"Còn không đi, đứng đây để hóng hớt à? À đúng rồi, trước khi đi thì tôi phải nhắc anh một câu, đừng có mà tưởng gây chuyện hay nhớ thương ai, phải suy nghĩ thật kỹ mình có tư cách để tranh giành hay không, biết chưa?"
Hắn đang nhắc nhở Trần Bát Hoang, bảo anh đừng có mà tơ tưởng hay nhớ thương Âu Dã Thanh Vũ. Bởi vì, anh không có tư cách ấy!
Chỉ có Cao Viễn hắn, mới xứng với Âu Dã Thanh Vũ mà thôi!
"Ặc..."
Trần Đức thật sự là hạn hán lời, tên này bị úng não hay gì? Anh tơ tưởng, nhớ thương gì chứ?
Đúng là không biết sao tên này lại ngớ ngẩn như vậy.
Đó giờ, có lẽ hắn chính là thanh niên ngớ ngẩn nhất trong các gia tộc lánh đời mà anh gặp luôn ấy chứ? Ngay cả Thành Kỳ Văn hay Tạ Phương Kiệt cũng không ngu như vậy.
Cái cảm giác về sự hơn người kia quả thật sắp bay lên trời mẹ luôn rồi.
Trần Đức hơi buồn cười nói: "Cậu Cao này, cậu nói đúng. Có điều, tôi đã đồng ý với Thanh Vũ rồi. Muốn tôi không bảo vệ cô ấy thì phải được cô ấy đồng ý chứ? Cậu nói có đúng không nào?"
Cao Viễn quay sang Thanh Vũ nói: "Thanh Vũ, anh muốn tốt cho em và anh ta thôi. Một võ giả trong thế tục có thể đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng, em cũng không muốn hại anh ta mà đúng không?"
"Thực ra..."
Âu Dã Thanh Vũ đang định nói chuyện thì lại bị Cao Viễn ngắt lời: "Thanh Vũ, em cứ nghe anh đi, anh ta chẳng những không bảo vệ được em mà còn có khả năng vào lúc quan trọng nhất sẽ bỏ mặc em. Chỉ có anh, mới có thể bảo vệ tốt em thôi".
"Cao Viễn, anh có thể để cho tôi nói một câu không?", Âu Dã Thanh Vũ thường rất dịu dàng và trang nhã, nhưng giờ cũng sắp không thể nào chèn ép được con quỷ trong lòng, lạnh lùng nói.
"Được rồi, em nói đi, anh nghe đây", Cao Viễn đáp.
Âu Dã Thanh Vũ khẽ hít một hơi, dằn cơn giận xuống, đôi môi đỏ mọng mấy máy, phát ra giọng nói dịu dàng dễ nghe xao xuyến lòng người:
"Cao Viễn, thực ra tôi muốn nói là so với anh Trần Bát Hoang này, ừm... anh Trần thì thực lực của anh yếu hơn nhiều".
"Cho nên, tôi nghĩ là..."
"Anh ta bảo vệ tôi sẽ thích hợp hơn là anh".
"Thanh Vũ... cô cũng đừng nói thật ra như thế chứ", Trần Đức nói với giọng bất lực.
Sự thật thì mất lòng, đặc biệt là lời nói thật vừa nghe sẽ rất khó tin và đả kích người ta như này.
Âu Dã Thanh Vũ nói vậy, hoàn toàn là kéo thù hận cho anh, một người kiêu căng, ngạo mạn luôn có cảm giác hơn người như Cao Viễn chắc chắn sẽ cực kỳ khó chịu.
Quả nhiên, ngay sau đó, vẻ mặt tự kiêu của Cao Viễn lập tức sa sầm xuống, khó chịu nói: "Cái gì mà nói thật? Ý anh là, lời Thanh Vũ nói là thật, anh mạnh hơn tôi á?"
Trần Đức không muốn tranh cãi với một người chẳng hề tự hiểu lấy mình về vấn đề này, có lệ đáp: "Cậu mạnh, cậu mạnh, tôi không bằng cậu, ban nãy nói lộn, Thanh Vũ, sau này đừng nói lung tung như vậy!"
"... Ý anh là gì? Có lệ vậy là khinh thường tôi đấy à?", Cao Viễn bực bội nói, hắn cực kỳ khó chịu khi Âu Dã Thanh Vũ nói Trần Bát Hoang mạnh hơn mình.
Một thanh niên 26, 27 tuổi trong thế tục mới có Thông Mạch trung kỳ thì dựa vào gì mà nói mạnh hơn hắn?
Hắn muốn Âu Dã Thanh Vũ biết cái gì mới là mạnh thật sự:
"Trần Bát Hoang, nếu anh cảm thấy không bằng tôi, vậy mời anh nói cho đàng hoàng là không bằng và yếu hơn tôi. Nếu không nói thì chính là đang khinh bỉ tôi!"
"Khinh Cao Viễn tôi, chính là khinh nhà họ Cao! Nếu vậy có hậu quả gì thì tốt nhất là anh có thể chịu nổi!"
"Cao Viễn...", lòng bàn tay Âu Dã Thanh Vũ đổ mồ hôi, hắn đây là đang khiêu chiến đường biên ngang của Trần Bát Hoang, đang điên cuồng nhảy trước mặt thần chết!
Không ngoa chứ nếu Trần Bát Hoang mà nổi giận thì có thể đập chết hắn chỉ bằng một cái tát!
"Cao Viễn, anh đừng thế, ban nãy tôi chỉ nói đùa thôi... anh Trần, ừm... yếu hơn anh. Có điều, tôi vẫn muốn anh ta bảo vệ mình, tôi và anh ta cũng đã thỏa thuận xong rồi. Huống chi, anh là cậu chủ lớn của nhà họ Cao, sao có thể uốn gối làm bảo vệ chứ, đúng không nào?"
Khi đối mặt với Âu Dã Thanh Vũ thì vẻ mặt của Cao Viễn mới dịu đi một chút, hừ hừ đắc ý nói: "Anh biết ngay là em đang nói đùa mà, chỉ cần là bảo vệ em thì nhịn một chút cũng chẳng đáng là gì. Mặc kệ em với anh ta có đạt thành giao dịch gì thì anh cũng mong cái giao dịch ấy trở thành phế thải ngay bây giờ".
"Trần Bát Hoang, anh có đồng ý không?", hắn không có hỏi Âu Dã Thanh Vũ, mà là nhìn về phía Trần Đức.
"Không...", Trần Đức không chút suy nghĩ đáp.
Anh đang rất cần một cái đỉnh để luyện thuốc, mà Kỳ Hàn cũng đang cần một thanh trọng kiếm mới. Thanh kiếm do Vân Huyền Thương Không để lại quá nhẹ và nhỏ, không thích hợp với anh ta.
Thế nên, sao anh có thể đồng ý được?
Huống chi, dù anh đồng ý thì Âu Dã Thanh Vũ cũng không muốn có một tên kiêu ngạo, tự phụ, mắc bệnh tuổi dậy thì, thậm chí có thể nói là ngu ngốc làm bảo vệ.
"Không đồng ý? Anh..."
"Ầm!"
Cao Viễn vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên có một tiếng nổ vang lên, một bóng người bay ngược từ xa lại, ngã xuống trước mặt họ.
Người đó là Kỳ Hàn!
Cùng lúc đó, sắc mặt của Trần Đức, Âu Dã Thanh Vũ cũng lập tức thay đổi, nhìn về đằng xa.
Một người có hàng mày nhỏ, mũi tẹt bước đến từ xa. Ban nãy, Trần Đức cũng có thấy ông ta đi về phía này, nhưng không ngờ đối phương lại chẳng nói chẳng rằng trực tiếp ra tay.
Thậm chí, Kỳ Hàn còn chưa kịp rút kiếm.
"Không sao chứ?", Trần Đức đỡ Kỳ Hàn dậy, cau mày hỏi.
"Không sao, ông ta không có ra tay nặng", Kỳ Hàn lắc đầu.
Mà lúc này, người đàn ông trung niên kia cũng bước tới, đảo mắt nhìn Âu Dã Thanh Vũ và Cao Viễn, trực tiếp làm lơ Trần Đức hỏi: "Con chó này hình như đang chặn đường, không ngại tôi dạy bảo chút chứ?"
Vẻ mặt Cao Viễn cực kỳ khó coi, nhưng cũng không nói chuyện. Kỳ Hàn không phải người của hắn, có dạy hay không cũng chẳng liên quan đến mình. Huống chi, hắn đã sớm khó chịu với cái vẻ lạnh lùng kia của Kỳ Hàn.
"Ông là ai?", mặt mày Âu Dã Thanh Vũ lạnh lùng hỏi, cô ta cũng không biết người trước mặt là ai.
Mà Trần Đức cũng nheo mắt, có chút tức giận, chuẩn bị ra tay.
"Tôi là ai không quan trọng, chỉ là một kẻ tôi tớ mà thôi. Cô chỉ cần biết là cậu chủ nhà tôi đến Ninh An du lịch, tiện thể ăn sinh nhật. Đang uống rượu, hát karaoke thì mất mạng, nên tôi xuống dưới xem sao".