Cao Viễn, Âu Dã Thanh Vũ và nhiều người trong quán bar nhìn thấy hắn ta thì đều giật mình hoảng sợ. Cũng có người nhận ra hắn ta vì trước nay Lữ Đông Dã vẫn luôn phô trương. Trên mạng internet tỉnh Thượng Võ thường xuyên xuất hiện hình ảnh của hắn ta, cực kỳ ngang tàng, bừa bãi, coi trời bằng vung.
Cũng có người từng trả thù hắn ta, nhưng không ai trong họ có một kết quả tốt cả.
"Chỉ kém một bước là đến Long Tượng trung kỳ ư?", đôi mắt Trần Đức nóng lên, mở thấu thị nhãn ra, có thể nhìn thấy được mức độ linh khí dao động trên người hắn ta, trực tiếp nhận ra thực lực của Lữ Đông Dã.
Hai mươi mấy tuổi có thể đạt tới trình độ như vậy, tư chất quả thật rất cao. Hơn nữa, cùng là thực lực đó, nhưng linh khí dao động trong cơ thể hắn ta lại nồng đậm hơn Cao Viễn rất nhiều.
Nhưng, cũng chỉ là một người khá cao trong một đám lùn tịt. Cơ sở của Lữ Đông Dã cũng không vững, thậm chí còn không bằng Vân Trần Tùng kia của nhà họ Vân.
Dù cho tay phải bị thương, Trần Đức cũng hoàn toàn có thể lập tức giết chết hắn ta.
Vài giây sau, Lữ Đông Dã đã đi tới bên này, rồi tùy tiện ngồi vào vị trí trước đó của Âu Dã Thanh Vũ: "Lẽ nào, Lữ Đông Dã tôi đã không còn tiếng nói ở thành phố Ninh An này nữa rồi à?"
"Anh Lữ, hai ngày trước tôi vừa có buổi biểu diễn nên giờ vẫn chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh, cổ họng rất khó chịu, thật sự không thể múa hát được. Xin lỗi anh rất nhiều!"
Câu từ của Âu Dã Thanh Vũ rất cẩn thận, cô ta đã báo tin cho người nhà, giờ chỉ có thể cố gắng không chọc giận hắn ta được chút nào hay chút ấy.
"Khó chịu? Không sao, dù gì cô Âu Dã cũng là ngôi sao hạng A ở Hoa Hạ, chỉ cần mở miệng là tôi đã vui và thỏa mãn rồi. Còn chuyện ban nãy cô từ chối tôi, tôi cũng có thể không truy cứu", Lữ Đông Dã vắt chân, lấy một điếu xì gà ra, bên cạnh lập tức có tôi tớ châm lửa.
Hắn ta rít một ngụm, rồi vừa phun khói thuốc vừa nói: "Cô Âu Dã, đây là cơ hội thứ hai Lữ Đông Dã cho cô đó. Nếu cô lại từ chối thì tôi sẽ rất mất mặt. Tôi mà mất mặt thật thì có lẽ hôm nay tôi cũng sẽ khiến cô mất mặt trước nhiều người như này".
"Tôi tin rằng nếu tôi đụng vào cô thì chắc nhà họ Âu Dã cũng sẽ chẳng vì một người phụ nữ mà hỏi tội tôi đâu nhỉ?"
Âu Dã Thanh Vũ lén liếc Trần Đức, thấy anh vẫn vô cùng bình tĩnh nên cô ta cũng vững vàng hơn: "Anh Lữ, tôi nói là cơ thể tôi không được khỏe".
Lữ Đông Dã híp mắt, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: "Cô chắc không?"
"Chờ một chút, chờ một chút!", lúc này, Cao Viễn bỗng lên tiếng, ban nãy hắn còn tràn ngập sát khí, giờ đối mặt với Lữ Đông Dã lại chẳng thấy chút sát khí hay cáu gắt nào nữa.
"Cao Viễn, cậu ở đây à? Ồ, còn có cả Kỳ Hàn? Đúng là vui vẻ ghê", dường như giờ mới chú ý tới đám Cao Viễn, Lữ Đông Dã cười, làm lơ Trần Đức nói: "Hai người các người đang làm gì vậy? Bảo vệ Âu Dã Thanh Vũ hả?"
"Anh Lữ, anh hiểu lầm, thật sự hiểu lầm rồi", Cao Viễn thấy Lữ Đông Dã thì run như cầy sấy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Tôi không có bảo vệ ai cả, tôi chỉ ủng hộ anh thôi. Ban nãy, tôi còn khuyên Âu Dã Thanh Vũ bảo cô ấy đi múa hát cho anh nữa mà. Có thể múa hát cho anh xem là vinh hạnh của cô ấy, nhưng..."
"Cao Viễn, anh câm miệng cho tôi!", Âu Dã Thanh Vũ thật sự không thể chịu nổi nữa, vội vàng lạnh lùng ngắt lời hắn.
Lữ Đông Dã có chút thú vị nghiền ngẫm liếc Âu Dã Thanh Vũ, lại quay sang Cao Viễn nói: "Nói tiếp đi".
"Anh Lữ, khi tôi bảo Thanh Vũ đi, vốn cô ấy cũng định đi rồi, nhưng..."
Cao Viễn chỉ vào Trần Đức nói: "Là tên nhóc tên Trần Bát Hoang này ngăn cản Thanh Vũ đi múa hát cho anh, còn nói... nói..."
"Còn nói cái gì?", Lữ Đông Dã hỏi.
"Nói chỉ cần anh dám đến thì sẽ đánh anh", Cao Viễn lại nói: "Anh Lữ, đây cũng không phải tôi nói, là chính miệng anh ta nói..."
Sắc mặt Âu Dã Thanh Vũ hết sức khó coi, dù gì cô ta và Cao Viễn cũng coi như bạn bè, nhưng không ngờ đối phương lại hèn nhát như vậy. Không, đây đã không thể nói là nhát nữa, mà là nhu nhược, nhu nhược còn hơn mấy thằng hèn!
Cô ta đã lâu không tức giận như hôm nay, Cao Viễn thật sự khiến mình thất vọng và chạnh lòng.
Lữ Đông Dã ngó Trần Đức từ trên xuống dưới, nói: "Anh ta? Cậu chắc không? Một thằng cóc ghẻ từ đâu tới mà dám nói vậy? Cao Viễn, cậu sẽ không lừa tôi đấy chứ?"
"Thật mà, tôi lấy danh dự của mình ra thề tuyệt đối không có nửa câu dối trá nào!", Cao Viễn vội vàng thề, hắn không muốn bị liên lụy, cũng không muốn bị Lữ Đông Dã ghim, nên dứt khoát chuyển đầu mâu nhắm ngay Trần Đức.
Tóm lại, vốn hắn cũng không thích Trần Đức, hận không thể khiến anh chết quách đi cho rồi. Chỉ khi Trần Đức chết thì mới có thể giải cơn giận trong lòng hắn và khiến Âu Dã Thanh Vũ tỉnh táo lại, không tiếp tục dại dột nữa.
"Ồ".
Lữ Đông Dã nhìn về phía Trần Đức hỏi: "Anh nói vậy thật à?"
Hắn ta trông rất phân rõ đúng sai, đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Đức tràn ngập khí thế như một ông lớn đang hỏi chuyện.
Lữ Đông Dã đang đợi Trần Đức trả lời.
Đám người Âu Dã Thanh Vũ, Kỳ Hàn cũng nhìn Trần Đức. Họ hy vọng Trần Đức trả lời khéo léo xíu, đừng thừa nhận, có thể lừa dối cho qua thì cứ lừa dối cho qua chuyện này.
Dù sao Lữ Đông Dã cũng không giống như những người khác.
Đừng thấy giờ hắn ta rất dễ nói chuyện, trông cũng không có vẻ gì là muốn gây khó dễ, nhưng một khi tức giận thì hoàn toàn không phải người!
"Đúng thế, là tôi nói!", ngay sau đó, Trần Đức mở miệng đáp. Anh trả lời rất dứt khoát, không chút do dự hay đưa đẩy, thoải mái thừa nhận.
"Hử, thú vị, xem ra anh chẳng xem Lữ Đông Dã tôi là cái đinh gì nhỉ?", Lữ Đông Dã lại hỏi, trong mắt đã xuất hiện vẻ điên cuồng.
"Thằng ôn con, bà mẹ nó mày muốn chết hả? Trước mặt anh Lữ mà dám kiêu ngạo như vậy! Mày cho rằng mình là ai, còn không quỳ xuống xin lỗi anh Lữ đi?", Cao Viễn siết chặt nắm tay, căng thẳng, thở hổn hển, sợ liên lụy đến mình, lớn tiếng chửi Trần Đức.
"Lữ Đông Dã, tôi mặc kệ anh ngông như thế nào, nhưng người của anh đánh Kỳ Hàn, chuyện này không thể cứ thế cho qua được", Trần Đức trực tiếp làm lơ Cao Viễn nói.