Bát Gia Tái Thế

Chương 345: Chương 345: Là tôi có mắt như mù




Những lời nói lạnh lùng đó giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người Lữ Đông Dã khiến hắn ta mất hồn mất vía, hắn ta tin những gì Trần Bát Hoang nói chắc chắn không phải là nói đùa!

Lữ Đông Dã không dám gọi nhà họ Lữ đến trả thù, cũng sẽ không gọi nhà họ Lữ đến trả thù.

Giữ lời hứa có lẽ là ưu điểm duy nhất trong vô số khuyết điểm của hắn ta, nếu hắn ta nói không thì chắc chắn sẽ không làm.

“Đa tạ cậu chủ Trần tha mạng, cậu yên tâm, nhà họ Lữ tuyệt đối sẽ không làm gì cậu đâu!”, trong lòng Lữ Đông Dã cảm thấy ớn lạnh, đối mặt với Trần Bát Hoang, hắn ta hoàn toàn không thể nổi điên lên được, mà chỉ vội vàng đứng dậy rời khỏi quán bar.

Thuộc hạ của Lữ Đông Dã khiêng thi thể của người đàn ông trung niên, đi theo hắn ta.

Sau khi bước ra khỏi quán bar, Lữ Đông Dã vẫn toát mồ hôi lạnh, như thể vừa trải qua trận sinh tử lớn nhất trong đời, vết thương trên bụng bị kiếm đâm, máu chảy ròng ròng, đau nhói.

Trong quán bar, Lữ Đông Dã đã rời đi.

Kỳ Hàn và Âu Dã Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt của Cao Viễn cực kỳ khó coi, ánh mắt hắn rất phức tạp.

Tại thời điểm này, tầm nhìn của Trần Đức đã chuyển sang phía Cao Viễn.

"Cậu...cậu chủ Trần...”

Trần Đức còn chưa kịp lên tiếng, Cao Viễn đã nuốt nước bọt, vội vàng nói: "Là tôi có mắt như mù, xúc phạm cậu và Âu Dã…cô Âu Dã, tôi xin lỗi!"

Lời xin lỗi này, hắn không chỉ đổi các xưng hô với Trần Đức, mà ngay cả Âu Dã Thanh Vũ, hắn cũng không còn gọi Thanh Vũ nữa mà gọi là cô Âu Dã, cố tình giữ khoảng cách.

“Mày có thể cút rồi”, Trần Đức nói.

“...”, Trần Đức quá cao lãnh, Cao Viễn bất giác rùng mình một cái, mặt đỏ bừng, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng là người thừa kế của nhà họ Cao, là bạn của Âu Dã Thanh Vũ.

Vì Âu Dã Thanh Vũ nên hắn thường xuyên đến Ninh An, ở đây có rất nhiều bạn bè, nếu hắn cứ như vậy mà cút thì sau này đâu còn mặt mũi gặp ai chứ?

Hơn nữa, Âu Dã Thanh Vũ đang ở ngay bên cạnh, hắn thực sự rất thích Âu Dã Thanh Vũ.

Hắn không muốn mất mặt trước mặt người mình thích!

“Cậu chủ Trần, tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cao, tôi ở đây chắc không có vấn đề gì nhỉ?”, Cao Viễn đỏ mặt hỏi.

"Bảo mày cút thì nhanh cút đi, nghe không hiểu à?"

Bất luận là sắc mặt, ánh mắt hay giọng nói của Trần Đức đều vô cùng kiên định, Cao Viễn cảm thấy tim mình run lên, muốn đi nhưng không được, hắn không biết phải làm thế nào.

Cuối cùng, Cao Viễn nghiến răng nói: "Cậu chủ Trần, nhà họ Cao cách xa thành phố Nguyệt Lạc, quả thực không thể làm gì cậu, nhưng...nhưng nhà họ Cao chúng tôi từng có liên hôn với nhà họ Vân, Vân Trần Tùng, còn có Vân Huyền Thương Không, bọn họ và nhà họ Cao chúng tôi là thông gia dấy!"

"Mặc dù tôi không thường xuyên tiếp xúc với bọn họ, nhưng chắc cậu cũng biết bọn họ là gia tộc lánh đời đứng đầu thành phố Ninh An!"

“Cao Viễn, anh vẫn là nên đi đi”, Âu Dã Thanh Vũ thực sự là quá mệt mỏi với Cao Viễn, tên Cao Viễn này vẫn không biết trời cao đất dày gì cả, vẫn còn tiếp tục dáng vẻ ra oai ấy.

Cô ta không nhẫn tâm nói chuyện của nhà họ Vân với Cao Viễn, sợ chuyện này sẽ gây đả kích lớn đối với hắn.

Nhà họ Vân quả thực là gia tộc đứng đầu ở Ninh An.

Nhưng, Vân Huyền Thương Không chết rồi, e là trong vòng chưa đầy ba ngày nữa, nhà họ Vân sẽ lao dốc không phanh và không bao giờ hồi phục được nữa.

"Dùng nhà họ Vân chèn ép tao? Mày muốn chết sao?”, Vẻ mặt Trần Đức cực kỳ mất kiên nhẫn, trong mắt tràn ngập sát ý, lạnh đến thấu cương.

Cao Viễn bất giác rùng mình, sắc mặt thay đổi liên tục.

Hắn biết Trần Bát Hoang thực sự dám giết hắn nên không dám nói nhảm nữa =: "Tôi đi, tôi đi!"

Nói xong liền xoay người rời đi.

Tuy nhiên, chưa đi được hai bước.

Phía sau, Trần Đức lại đột nhiên lên tiếng: "Cao Viễn, tao nói lại một lần nữa, lúc nãy tao nói, là cút!"

Cả người Cao Viễn như đóng băng, hắn ta xoay người một cách cứng nhắc, sắc mặt rất rất rất khó coi: "Cậu chủ Trần, không cần phải tuyệt tình như vậy chứ?"

“Tao nghĩ là rất cần”, sắc mặt Trần Đức không thay đổi, giọng điệu vẫn như cũ, sát khí vẫn tồn tại: “Nếu không muốn, tao có thể giúp mày chặt hai chân”.

"...Tôi cút”.

Sắc mặt Cao Viễn sắc u ám, trong lòng có thể nói là tức giận đến cùng cực, nhưng hắn cũng không dám làm trái lời Trần Đức, càng không dám phản kháng mệnh lệnh của anh, nếu không chân hắn thật sự sẽ bị đánh gãy.

Cao Viễn chậm rãi ngồi xổm xuống, nằm trên mặt đất, lăn ra khỏi quán bar trước mặt mọi người.

“Nhìn gì mà nhìn, các người muốn chết à?”, vừa rời khỏi quán bar, Cao Viễn đã thu hút rất nhiều sự chú ý, nhiều người che miệng cười chế nhạo, hắn trừng mắt với những người đó cực kỳ hung dữ, dọa bọn họ sợ đến nỗi nhanh chóng tản đi.

"Đệt mẹ mày, Trần Bát Hoang, ông đây không tin mày trâu bò đến mức nào!"

Cao Viễn lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Vân Huyền Thương Không, trực tiếp nhấn nút gọi đi.

Rất nhanh, điện thoại đã được kết nối.

“Gia chủ Vân, tôi là Cao Viễn, tôi bị bắt nạt ngay trên địa bàn của ông đây này!”, Cao Viễn không hề che giấu sự tức giận, trước khi người ở đầu dây bên kia lên tiếng đáp lại, hắn đã không nhịn được mà nói trước.

Đối với nhà họ Vân, hắn rất không khách sáo, bởi vì nhà họ Cao hoàn toàn có thể đè bẹp nhà họ Vân: "Ông nhanh phái hai cường giả đến giúp tôi”.

“…Cậu chủ Cao, bố nuôi tôi, ông ấy đã chết rồi!”, đầu bên kia truyền đến một giọng nói đau đớn, là Vân Trung Quân.

"Cái gì?”, Cao Viễn vừa cau mày, vừa sửng sốt, vừa khó hiểu lại vừa không vui: “Vân Trung Quân, mẹ nó ông đang đùa tôi sao? Vân Huyền Thương Không cấp Long Tượng kỳ đỉnh phong, mới sáu mươi bảy mươi tuổi, sao có thể chết được?"

"Cậu chủ Cao, sao tôi lại dùng chuyện này để đùa giỡn được chứ? Nhà họ Vân đang tổ chức tang lễ, vì là chuyện quan trọng nên chưa thông báo với bên ngoài. Đang chuẩn bị ngày mai sẽ thông báo với cậu và nhà họ Cao", giọng Vân Trung Quan vô cùng đau khổ và buồn bã.

"Cái gì?"

Nghe đến đây, Cao Viễn cảm thấy chín phần mười là sự thật, hắn thực sự không dám tin là Vân Huyền Thương Không đã chết!

Mặc dù nhà họ Vân có thứ hạng không cao trong danh sách 36 gia tộc địa sát.

Nhưng phải biết rằng, thực lực của Vân Huyền Thương Không là cực kỳ mạnh mẽ!

Ngay cả đại đa số người trong gia tộc có thứ hạng cao hơn ông ta cũng không thể so được, có thể nói thứ hạng của nhà họ Vân thấp như vậy, hoàn toàn là do toàn bộ gia tộc đang kìm hãm Vân Huyền Thương Không!

“Chết trong tay ai? Ông ta chọc phải người nào?”, Cao Viễn tò mò không biết là ai, mặc dù hắn và Vân Huyền Thương Không chẳng gặp nhau được mấy lần, nhưng hắn cũng biết rõ có rất ít người có thể giết chết ông ta. Thậm chí toàn bộ Ninh An có thể nói là không có người nào làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.