Bát Gia Tái Thế

Chương 370: Chương 370: Tưởng Sơ Linh khuyên bảo




"Nói đi, tới nhà tôi làm gì, còn miệng vết thương của cô nữa? Tại sao lại bảo tôi đi, rốt cuộc là ai tới?"

Một chuỗi vấn đề như liên hoàn pháo bắn về phía Tưởng Sơ Linh, bấy giờ cô ta mới nhớ tới mục đích mình đến đây, vẻ mặt lập tức trở nên hết sức khó coi:

"Trần Bát Hoang, trước đó tôi đã quá coi nhẹ anh rồi, thế nên, tôi chân thành xin lỗi anh".

"Biết sai để sửa mới là bé ngoan. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô", khuôn mặt Trần Đức vẫn lạnh tanh như không, đợi cô ta nói tiếp.

"Vết thương của tôi là do lão tổ của nhà họ Hàn - Hàn Huyền Tông gây nên. Ông ta... đã giết chết đồng đội của tôi và cũng biết là anh diệt nhà họ Hàn. Ông ta thả tôi đi là để tôi trở về báo cho anh biết".

"Báo cho tôi cái gì?"

"Trả thù".

Tưởng Sơ Linh đáp: "Ông ta nói, anh đã xóa sổ nhà họ Hàn thì ông ta sẽ diệt cả nhà anh. Mà người ông ta muốn giết đầu tiên chính là anh, nhiều nhất là 3 tiếng nữa ông ta sẽ đến thành phố Tần!"

"Trần Bát Hoang, ông ta... thật sự rất mạnh, anh mau rời khỏi thành phố Tần đi. Cấp trên của tôi rất coi trọng anh, ông ấy và tôi đều hy vọng anh sống để phục vụ cho tổ quốc".

"Đi? Tại sao phải đi?", Trần Đức cười nói: "Được rồi, bên kia có phòng, cô có thể ngủ một lát. Còn tôi sẽ ngồi đây chờ ông ta đến giết mình".

"Anh..."

Vẻ mặt Tưởng Sơ Linh lập tức trở nên lạnh lùng, cô ta vừa mới có đổi mới về thái độ của Trần Đức, giờ lại thấy khó chịu: "Sao anh lại kiêu ngạo thế nhỉ? Đó là lão tổ nhà họ Hàn đấy, một mình ông ta thôi đã đủ để chống đỡ cả một gia tộc lớn rồi!"

"Tôi hiểu và cũng biết ân oán giữa anh và nhà họ Tạ. Lẽ nào anh nghĩa rằng có thể đánh bại Tạ Phương Kiệt là có thể đánh thắng được Hàn Huyền Tông chắc?"

"Đúng là mấy năm trước, Hàn Huyền Tông quả thật đã thua trong tay Tạ Phương Kiệt. Nhưng... đó là mấy năm trước!"

Tưởng Sơ Linh sốt ruột nói, cô ta phải khuyên Trần Bát Hoang rời khỏi đây.

Đây là nhiệm vụ mà cấp trên giao cho cô ta!

Trong đầu Tưởng Sơ Linh nhớ đến những đồng đội đã chết của mình thì lòng lại nóng như lửa đốt, cảm xúc của cô ta trở nên vô cùng bực bội, tức giận, dồn dập nói, gần như là gầm lên:

"Tôi nói thật cho anh biết, mấy năm nay, chắc chắn Hàn Huyền Tông đã gặp được cơ may nào đó. Hôm nay, mấy đồng đội của tôi và một gã đại tông sư âm thầm bảo vệ tôi đã bị ông ta giết chết chỉ bằng một bàn tay!"

"Anh không đi thì chắc chắn sẽ chết, anh có hiểu đạo lý này không vậy!"

"Đại tông sư?"

Đây là lần đầu Trần Đức nghe thấy cái tên này: "Mạnh lắm hả? Lẽ nào không còn lựa chọn nào khác sao?"

"Anh đã đánh nhau với Tạ Phương Kiệt nên chắc cũng biết rõ thực lực của hắn ta mà đúng không? Hắn ta cùng lắm chỉ là tông sư thôi, một bàn tay của đại tông sư bảo vệ tôi là có thể giết chết hắn ta rồi".

Mắt thấy thời gian dần trôi, Tưởng Sơ Linh có chút sốt ruột, vội nói:

"Giờ, anh đã biết Hàn Huyền Tông mạnh cỡ nào chưa? Anh cho rằng mình có thể là đối thủ của ông ta sao? Trần Bát Hoang, anh vẫn còn rất yếu nên không thể tưởng tượng nổi ông ta đáng sợ như thế nào đâu".

"Ồ".

Song, đối mặt với sự sốt ruột của Tưởng Sơ Linh, Trần Đức vẫn bình chân như vại, chỉ nhàn nhạt ồ một tiếng, cũng không tính đi hay lo lắng chút nào.

Sắc mặt Tưởng Sơ Linh hết sức khó coi, tràn ngập vẻ lo lắng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Trần Bát Hoang, sao anh lại cứng đầu như vậy hả? Nếu anh mà chết thì lẽ nào không thấy xấu hổ với bạn, với những người đặt lòng tin vào anh sao?"

"Lão già Hàn Huyền Tông tu hành nhiều năm như vậy, còn anh mới bao lâu? Lẽ nào anh sẽ là đối thủ của ông ta chắc?"

"Haiz..."

Trần Đức thở dài, cái cô Tưởng Sơ Linh này vẫn còn ngốc quá, để tránh cho cô ta tiếp tục khuyên, anh đành phải giải thích: "Cô có thể trở về là vì Hàn Huyền Tông thả cô về. Tôi hỏi cô nè, nếu ông ta thả cô về thì điều này nói lên cái gì?"

Tưởng Sơ Linh ngẩn người, rồi chợt hiểu ra.

Đúng thế!

Hàn Huyền Tông sống cả mấy chục năm, không phải đồ ngu, cũng không khờ, lẽ nào thả mình về lại không biết mình sẽ bảo Trần Bát Hoang chạy mau?

Không, ông ta chắc chắn biết!

Đã biết mà còn thả cô ta đi thì chỉ có thể nói lên một điều là ông ta không lo Trần Bát Hoang sẽ chạy!

Hoặc là nói, ông ta có lòng tin bất kể Trần Bát Hoang chạy đến đâu thì đều có thể tìm ra!

"Đúng rồi, bạn bè, người thân của anh đều ở thành phố Tần. Anh có thể chạy, nhưng họ lại không thể. Chỉ cần còn có tình cảm thì anh không thể vứt bỏ họ được".

Tưởng Sơ Linh nói xong bèn im lặng.

Dù Trần Bát Hoang không có chút tình cảm nào thì anh có khả năng chạy được chắc?

Hiển nhiên là không thể!

Lão tổ nhà họ Hàn dám để cô ta trở về báo tin thì chắc chắn có nắm chắc và tin rằng có thể giết chết Trần Đức!

Mục đích ông ta để mình về báo tin chỉ là vì làm Trần Bát Hoang sợ hãi, rồi chạy trốn thôi!

Phòng khách chợt trở nên yên tĩnh, Tưởng Sơ Linh cầm lấy di động, viết một đoạn tin nhắn báo cáo tình hình cho cấp trên. Còn Trần Đức thì rang một mâm đậu phộng, rót mấy ly rượu, thích thú nhấm nháp bình rượu trăm năm.

2 tiếng sau, ngoài cửa bỗng vang lên một chuỗi tiếng gõ cửa.

Tưởng Sơ Linh lập tức như một con thỏ bị giật mình, nhảy lên khỏi sô pha, trong con ngươi lóe lên vẻ sắc bén, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

"...", Trần Đức thấy phản ứng ấy của cô ta thì cạn lời, đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, để tóc húi cua, mũi cao thẳng, hai mắt sáng ngời, trong tay cầm một thanh trường kiếm.

Đó là Thanh Phong!

Đã mấy ngày, cuối cùng Giang Hồ Hải cũng từ Giang Bắc đi đến thành phố Tần.

"Xin chào chủ nhân!", Giang Hồ Hải thấy Trần Đức lập tức quỳ một gối xuống.

"Ừ, vào đi".

Giang Hồ Hải vừa đến gần cửa, Trần Đức đã cảm giác được hơi thở của ông ta, thế nên cũng không bất ngờ. Anh xoay người vào phòng khách, Giang Hồ Hải bèn theo sau.

"Sơ Linh?"

"Sư huynh?"

Vừa bước vào cửa, Tưởng Sơ Linh và Giang Hồ Hải đã kinh ngạc nhìn nhau.

"Hai người quen nhau à?", Trần Đức liếc cả hai, hỏi.

"Vâng thưa chủ nhân, Tưởng Sơ Linh... xem như là sư muội của tôi", Giang Hồ Hải giải thích: "Em ấy và tôi có cùng một sư phụ. Sau khi sư phụ chết, tôi đã tham gia vào Không Động, nên đó giờ vẫn chưa gặp lại".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.