“Một người tên là Trần Bát Hoang”, Vân Trung Quân nói ba từ “Trần Bát Hoang”, với giọng điệu đầy sợ hãi: “Cậu chủ Cao, tôi nhắc cậu một chút, nhất định đừng chọc giận tên đó, hắn còn điên cuồng hơn Lữ Đông Dã ở Nguyệt Lạc các cậu gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần!"
"Nếu chọc giận hắn, sẽ chết người đấy!"
Im lặng, sau khi Vân Trung Quân nói xong, ông ta thấy phía bên kia điện thoại có một sự im lặng kỳ lạ, vô cùng bất thường:
"Cậu chủ Cao? Cậu...vẫn nghe đó chứ?"
Trước cửa quán bar, Cao Viễn đã hoàn toàn sửng sốt, chết lặng, lời nói của Vân Trung Quân giống như một cây côn khuấy động tâm trí hắn, khiến tư duy của hắn rơi vào trạng thái đông cứng, hỗn loạn, không có khả năng suy nghĩ!
Mãi cho đến khi Vân Trung Quân hét lên, Cao Viễn mới giật mình bừng tỉnh: "Ông...ông có chắc là hắn không?"
“Là hắn, sao vậy, cậu chủ Cao, cậu quen người này sao?”, Vân Trung Quân tò mò hỏi, sau đó, giọng lắp ba lắp bắp, ông ta tiếp tục hỏi: "Cậu chủ Cao, lẽ nào...lẽ nào…lẽ nào người mà cậu chọc giận chính là Trần...Trần Bát Hoang?"
"Tút…tút…tút...”
Vân Trung Quân không nghe được câu trả lời, Cao Viễn đã trực tiếp cúp điện thoại, hắn không muốn nói thêm một câu nào nữa, nếu tiếp tục, hắn sợ bản thân sẽ suy sụp mất.
"Thịch!"
"Thịch!"
"Thịch!"
“...”
Nhịp tim hắn tăng nhanh, tiếng tim đập mạnh cực kỳ rõ ràng, Cao Viễn cảm thấy hơi choáng váng, vội vàng dựa vào tường, hô hấp vô cùng khó khăn, sắc mặt tái nhợt.
Sao…sao lại thế này?
Trần Bát Hoang, một tên Thông Mạch trung kỳ, giết chết Vân Huyền Thương Không?
Sao lại có chuyện này được?
Cao Viễn ngàn vạn lần không dám tin, nhưng đó là sự thật, hắn không tim không được!
Mồ hôi lạnh toát ra khắp cả người.
Cao Viễn không thể tin được bản thân hắn rốt cuộc đã chọc phải nhân vật như thế nào.
Đó là Vân Huyền Thương Không đấy!
Gia chủ nhà họ Cao mạnh hơn Vân Huyền Thương Không, nhưng chưa chắc có thể giết được ông ta!
Tên điên còn điên cuồng hơn Lữ Đông Dã, đánh giá này của Vân Trung Quân khá cao, có nghĩa là chuyện mà Lữ Đông Dã làm được thì Trần Bát Hoang cũng có thể làm được, nhưng những gì Lữ Đông Dã không dám làm thì Trần Bát Hoang vẫn dám làm!
Nếu chọc phải loại người này, mặc kệ là gia tộc nào, xuất thân trâu bò ra sao, cũng đều đánh hết, giết hết, căn bản không hề nương tay!
Trên thực tế, Trần Bát Hoang quả thực là như vậy!
Nếu không đã không dám ra tay với Lữ Đông Dã, càng không dám bảo hắn cút!
Cao Viễn thở hồng hộc, hắn rất may mắn, cực kỳ may mắn, tuy rằng vừa rồi có chút mất mặt, nhưng tốt xấu gì cũng thật sự cút rồi!
Nếu không, thứ chờ đợi hắn chắc chắn là đường chết.
Chỉ có điều, hắn đột nhiên cảm thấy ngay cả khi hắn cút rồi cũng không đảm bảo an toàn!
Nhất định phải quay về, nghiêm túc thành khẩn xin lỗi, nếu không quỷ mới biết Trần Bát Hoang sẽ lại tìm đến tính sổ hay không?
Bên trong quán bar, cùng một giây, Âu Dã Thanh Vũ nhận được cuộc gọi từ nhà họ Vân.
“Cô Âu Dã, cô…đang ở cùng với cậu Trần sao?”, giọng của Vân Trung Quân từ trong điện thoại vang lên, chuyện này nhà họ Vân có thể dễ dàng điều tra được.
“Đúng vậy”, đôi mắt xinh đẹp của Âu Dã Thanh Vũ tràn đầy nghi hoặc: “Có chuyện gì sao?
“Có thể nhờ cô… đưa điện thoại cho cậu chủ Trần được không?”, Vân Trung Quân nói.
“Anh Trần, tìm anh này”, Âu Dã Thanh Vũ đưa điện thoại cho Trần Đức.
"Tìm tôi?"
Trần Đức nghi ngờ nhận điện thoại: "Ai thế?"
“Xin chào, cậu chủ Trần, tôi là người nhà họ Vân, Trung Quân”, Vân Trung Quân cẩn thận tự giới thiệu.
"Có chuyện gì?"
"Là thế này, vừa nãy cậu chủ nhà họ Cao, Cao Viễn gọi điện cho chúng tôi và nhờ nhà họ Vân ra tay giúp cậu ta dạy cho người khác một bài học. Tôi nghi chuyện này có liên quan đến cậu, nên muốn nói với cậu một tiếng, cậu ta muốn trả thù cậu”, Vân Trung Quân thận trọng nói ra suy nghĩ của mình.
Vân Huyền Thương Không đã chết, nhà họ Vân đang trong tình trạng nguy hiểm, Vân Trung Quân lo nếu Cao Viễn thực sự chọc giận Trần Bát Hoang, còn xưng tên nhà họ Vân!
Lúc này, nhà họ Vân nhất định không thể chọc giận Trần Bát Hoang nữa!
Nếu còn tiếp tục chọc giận Trần Bát Hoang một lần nữa, chỉ có thể càng thảm hơn thôi!
Ông ta phải tạo khoảng cách với Cao Viễn, đồng thời thể hiện lòng trung thành với Trần Bát Hoang. Đây mới là con đường tồn tại!
Nhà họ Vân, không thể đã sai càng thêm sai!
“Được rồi, tôi biết rồi”, Trần Đức cúp điện thoại và trả lại cho Âu Dã Thanh Vũ.
"Thật là một gã bí ẩn..”, Âu Dã Thanh Vũ nghĩ thầm, người đàn ông này lại một lần nữa tạo cho cô ta một sự bất ngờ, anh có năng lực kinh người gì mà khiến nhà họ Vân không ngại đắc tội Cao Viễn, một mực muốn lấy lòng anh?
"Cậu chủ Trần!"
Đột nhiên, bên ngoài quán bar, Cao Viễn loạng choạng, vội vàng chạy vào với vẻ mặt hoảng sợ, lao tới trước mặt Trần Đức và Âu Dã Thanh Vũ.
Sau đó…
"Phịch!"
Hai chân hắn trực tiếp quỳ trên mặt đất, động tác cực kỳ nặng nề, sàn nhà nứt ra một khe hở.
"Cậu chủ Trần, tôi sai rồi! Xin cậu hãy bỏ qua cho tôi, vừa nãy đều tại tôi sai, tôi là đồ ngu!"
Cao Viễn nói đến đó, liền đưa tay lên tự tát vào mặt mình.
Đánh đến nỗi cả mặt đỏ bừng: “Cậu chủ Trần, xin cậu bỏ qua cho tôi một lần”, tiếng tát vang dội vừa dứt, Cao Viễn kinh hãi nói.
"Coi như mày biết điều”.
Ban đầu, Trần Đức đã định giết Cao Viễn rồi, bởi vì anh ghét nhất là sự trả thù của kẻ khác, có một số kẻ mất trí trả thù sẽ liên lụy đến rất nhiều người.
Không ngờ Cao Viễn lại biết điều, thức thời và hiểu chuyện mà quay lại xin lỗi như vậy.
Nếu như hắn đã quay lại thì chứng tỏ hắn thật sự đã dẹp bỏ ý định trả thù.
Trần Đức cũng lười giết hắn: "Mày cứ quỳ ở đây cả đêm đi, sáng mai hãy rời đi”.
“Vâng, vâng, xin nghe cậu chủ Trần phân phó!”, Cao Viễn gật đầu một cái thật mạnh, không dám phạm một chút sai lầm nào.
Ánh mắt của Âu Dã Thanh Vũ rất kỳ quái, cô ta quen Cao Viễn lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng thông minh một lần, kịp thời bù đắp lỗi lầm, không thực sự dồn bản thân vào chỗ chết.
"Thanh Vũ, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện tiếp”.
"Được!"
Âu Dã Thanh Vũ gật đầu, bảo ông chủ sắp xếp một bàn khác ở nơi vắng vẻ.
Sau đó, hai người cùng nhau rời đi.
Kỳ Hàn cầm kiếm ngồi cách xa, không làm phiền bọn họ.
Mặc dù ba người bọn họ đã rời đi, Cao Viễn vẫn thành thật quỳ trên mặt đất không dám đứng lên, hắn biết chuyện này Trần Bát Hoang đối với hắn đã là rất khoan dung độ lượng rồi!
Nếu hắn dám đứng lên thì e là thứ chờ đợi hắn chỉ có một con đường chết!
Ở bàn khác, ông chủ lại mang lên một loại rượu tây thượng hạng, nhưng ngược lại, Trần Đức vẫn đang uống rượu của anh, anh cảm thấy rượu trắng vẫn là ngon hơn:
"Chúng ta tiếp tục nói về những chuyện chưa nói xong. Tôi có hai câu hỏi muốn hỏi cô. Thứ nhất, tiếp theo cô có thể sẽ gặp nguy hiểm gì, cố gắng nói rõ hết sức có thể”.