Bát Gia Tái Thế

Chương 341: Chương 341: Tranh chấp




Thoáng chốc đã cảm giác được.

Trần Đức ngẩng đầu lên, liếc Cao Viễn, nhưng cũng không ra tay vì giờ anh vẫn chưa muốn.

"Anh Trần, anh có nắm chắc không?", Âu Dã Thanh Vũ nhìn Trần Đức, dịu dàng, cẩn thận hỏi.

"Nó quyết định ở cô có tin tôi hay không", Trần Đức cười: "Huống chi, hắn ta còn đánh Kỳ Hàn. Chuyện này không thể cứ thế cho qua được".

"Anh Trần...", trên mặt Kỳ Hàn lộ ra vẻ biết ơn, nhưng lại nói: "Tôi biết Lữ Đông Dã, tên kia là kẻ điên, hơn nữa gia tộc còn rất mạnh..."

"Không sao", ánh mắt Trần Đức bình tĩnh nói: "Nếu dám chọc tôi thì tôi muốn thử xem hắn ta mạnh như thế nào".

"Anh Trần, tôi tin anh..."

Âu Dã Thanh Vũ quyết định, mình sẽ không đi múa hát. Không thì một khi bị người ngoài biết, danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy hoại.

Quan trọng là cô ta không thể tự làm nhục mình, càng không thể sỉ nhục nghệ thuật!

"Thanh Vũ, em tin anh ta thật hả? Em đừng ngốc thế, anh ta là ai chứ? Chỉ là một tên chẳng có lai lịch hay thực lực gì, chỉ biết khoác lác nói bảo vệ em. Thanh Vũ à, sao em có thể tin tưởng anh ta!"

Thời gian còn rất ít, bình thường Âu Dã Thanh Vũ thông minh lắm mà, đâu ngốc đâu, sao lại tin anh ta chứ? Điều này không khoa học!

Cao Viễn hết sức sốt ruột, hoảng loạn nói: "Thanh Vũ, chỉ còn lại 1 phút, em mau đi đi. Anh đảm bảo em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Chỉ đơn giản là múa hát thôi. Nếu em không đi, một khi tên Lữ Đông Dã kia tức giận thì hậu quả... chúng ta sẽ không chịu nổi đâu!"

"Tôi bằng lòng tin tưởng anh Trần, nếu anh không tin hay sợ thì có thể đi", Âu Dã Thanh Vũ hoàn toàn bình tĩnh lại, thực lực của Trần Bát Hoang cũng không kém, ngay cả Vân Huyền Thương Không cũng chết trong tay anh.

Tuy quá trình giành chiến thắng cũng có chút may mắn, nhưng may mắn cũng là một phần của thực lực!

Cô ta chọn tin tưởng anh.

Âu Dã Thanh Vũ cũng không cầu Trần Bát Hoang có thể giải quyết Lữ Đông Dã, dù chỉ kéo dài được một chút thôi cũng đã rất tốt rồi!

Chỉ cần cho cô ta một chút thời gian thì cô ta có thể giải quyết nguy hiểm lần này.

Trần Đức bất ngờ liếc nhìn Âu Dã Thanh Vũ một cái, còn tưởng rằng cô ta sẽ chần chờ, không ngờ lại dứt khoát như thế, nên đã khiến anh phải liếc mắt nhìn.

"... Thanh Vũ, đừng sợ, em đừng tin anh ta chứ!", sắc mặt Cao Viễn vừa lộ vẻ quái dị, lại mất mặt, trong lòng cực kỳ tức giận, càng toát ra sát khí nồng nặc hơn với Trần Đức.

Sao Âu Dã Thanh Vũ lại cứng đầu thế? Chẳng phải chỉ là múa hát thôi à? Dù gì thì Lữ Đông Dã cũng khá nổi tiếng trong các gia tộc lánh đời, múa hát cho hắn ta thì có làm sao? Dù nói ra cũng không mất mặt, hơn nữa, nhiều người muốn múa hát cho hắn ta xem còn chẳng có cơ hội nữa là!

Cao Viễn thật sự không hiểu tại sao Âu Dã Thanh Vũ lại muốn lấy tính mạng của mình ra để nói giỡn. Dưới cơn giận, hắn trừng Trần Đức: "Trần Bát Hoang, anh mau nói cho Thanh Vũ là mình không thể rồi cút đi đi!"

"Đã là đàn ông thì sao lại nói mình không được?", Trần Đức lạnh nhạt nói: "Có điều, tôi thấy giữa trán cậu có màu đen, cảm thấy cậu mới có chút không được. Có phải gần đây lên giường cần uống thuốc mới kéo dài thời gian được đúng không?"

"Tôi có một phương thuốc, khoảng 10 triệu, có thể trị được bệnh của cậu. Cậu Cao có cần không?"

"Đù, bà mẹ nó mày nói gì?", Cao Viễn nổi giận, giống như là mèo bị giẫm phải đuổi, sát khí bùng nổ, không thèm che dấu trào ra: "Trần Bát Hoang, con kiến chết tiệt chưa trải sự đời nhà mày tưởng võ giả là vô địch hả?"

Giọng điệu Cao Viễn cực kỳ tàn nhẫn, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói, không chút che lấp hiện ra sát khí.

Thời gian đã không còn nhiều, nếu không giải quyết con bọ chét Trần Bát Hoang này, lát nữa nếu Lữ Đông Dã mà đến thật thì sẽ không chỉ đơn giản là chết một người.

"Thanh Vũ, em đừng trách anh. Tuy anh ta là khách quý, bạn hay vệ sĩ gì đó của em, nhưng hôm nay anh ta phải chết! Anh ta không chết thì khả năng người chết sẽ là anh và những khách khứa khác trong quán bar. Em cũng biết tính của tên điên Lữ Đông Dã kia mà!"

Cao Viễn vừa nói chuyện, trong tay đã có linh khí dao động, tụ lại.

"Cao Viễn!"

Âu Dã Thanh Vũ bước đến trước người Trần Đức, cặp mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào Cao Viễn, lắc đầu nói: "Đừng..."

"Thanh Vũ, sao em cứ bảo vệ anh ta vậy. Rốt cuộc anh ta là người nào của em? Chắc không phải chỉ là vệ sĩ đâu nhỉ? Không thì, một con kiến vô dụng như thế thì em bảo vệ làm gì? Anh ta có điểm nào hơn anh chứ?", ánh mắt Cao Viễn càng thêm âm u, tàn nhẫn, ác độc.

Âu Dã Thanh Vũ sắp bị cái cảm giác về sự hơn người của Cao Viễn làm cho cạn lời luôn rồi. Cô ta đang bảo vệ Trần Bát Hoang à? Rõ ràng là đang bảo vệ Cao Viễn, ok?

Cô ta thật sự rất muốn nói thẳng cho Cao Viễn sự thật, nhưng người luôn thấy mình hơn người sao có thể chấp nhận mình yếu hơn Trần Bát Hoang được?

Một khi nói ra sự thật, điều tệ nhất có thể là Cao Viễn sẽ càng điên cuồng, không ngừng tìm đường chết trêu chọc Trần Bát Hoang.

"Ha ha... cô Âu Dã đúng là kiêu ngạo thật đó, ngay cả Lữ Đông Dã tôi cũng không muốn nể mặt", ngay khi Âu Dã Thanh Vũ đang không biết nên làm gì thì một giọng nói lạnh lùng đầy nghiền ngẫm chợt vang lên.

Giọng nói này rất lớn, hoặc có thể nói là mang một bản sắc riêng. Vả lại, còn kèm theo mấy từ cô Âu Dã cực kỳ nổi tiếng và thu hút người khác.

Thoáng chốc, mọi người trong quán bar, kể cả đám Trần Bát Hoang, Âu Dã Thanh Vũ, Kỳ Hàn, Cao Viễn đều quay đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói.

Lúc này, trên cầu thang lên lầu đang có ba người chậm rãi bước xuống.

Một người trong đó là người đàn ông trung niên ban nãy, một người nữa cũng sấp xỉ tuổi ông ta, chắc là vệ sĩ hay tôi tớ gì đó...

Lên tiếng là người đứng giữa, khoảng 26, 27 tuổi, khóe miệng ngậm một cây tăm, ăn mặc đắt đỏ, toàn là những hãng nổi tiếng. Hắn ta để kiểu tóc Short Quiff, đeo kính râm, hai tay đút trong túi quần, thong dong bước xuống.

Hiển nhiên người này chính là Lữ Đông Dã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.