Sắc mặt Lữ Đông Dã xám như tro tàn, đằng sau cặp kính râm màu vàng nhạt, ánh mắt hắn ta vô cùng hoảng sợ. Hắn ta có thể cảm nhận được khí lạnh và sát khí phát ra từ thanh đoản kiếm đang kề sát cổ mình.
Sao có thể làm được?
Lữ Đông Dã thật sự sợ hãi, bởi vì thực lực của hắn ta là Long Tượng sơ kỳ, hơn nữa, bản thân là một tên điên, từ trước đến nay, hắn ta rất hiếu chiến. Trong suốt những năm qua, Lữ Đông Dã đã chiến đấu vô số lần, cũng giết không ít người, đến nỗi chính hắn ta cũng không nhớ rõ.
Vì thế, Lữ Đông Dã tự nhận bản thân có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú.
Ngay cả những lão già lớn tuổi hơn, có cùng cảnh giới cũng là bại tướng dưới tay hắn.
Thế nhưng, với kinh nghiệm phong phú nhường ấy, hắn ta vẫn không cách nào phát giác được Trần Đức đã lao đến như thế nào. Mãi cho đến khi bụng trúng một kiếm, máu tươi tràn ra, hắn ta mới cảm nhận được nguy hiểm.
Ngay khi Lữ Đông Dã chuẩn bị điều động linh khí để phản kích thì kiếm của đối phương đã đặt ở cổ hắn ta.
Hắn ta thật sự không tưởng tượng nổi Trần Bát Hoang đã làm được điều đó như thế nào, Lữ Đông Dã dám xác định ngay cả võ giả Long Tượng trung kỳ cũng không cách nào làm được như vậy.
Chẳng lẽ…
Tu vi của Trần Bát Hoang còn mạnh hơn Long Tượng trung kỳ?
Lữ Đông Dã không dám nghĩ nhiều, hắn ta sợ nếu tiếp tục nghĩ thì bản thân sẽ bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Đây là trận chiến tác động đến tâm lý đáng sợ nhất mà hắn ta đối mặt từ trước đến nay.
Không…
Không thể nói là một trận chiến được, bởi vì hắn ta còn chưa có ra tay.
“Tháo kính của mày xuống, tao không thích người khác đeo kính nhìn tao”.
Trần Đức nhìn thẳng vào mắt Lữ Đông Dã, giọng anh vô cùng lạnh lùng khiến Lữ Đông Dã bất giác run lên, kế đó, hắn ta từ từ đưa tay lên, tháo kính mắt xuống: “Trần Bát Hoang, tao là người nhà họ Lữ, tao tin mày là người thông minh, mày sẽ không giết tao…”
“Quỳ xuống!”, Trần Đức thờ ơ nói ra hai chữ.
Thoáng cái, Lữ Đông Dã trầm mặc.
Quỳ xuống ư? Muốn hắn ta quỳ xuống?
Sao có thể chứ?
Trong mắt Lữ Đông Dã lóe lên tia bạo ngược, vô cùng thô bạo và dữ tợn. Ngay sau đó, hắn ta thình lình tung nắm đấm về phía Trần Đức. Một đấm này mang theo cuồng phong cùng với quyền ý bá đạo, lao đến với xu thế sét đánh không kịp bưng tai.
Có điều, trong khoảnh khắc đó, cú đấm của hắn ta còn chưa kịp chạm vào người Trần Đức thì đã đột ngột dừng lại.
Bởi vì, kiếm trong tay anh đã cứa vào hầu kết của hắn ta.
Không sâu.
Thậm chí có thể nói là rất nông.
Không hề nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ngay lúc đó, cả người Lữ Đông Dã tê cứng, tóc gáy dựng đứng lên, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
“Ngừng, ngừng, ngừng!”, Lữ Đông Dã hoảng sợ thét lên, bởi vì thanh kiếm kia vẫn tiếp tục cứa vào trong, nếu chậm thêm chút nữa, sợ là hắn ta phải chết.
Trần Bát Hoang không đùa, người này thật sự muốn giết hắn ta.
Đúng, Lữ Đông Dã là một tên điên, tuy nhiên, khi đối mặt với sống chết, hắn ta vẫn biết sợ, phải nói là… thật sự sợ hãi.
Hắn ta còn trẻ, từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn lên. Có rất nhiều chuyện chờ hắn ta hoàn thành, thế gian này cũng còn rất nhiều điều tốt đẹp chờ hắn ta hưởng thụ. Lữ Đông Dã không muốn chết.
Tuy nhiên, lời nói của hắn ta không có chút tác dụng, lưỡi kiếm vẫn tiếp tục cứa vào trong.
“Tôi quỳ, tôi quỳ, xin anh hãy dừng lại!”
Ngay sau đó, Lữ Đông Dã thật sự không chịu nổi áp lực, hai chân khụy xuống, quỳ trên mặt đất.
Trước mặt mọi người, hắn ta cứ như vậy quỳ xuống, thẳng lưng mà quỳ, lúc này, mồ hôi lạnh vẫn không ngừng túa ra trên người hắn ta.
Lữ Đông Dã, tên điên nhà họ Lữ thật sự quỳ xuống.
Âu Dã Thanh Vũ tròn mắt kinh ngạc, lông mi cô ta run run. Cô ta biết thực lực của Trần Đức và Kỳ Hàn không tệ, phải nói là rất mạnh, tuy nhiên, cô ta vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người.
Miểu sát?
Đây chính là miểu sát ư?
Cái tên điên Lữ Đông Dã kia còn chưa kịp nổi điên đâu!
Trong mắt Âu Vũ Thanh Dã lóe lên rất nhiều cảm xúc, khiếp sợ, kinh ngạc, mừng rỡ,… dường như là nhặt được bảo bối vậy, cô ta nhìn chằm chằm vào Trần Đức, cứ như muốn nhìn thấu con người anh.
Có lẽ, người đàn ông này… thật sự có cơ hội trở thành anh rể của cô ta.
Bên kia, Cao Viễn trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn cảm thấy mình sắp ngạt thở, khóe miệng co giật, vô thức lùi về sau hai bước, hơn nữa, sống lưng còn phát lạnh.
Đó là Lữ Đông Dã.
Lữ Đông Dã của nhà họ Lữ, được xưng là Lữ điên. Là cao thủ Long Tượng sơ kỳ, đứng hàng thứ tám trên bảng xếp hạng Ngọa Long đấy!
Má nó!
Cứ thế thất bại à?
Ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có?
Trần Bát Hoang… thật sự là võ giả Thông Mạch trung kỳ ư?
Hắn đang mơ sao?
Cao Viễn muốn chửi tục, hắn biết rõ, đây không phải là giấc mơ, sự thật đang bày ra trước mắt hắn.
Thoáng cái, Cao Viễn có cảm giác rơi vào hầm băng, nhớ đến thái độ ngang ngược, tự cao tự đại của mình lúc trước, lại nhớ đến việc đã trào phúng Trần Đức, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, có cảm giác rất phức tạp.
Hoảng sợ, phẫn nộ, kinh ngạc, không dám tin, đủ loại biểu cảm xuất hiện trên mặt hắn. Sắc mặt Cao Viễn cứ như vừa gặp quỷ, trông vô cùng đặc sắc.
Trần Đức thu hồi Long Ngâm, mặt anh không có chút cảm xúc.
Nhưng…
Sát ý không hề giảm bớt.
“Vừa nãy, mày định dùng nhà họ Lữ để áp chế tao?”
“Cậu Trần, tôi sai rồi, tôi sai rồi… chỉ cần anh tha cho tôi một mạng, ngày sau, tôi và nhà họ Lữ tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho anh, anh xuất hiện ở đâu, đó chính là nhà anh”.
Lữ Đông Dã rất điên.
Nhưng hắn ta cũng rất thông minh.
Hơn nữa, ham muốn sống sót của hắn ta cực kỳ mãnh liệt, có thể trực tiếp phát thệ để tự cứu mình.
Bởi vì không ai dám cam đoan Trần Bát Hoang có giết hắn ta hay không.
“Mày rất thức thời đấy!”, Trần Đức nở nụ cười. Anh phát hiện tuy Lữ Đông Dã được xưng là kẻ điên, nhưng hắn ta thông minh hơn đám công tử quần là áo lượt kia nhiều, biết co biết dãn, có thể điên cũng có thể quỳ. Chỉ những người thông minh như vậy mới có thể sống lâu được.
“Cậu Trần, xin cậu tha cho tôi một mạng!”, thấy có hi vọng, Lữ Đông Dã lập tức rèn sắt khi còn nóng, một lần nữa cầu xin tha thứ.
“Cút đi, tao đã nói chỉ cần mạng của thủ hạ mày”, giọng Trần Đức rất bình tĩnh, anh từ trên cao nhìn xuống Lữ Đông Dã: “Mặt khác, tao không quan tâm họ Lữ hay không họ Lữ, chỉ cần mày muốn báo thù, hoan nghênh mày đến tìm tao bất kỳ lúc nào, cũng hoan nghênh nhà họ Lữ của mày cùng đến. Chỉ cần mày dám, nhà họ Lữ sẽ trở thành hạt bụi trong lịch sử”.