho dù người ta nhìn thấy, cũng không học nổi.
Huống chi.
Khi bắt đầu đúc, những ký tự này cũng sẽ dần biến mất.
Khoảng hơn một giờ sau, trên toàn thân chiếc lò đồng đã xuất hiện đầy những ký tự kỳ quái, nét cuối cùng hạ xuống, Trần Đức hít sâu một hơi, sau đó, hai tay đặt lên trên lò đồng, hét lớn:
“Lửa lên!”
Đồng thời.
Phụt một tiếng.
Trong lòng bàn tay anh, hai tia lửa màu trắng lại lần nữa xuất hiện, hoàn toàn bao trùm chiếc lò đồng, mà những loại binh khí khác nhau đặt ở tám phương hướng trong phòng bát quái cũng phun lửa hừng hực, đốt cháy tám phương vị trong phòng.
Như vậy, hai loại vật liệu trong lò tựa hồ đã xảy ra phản ứng nào đó, bắt đầu giao hòa, dung hợp, cuối cùng hoàn toàn hòa quyện vào một khối.
Tiếp đó.
Lấy khuôn đúc để một bên ra, Trần Đức trực tiếp nâng lò đồng lên, đổ nguyên liệu đã hòa quyện kia vào khuôn…
Rất nhanh.
Một thanh kiếm từ từ thành hình.
Đây mới chỉ là phôi kiếm.
Rất xù xì, thô kệch.
Là hình thức đầu tiên, sơ khai của kiếm.
Từ sơ khai thành hình, một lần nữa bỏ vào trong lò luyện, miệng Trần Đức lẩm bẩm, nghe không rõ anh nói cái gì, nhưng có thể thấy rất rõ, từ lúc đám ký tự kia xuất hiện, trên chiếc lò đồng, ký tự kia dường như có sự sống, phát ra những tia sáng kỳ lạ.
Đồng thời…
Chung quanh lò đồng, những vật liệu cần thiết để đúc kiếm đã chuẩn bị sẵn đâu vào đó, rốt cuộc giờ phút này cũng đã có thể thể hiện công năng của mình.
Ngay cả phôi kiếm lúc này cũng đang ở trên lò đồng.
Cũng chính lúc đó.
Một cột lửa rực rỡ bốc lên từ trong lò đồng, từ bốn phương tám hướng trong lò bát quái, tám luồng hỏa diễm như tám con rồng thét gào giữa không trung, không ngừng đánh vào phôi kiếm.
Lúc này.
Toàn bộ từ trường của không gian dường như đều thay đổi, ở một vị trí cách xa phòng bát quái, Âu Dã Tinh Vân và Âu Dã Thanh Vũ bất giác thối lui hai bước.
Rõ ràng có thể thấy.
Nguyên liệu đã bắt đầu dung hòa với phôi kiếm thành một rồi.
Những ký tự trên lò đồng lóe ráng nhức mắt, sau đó dần dần lụi tàn, còn chín luồng lửa kia lại chẳng khác nào búa thợ rèn, không ngừng đánh lên phôi kiếm, rèn đi rèn lại, rèn tới rèn lui.
“Choang!”
“Choang!”
“Choang!”
“…”
Rõ ràng chỉ là lửa, nhưng khi rơi xuống phôi kiếm cũng vang lên tiếng kêu chát chúa, cực kỳ điếc tai.
Âu Dã Tinh Vân ban đầu không phục kỹ thuật rèn đúc của Trần Đức, giờ phút này trong đôi mắt già nua chỉ còn lại vô cùng kính sợ, sắc mặt ngưng đọng, đỏ bừng, âm thanh rèn kiếm từng nhát chát chúa như đánh vào lòng ông ta, khiến ông ta tứ chi tê liệt, tan ra như cát bụi sa mạc, bay tứ tán khi cuồng phong bạt tới.
“Chết tiệt!’
Một hồi lâu, Âu Dã Tinh Vân không chịu được nữa, phun ra một câu chửi thề, hung hăng tự tát mình một cái, âm thanh đanh gọn, vang giòn, khuôn mặt già nua nhanh chóng in năm dấu tay đỏ thẫm.
“Ông nội Tinh Vân…”, Âu Dã Thanh Vũ ngạc nhiên: “Ông làm gì thế?”
“Không, không có gì, tôi chỉ muốn xác nhận xem tôi có nằm mơ không thôi…”, Âu Dã Tinh Vân run rẩy nói, trái tim ông ta đã bị ngọn búa bằng lửa kia đánh cho tan tành rồi: “Tôi… tôi đúng à… mắt chó khinh người mà… Người kia… cậu ta… rốt cuộc là ai, lai lịch thế nào vậy???”
Kỹ thuật rèn như thế…
Không cần phải nói thêm gì nữa.
Trần Bát Hoang tuyệt đối, tuyệt đối ở cảnh giới cao hơn ông ta. Ông ta sống mấy chục năm chưa bao giờ nhìn thấy kỹ thuật này, từ sự hình thành thanh kiếm, có thể thấy nó sẽ sắc bén hơn kiếm bình thường, ông ta có thể cảm nhận được uy lực toát ra từ nó.
Ông ta dám xác định.
Xác định trăm phần trăm.
Đây không phải một thanh kiếm tầm thường!
Là linh khí!
Âu Dã Tinh Vân tin tưởng phán đoán của mình.
Bởi vì.
Ông ta đã gặp được Long Ngâm, biết được hơi thở của linh khí.
Đồng thời, 30 năm trước, ông ta cũng từng chính tay chế tạo một thanh linh khí.
Linh khí hạ phẩm.
Vật liệu từ Thiên Phương Thạch và kiếm của Vân Huyền Thương Không tuy rất quý giá, là cực phẩm, thế nhưng nếu do Âu Dã Tinh Vân chế tạo cũng chỉ có 1% cơ hội luyện thành linh khí mà thôi.
99% còn lại, cùng lắm chỉ là một thanh linh khí ai cũng có thể nhận chủ được!
Nhưng mà.
Trần Bát Hoang lại có thể biến nó thành linh khí.
Đó cũng chính là điểm mấu chốt.
Điểm mấu chốt là…
Từ dáng dấp, khí tức tỏa ra quanh thân kiếm có thể thấy được…
Đây hoàn toàn không phải linh khí hạ phẩm tầm thường!
Mà đã là linh khí trung phẩm rồi!
Cái gì gọi là đỉnh chóp của Hoa Hạ? So với Trần Bát Hoang, ông ta là con chó à?!
Nếu nói là chó thì cũng là đề cao ông ta quá rồi!
Nhớ đến mình vừa định dạy cho Trần Bát Hoang một bài học, rồi nào là lên mặt dõng dạc, ánh mắt coi thường nhìn Trần Đức, Âu Dã Tinh Vân thực sự muốn tát mình thêm mấy cái!
Với tình hình hiện tại mà nói…
Người kiêu căng, ngạo mạn, tự phụ kia là Trần Bát Hoang?
Không phải!
Từ đầu đến cuối, người tự phụ chính là ông ta!
Âu Dã Tinh Vân cảm thấy mệt chết đi được, không chỉ mệt tim, cả người cũng mệt, thế là phịch một cái ngồi bệt xuống đất!
Thực là đáng giận!
Trần Đức không chỉ tuổi trẻ, mà còn là một võ giả cực kỳ mạnh, chưa tính tới phương diện luyện võ, anh còn là một luyên đan sư…
Luyện đan thôi đã đủ yêu nghiệt rồi.
Mà… mẹ nó chứ… lại còn là một vị đại sư trong nghề rèn đúc!
Đỉnh của đỉnh!
Đây có khác nào một vận động viên chuyên nghiệp cấp quốc gia, vốn cho mình là số một, đánh bại tất cả vận động viên chuyên nghiệp quốc tế khác, kết quả bị một kẻ bán hàng rong nghiệp dư đánh bại.
Không nghi ngờ gì nữa, tự tin bị đả kích cực mạnh!
“Ông ni Tinh Vân, ông làm sao vậy?”, Âu Dã Thanh Vũ thấy ông ta không được khỏe lo lắng hỏi.
“Không sao…”, Âu Dã Tinh Vân uể oải ngồi dưới đất: “Chắc là… cảm thấy hơi mệt chút”.
“Vậy chúng ta đi trước, ra ngoài nghỉ ngơi nhé?”
“Không cần!”