"Không ngờ lại có người cố tình chặn mạng ở nơi này, cậu ấy vốn rất bực, bảo tôi giết luôn, có điều..."
"Biết là cô Âu Dã ở đây, thế nên mời cô lên hát rồi nhảy mấy bài, uống vài chén với cậu ấy thì cậu ấy sẽ bỏ qua chuyện này", người đàn ông trung niên kia bình tĩnh tự tin nói.
"Mẹ, mụ nội nó cậu chủ nhà ông là ai? Là cọng hành nào? Mà dám bảo Thanh Vũ đi nhảy?", Cao Viễn lập tức nổi giận, nắm lấy áo của người đàn ông trung niên, làm bộ tính ra tay.
"Cậu chủ nhà tôi họ Lữ, tên Đông Dã".
Người đàn ông trung niên kia vẫn không nhúc nhích, mặc kệ Cao Viễn càn rỡ, cười khẩy nói: "Nếu có gan thì cậu đụng vào tôi một cái thử xem".
Lữ Đông Dã?
Cao Viễn, Âu Dã Thanh Vũ và Kỳ Hàn vừa nghe đến tên này, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Một người bỗng chốc hiện lên trong đầu họ.
Cao Viễn vẫn muốn xác định xem có phải người mà trong đầu mình nghĩ đến hay không, bèn mở miệng hỏi: "Là Lữ Đông Dã của nhà họ Lữ xếp thứ 8 trên bảng Ngọa Long ở Nguyệt Lạc ư?"
"Đúng thế!", người đàn ông trung niên gật đầu.
Thoáng chốc, sắc mặt Cao Viễn lập tức trở nên hết sức khó coi.
Hắn biết tên Lữ Đông Dã này, một năm trước, Cao Viễn mới bị hắn ta đánh bị thương nặng, nên giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.
Quan trọng nhất là nhà họ Lữ rất mạnh, xếp thứ 26 trong 36 gia tộc địa sát!
So với nhà họ Cao cao hơn 2 bậc!
Đừng thấy chỉ là 2 bậc nhỏ, nhưng lại có sự khác biệt như trời với đất!
"Xin... xin... xin lỗi... Tôi thất lễ rồi", Cao Viễn thả nắm tay xuống, cũng bỏ áo của người đàn ông trung niên kia ra, không những thế, hắn còn vuốt phẳng áo dùm ông ta, có vẻ rất cẩn thận.
"Biết cậu chủ nhà tôi là ai là tốt rồi, cô Âu Dã, tôi cho cô 3 phút để suy nghĩ".
Người đàn ông trung niên nói xong, chưa chờ Âu Dã Thanh Vũ trả lời đã xoay người đi lên lầu, biến mất ở lầu một của quán bar.
Mà sắc mặt của Âu Dã Thanh Vũ lại hết sức lạnh lùng.
Lữ Đông Dã!
Người này giống như tên của hắn ta vậy, cực kỳ ngông cuồng, hoàn toàn là một kẻ điên, chuyện gì cũng làm được.
Đúng là nhà họ Âu Dã quen rất nhiều người và có qua lại với nhiều cao thủ, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, hoàn toàn không giải quyết được rắc rối trước mắt. Không thì cô ta cũng chẳng cần tìm Trần Bát Hoang bảo vệ.
Tên điên Lữ Đông Dã kia, nếu mà chọc điên hắn ta, mặc kệ cô có lai lịch gì cũng sẽ dứt khoát ra tay, không bàn cãi gì hết.
Thế nhưng, cô ta cũng không muốn ca múa cho một tên điên.
Cô ta đúng là một ca sĩ rất thích múa hát, nhưng không phải là để mua vui cho người khác. Đối với Âu Dã Thanh Vũ, nó là nghệ thuật.
"Thanh Vũ... hay là... đi một chuyến?", sắc mặt Cao Viễn trắng bệch, bài học Lữ Đông Dã để lại cho hắn quá đau, thế nên giờ hắn nói chuyện cũng hơi run, nhỏ giọng nói: "Chỉ là hát một bài thôi, chắc là... sẽ không có chuyện gì khác nữa đâu!"
Âu Dã Thanh Vũ nhíu đôi lông mày lá liễu, giống như tờ giấy xuất hiện nếp nhăn khiến người ta thương tiếc.
Cô ta thật sự không muốn đi.
Múa hát cho Lữ Đông Dã là đang sỉ nhục cô ta, sỉ nhục nghệ thuật!
Lời nói của Cao Viễn khiến cô ta có chút buồn nôn.
"Thanh Vũ, hay là đi xem đi, em cũng biết tên Lữ Đông Dã kia chính là kẻ điên, nhưng... em yên tâm, anh và tên kia cũng coi như là quen biết, hắn ta sẽ không làm gì em đâu", Cao Viễn nơm nớp lo sợ khuyên nhủ, trong mắt lóe lên vẻ kiêng kỵ.
Nếu là người khác, ví dụ như một người trong thế tục như Trần Đức hay đệ tử của gia tộc khác, ai dám bảo Âu Dã Thanh Vũ đi múa hát thì hắn chắc chắn sẽ nổi giận, giết chết đối phương.
Nhưng, tên này là Lữ Đông Dã! Người từng dạy cho hắn một bài học!
Tuy cảnh giới của hắn và Lữ Đông Dã ngang nhau, nhưng hắn ta lại là một tên điên, hành xử điên, mà tự mình rèn luyện cũng cực kỳ điên cuồng.
Hắn ta chẳng những cái gì cũng dám làm, mà quan trọng nhất, cùng là Long Tượng sơ kỳ, nhưng Lữ Đông Dã lại mạnh hơn hắn, hơn nữa, còn mạnh hơn rất nhiều.
Sự chênh lệch này giống như cùng là học phổ thông, nhưng có người cấp 3 đã hiểu được kiến thức đại học, có thực lực ngang ngửa sinh viên. Mà có người cũng học cấp 3, lại chỉ giới hạn trong cấp 3, hoặc chỉ là lớp 10 hay lớp 11.
Chẳng hạn như Trần Bát Hoang, hắn cho rằng anh chính là loại người đó. 26 tuổi mới đến Thông Mạch Kỳ, mà hắn 25 cũng đã là Thông Mạch Kỳ. Cùng là Thông Mạch Kỳ, nhưng chắc chắn là hắn mạnh hơn Trần Bát Hoang rất nhiều.
Thế nên, Cao Viễn mới có thể nói sự chênh lệch giữa mình và Trần Bát Hoang là cả trăm lần.
Mà sự chênh lệch giữa hắn và Lữ Đông Dã cũng đã mấy lần, thậm chí là cả chục lần.
Vì đủ loại lý do đó, tuy trong lòng Cao Viễn rất khó chịu, nhưng cũng không dám làm trái ý của Lữ Đông Dã, hơn nữa còn khuyên Âu Dã Thanh Vũ đi múa hát.
Dù sao, ban nãy hắn cũng suýt nữa đã ra tay với người của Lữ Đông Dã. Nếu Âu Dã Thanh Vũ không đi thì rất có khả năng Lữ Đông Dã sẽ giết hắn!
Âu Dã Thanh Vũ siết chặt đôi bàn tay trắng như tuyết, lòng thầm do dự.
Cô ta đang nghĩ hay là gọi người trong nhà đến, công bố một mệnh lệnh đủ để tác động đến nhà họ Lữ, khiến họ gọi Lữ Đông Dã về.
Thế nhưng, dù vậy cũng không kịp!
Ban nãy, người đàn ông trung niên kia nói mình chỉ có 3 phút!
"Thanh Vũ... đừng lo, gì mà Đông Dã Tây Dã chứ. Tôi và cô đã thỏa thuận xong, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương hay bắt ép cô. Đó cũng là chức trách của tôi".
Lúc này, Trần Đức mở miệng: "Lữ Đông Dã dám đến, tôi sẽ dạy cho hắn ta một bài học giúp cô".
Vừa nãy anh không nói chuyện là đang do dự, tự hỏi xem đi đến phòng Lữ Đông Dã hay là đánh hắn ta ở đây.
Suy cho cùng, chuyện người đàn ông trung niên kia đánh lén Kỳ Hàn cũng không thể bỏ qua như thế được.
"Trần Bát Hoang, anh nói gì vậy? Cầu xin anh tự trọng chút, đừng khoác lác được không? Anh dạy dỗ hắn ta? Đùa tôi đấy à? Bớt tự phụ hộ cái?"
Cao Viễn lập tức nổi giận.
Lúc này rồi mà Trần Bát Hoang còn thế, chẳng phải là làm rối thêm sao? Đối phương là Lữ Đông Dã đó, chọc hắn ta thì chỉ có chết thôi!
Một thằng nhóc ở thế tục nói muốn đánh Lữ Đông Dã?
Đây không phải là muốn chết à?
Chết thì chết, nhưng cũng đừng kéo theo hắn được không?
Vốn dĩ Cao Viễn đã khó chịu với Trần Đức rồi, giờ anh còn nói vậy, trong mắt hắn lóe lên sát khí, có một xúc động muốn giết anh cho rồi.
Luồng sát khí ấy rất nhỏ, nhỏ đến nỗi không cảm giác được.
Nhưng Trần Đức nhạy cảm cỡ nào chứ?