Trần Đức lo lắng nếu nói chuyện quá lâu với tên ngu ngốc này thì sẽ bị tên này làm cho ngu theo, kéo anh xuống cùng cảnh giới với hắn, sau đó bị hắn đánh bại bởi kinh nghiệm đần độn hết sức phong phú của hắn.
“Người của tôi, đánh ai?”
Lữ Đông Dã rít một hơi xì gà, càng lúc hắn ta càng cảm thấy thú vị, đã lâu lắm rồi không có ai dám kiêu ngạo với hắn ta như vậy, hơn nữa thái độ còn không chút kiêng nể gì cả.
Bên cạnh hắn ta, gã trung niên kia đã thuật lại chuyện ra tay với Kỳ Hàn lúc nãy.
“Ồ, hóa ra là vậy!”
Lữ Đông Dã tiện tay ném xì gà xuống đất, sau đó dùng mũi giày di nhẹ: “Mày là Trần Bát Hoang à? Nếu mày đã nói không thể bỏ qua như vậy được, vậy thì tao sẽ cho mày một lời giải thích”.
Hắn ta quay đầu nhìn tên thủ hạ bên cạnh.
Bỗng nhiên, Lữ Đông Dã vung tay tát thẳng vào mặt tên thủ hạ kia, để lại năm dấu tay đỏ ửng.
Kế đó, hắn ta nổi giận, mắng to: “Mẹ kiếp, ông là đồ đần à? Đánh người làm gì hả? Tôi bảo ông đánh người à?”
“Ông đây bảo ông đi giết người, ông lại đi đánh người? Má nó, nếu ông giết người thì làm gì có nhiều chuyện như vậy hả?”
“Bịch!”
Gã trung niên kia vội quỳ xuống, run rẩy nói: “Cậu chủ, tôi sai rồi, tôi sai rồi”.
“Sai cái mẹ gì hả?”
Hắn ta lại đạp một cước vào người gã trung niên: “Sai thì làm được cái quái gì, mẹ kiếp, còn không biết đứng lên sửa sai cho tôi à? Sửa không được thì ông cũng đi chết đi!”
“Còn ông nữa, đừng có đứng đực ra đó, má nó, tôi bảo ông cùng lên với ông ta, ông lại bảo mình ông ta là được, được cái con mẹ nhà ông đấy! Đầu ông bị cửa kẹp rồi hả?”
Lữ Đông Dã giũa hai tên thủ hạ của mình một trận, khiến bọn họ sợ đến mức không dám thở gấp, cuối cùng, bọn họ trút hết toàn bộ lửa giận lên người Kỳ Hàn.
Giết hắn!
Phải giết hắn!
Nếu không giết hắn, chắc chắn Lữ Đông Dã sẽ chơi chết bọn họ.
Đúng vậy, hắn ta chính là tên điên, một khi điên lên thì người mình cũng không bỏ qua.
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
Hai người không nói một lời, đồng loạt rút đao ra nhắm thẳng về phía Kỳ Hàn.
Bọn họ đều là cao thủ cảnh giới Thông Mạch, được nhà họ Lữ bồi dưỡng bằng một lượng tài nguyên kếch xù. Cả hai ra tay cùng lúc, thế như chẻ tre.
Kỳ Hàn rất kiêu ngạo, tính cách của hắn vốn là như thế, từ đầu đến cuối, hắn không hề nói một chữ, chuẩn bị rút kiếm ra tiếp chiến.
“Để tôi”.
Đúng lúc này, Trần Đức đặt tay lên chuôi kiếm của hắn, đẩy ngược thanh kiếm kia vào vỏ.
Ngay sau đó, anh chủ động ra tay.
Thân hình anh nhoáng lên một cái, tốc độ cực kỳ nhanh và quái dị, trong lúc mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hai gã trung niên kia đã bị đánh bay ra ngoài, ngã lăn trên mặt đất, một chết một trọng thương.
Trong đó, người chết chính là gã đã ra tay với Kỳ Hàn lúc trước.
Lúc này, gã bị Trần Đức giẫm dưới chân.
Kế tiếp, anh nhìn về phía Lữ Đông Dã, nhếch mép cười.
Nụ cười như tắm gió xuân, vô cùng đẹp mắt lại xen lẫn một chút quái đản. Anh thản nhiên nói: “Cảm ơn cậu Lữ đã tác thành nguyện vọng của tôi, lời giải thích này khá ổn đấy, có thể miễn cưỡng hóa giải sai lầm vì đã ra tay với Kỳ Hàn, còn về… mày… Tao cho mày một cơ hội, dẫn theo người của mày… Cút!”
Những lời của Trần Đức vang vọng khắp bốn phía, cách đó không xa, rất nhiều người trợn tròn mắt nhìn về phía này.
Cũng may là quán bar này thuộc hàng cao cấp, người đến đây thường tiêu phí trung bình khoảng bảy, tám ngàn, có khi nhiều hơn.
Hầu hết bọn họ đều là người có tiền, tâm tính cũng trầm ổn hơn so với người bình thường, cho nên khi thấy chuyện như vậy, không có ai thét lên, cũng không có ai tỏ vẻ hoảng sợ. Vì tránh liên lụy đến mình, một vài người đã lặng lẽ rời đi.
Ông chủ quán bar có con mắt rất tinh đời, sau khi những người kia đã đi hết, ông ta lập tức bước đến đóng sập cửa, đồng thời tắt toàn bộ âm thanh.
Âm nhạc biến mất.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Một chữ “Cút” của Trần Đức vừa ra khỏi miệng, trong tình huống này, không một ai dám lên tiếng.
Bởi vì…
Chữ “Cút” kia là dành cho Lữ Đông Dã.
Lữ Đông Dã vẫn ngồi yên tại chỗ, tuy nhiên, sắc mặt của hắn ta lúc này vô cùng khó coi, hai mắt long lên, nhìn cực kỳ đáng sợ, cứ như núi lửa sắp phun trào.
Hắn ta toàn toàn không để tâm đến hai tên thủ hạ của mình.
Cái mà hắn ta quan tâm lúc này chính chữ “Cút” kia.
Một tên mà hắn chưa từng nghe qua lại dám nói ra chữ đó với hắn?
“Ha… Ha ha…”
Đột nhiên, Lữ Đông Dã bật cười. Hiển nhiên là hắn ta đã bị chọc tức, sắc mặt hắn ta dần trở nên dữ tợn, gân xanh nổi lên, thoạt nhìn cứ như một con hổ đang nổi giận: “Trần Bát Hoang, được lắm, xử lý hai tên thủ hạ của tao, còn dám bảo tao cút? Má nó, tao hơi sợ rồi đó, sợ phát run lên được… Đụng đến bọn họ thì có cái đếch gì mà lên mặt, đây đây, bà nội mày, mày lại đây đụng vào tao thử xem?”
“Ồ!”
Trần Đức thờ ơ đáp, kế đó, anh bỗng di chuyển, chỉ để lại một cái bóng.
Tay trái nhanh chóng chộp tới, tiếng rồng ngâm xẹt qua giữa không trung, hồ quang chợt lóe, chỉ trong một khoảnh khắc, Trần Đức đã hung hãn lao đến trước mặt Lữ Đông Dã.
Một giây trước, Lữ Đông Dã vẫn còn cười, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn ta chợt nghiêm lại. Hắn ta đã tập trung quan sát thật kỹ, đề cao cảnh giác, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào, tuy nhiên, khoảnh khắc Trần Bát Hoang ra tay, hắn ta vẫn không cách nào nhìn thấy bóng dáng đối phương.
Ngoại trừ luồng hồ quang kia, hắn ta không nhìn thấy gì cả.
“Ông!”
Một âm thanh xé gió đột ngột vang lên, kiếm quang lập lòe, Lữ Đông Dã cảm giác bụng của hắn ta bỗng đau đớn dữ dội, kế đó là cảm giác ấm nóng.
Là máu!
Tuy không thấy, nhưng hắn ta có thể chắc chắn một trăm phần trăm đó là máu.
Có điều, hắn ta không kịp phản ứng, còn chưa đến một nhịp thở, thanh kiếm kia đã kề sát cổ họng hắn ta.
Kế đó, mặt Trần Bát Hoa kề sát mặt Lữ Đông Dã, đôi mắt kiên nghị và sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào hắn ta, nhẹ nhàng nói: “Cậu Lữ, tao đã động vào bà nội mày rồi đấy, sao hả? Cắn tao à?”